Các chị dâu trong nhà họ Phó tâm tư mỗi người mỗi khác. Tuy trước đó họ đều rất hoà nhã với Tô Hoà nhưng cũng là vì Tô Hoà không tranh giành gì với họ.
Bây giờ Tô Hoà vừa đến đã muốn lấy đất, bất giác họ đã nhìn cô không mấy thiện cảm. Thật ra con người ai cũng ích kỷ, Phó Đình Hoa là đại học, lại có công việc ổn định và lương bổng ở thành phố.
Lương bổng ư, với người thời nay đó là từ rất mới mẻ và xa lạ. Ở nông thôn dạo gần đây họ mới dần dùng tiền, trước kia toàn dùng tem phiếu lương thực đổi đồ, rất ít khi dùng đến tiền.
Trong đầu mấy chị dâu chắc đang nghĩ, nhà các người đã có bát cơm sắt ở thành phố rồi, sao còn về giành đất với chúng tôi? Nhà chúng tôi có ai được nhà nước phân công việc đâu, cũng chẳng có ai tốt nghiệp đại học, sau này chắc chắn vẫn phải trồng trọt, sao không để đất cho người cần?
Lúc mọi người đang suy nghĩ lung tung, Tô Hoà lại nói:
"Không biết hồi đó nhà có chia đất cho con với anh Đình Hoa không nữa, giờ con cũng chẳng nhớ rõ. Nhưng nếu chưa chia con có thể đi thuê đất, con muốn trồng ít đồ gì đó đem bán."
Cái gì? Thuê đất?
Mọi người đều ngớ người ra. Nhưng Phó Đại Quân lại tỏ ra không vui:
"Vợ của thằng út nhà tôi muốn lấy đất để trồng trọt mà còn bảo thuê là sao? Hộ khẩu nó còn ở làng mà, đất trong nhà chắc chắn cũng có phần của nó. Đều là người một nhà cả, sau này đừng nhắc gì đến chuyện thuê với không nữa."
Việc kinh doanh sầu riêng này, Tô Hoà cũng không định độc chiếm lợi nhuận. Dù sao cũng là người một nhà, cô nhất định sẽ kéo họ cùng làm.
Tô Hoà không muốn sau này mình giàu có, họ hàng lại để ý đến tiền của mình. Để họ cùng kiếm với mình, sau này ai cũng có tiền, họ sẽ không oán trách đổ lên đầu mình.
Hơn nữa gia đình họ Phó cũng tốt tính cả, tuy mấy chị dâu có ý nghĩ riêng nhưng Tô Hoà thấy đó là chuyện bình thường. Dù sao cũng là quyền lợi của mình bị ảnh hưởng, nếu không phản ứng gì mới gọi là ngu ngốc.
"Vậy con cảm ơn bố. Mảnh đất nào còn trống vậy bố? Hoặc sắp đến kỳ thu hoạch." Tô Hoà lại hỏi.
Mọi chuyện nhất định phải sớm quyết định thì tốt, dù sao sầu riêng cũng cần mấy tháng mới ra trái.
"Thì mảnh đằng sau nhà ấy, sáng mai bố dẫn con ra xem." Phó Đại Quân nói.
Tô Hoà lập tức đồng ý. Giải quyết được chuyện lớn trong lòng, cô chuẩn bị về. Phó Đại Quân bảo vợ chồng con cả Phó Quốc Khánh đưa Tô Hoà và hai đứa nhỏ về.
Từ trong làng cuối làng, đi nhanh cũng mất chục phút, chủ yếu là giữa đường phải đi qua một khu ruộng, đường rất hẹp. Trước kia Tô Hoà đã lấy con đường nhỏ đó doạ hai đứa trẻ để chúng không dám sang nhà bà nội xin ăn.
"Đường ở đây hẹp quá, đi khó khăn." Phó Quốc Khánh lắc đầu.
"Sau này có điều kiện, đường này sẽ mở rộng ra."
Tô Hoà tay ôm Nữu Nữu, Phó Quốc Khánh bế Trai Trai, mỗi người ôm một đứa.
Nghe Tô Hoà nói vậy, Phó Quốc Khánh thầm nghĩ làng chưa chắc đã chịu sửa đường đoạn này, dù sao chỉ có hai ba nóc nhà, người quá ít.
Nhưng anh ta không ngờ sau này người bỏ tiền sửa con đường này không phải là làng, mà chính Tô Hoà.
Về đến nhà, tiễn vợ chồng Phó Quốc Khánh đi rồi, Tô Hoà vội đun nước tắm cho hai con. Thực ra ở phương Bắc ngay cả mùa hè người ta cũng không nhất thiết phải tắm mỗi ngày.
Nhưng Tô Hoà vốn từ thế giới khác đến, quen sạch sẽ, thật sự không chịu được không tắm trước khi ngủ. Hơn nữa hai đứa trẻ theo cô lên núi cả ngày, chui rúc đủ chỗ, đổ bao nhiêu mồ hôi, không tắm Tô Hoà thấy không chịu nổi.
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi mẹ..."
"Mẹ ơi, mẹ ơ,i mẹ mẹ mẹ mẹ..."
"Mẹ nghe rồi." Tô Hoà đành bất lực trả lời hai đứa trẻ trong chậu tắm.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ..." Trai Trai rất muốn khen mẹ hôm nay oai lắm, nhưng nó còn quá nhỏ, lại chưa biết từ đó nên không biết diễn tả thế nào.
"Mẹ thế nào?" Tô Hoà vừa tắm cho hai đứa vừa hỏi.
"Thì... là con rất thích mẹ." Trai Trai hơi ngượng ngùng nói.
"Mẹ cũng thích Trai Trai, cũng thích Nữu Nữu. Hai con là người mẹ yêu nhất đời này." Tô Hòa đáp lại.
"Người yêu nhiều nhất, còn hơn cả yêu bố ạ?" Trai Trai ngây thơ hỏi.
Tô Hòa: ...
Cô còn chưa gặp mặt Phó Đình Hoa, thì làm gì có chuyện yêu hay không yêu.
Nhưng chắc chắn không thể trả lời như vậy được, hôn nhân của cha mẹ chính là hình ảnh phản chiếu của con cái. Nếu cha mẹ sống không hạnh phúc với nhau, thì rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hôn nhân tương lai của con cái. Dù sao hôn nhân cha mẹ cũng là một tấm gương.
"Mẹ đương nhiên cũng yêu bố, Trai Trai và Nữu Nữu cũng phải yêu bố nhé?" Tô Hòa nói.
"Con yêu bố, nhưng yêu mẹ hơn." Nữu Nữu lập tức trả lời.
Hai đứa vẫn luôn thích Tô Hòa hơn, dù sao cô cũng là người ở bên chúng lâu nhất. Nhưng trước kia Tô Hòa hay đánh mắng chúng, nên chúng rất sợ cô. Tô Hòa bây giờ đã bù đắp lại tình yêu, nên hai đứa rất dựa dẫm cô.
"Ừ, mẹ cũng yêu các con."
Tắm rửa cho hai con xong, bản thân cũng nằm lên giường, Tô Hòa lập tức vào không gian. Trứng chim, rắn và thảo dược cô bắt được trên núi đều được cất giữ kỹ trong không gian. Trong không gian, thời gian đông cứng, đồ vật vào thế nào ra vẫn y nguyên vậy.
Nhìn con rắn đen xanh, Tô Hòa vẫn không nhịn được nổi da gà. Rời mắt khỏi con rắn, cô gọi dịch vụ khách hàng.
"Nhân viên 808 xin phục vụ quý khách. Có việc gì cần hỗ trợ ạ?" Giọng nữ ngọt ngào quen thuộc lại vang lên.
"Tôi muốn đổi những thứ này thành điểm tích lũy." Tô Hòa chỉ đống đồ trên sàn nói.
"Tất cả vật liệu phát hiện được cộng lại thành 10.000 điểm tích lũy, xác nhận đổi hết chứ?"
Lên tới 10.000 kìa! Đúng là bất ngờ ngoài ý muốn!
"Xác nhận."
Lời Tô Hòa vừa dứt, điểm tích lũy trong không gian đã tăng thêm 10.000. Chỉ thấy khu trưng bày vật liệu trong không gian trở nên rộng lớn hơn, vì có 10.000 điểm, đồng nghĩa với việc cô có thể đổi thêm nhiều thứ hơn.
Sau đó, Tô Hòa phát hiện một cỗ máy rất kỳ lạ xuất hiện trước mặt, trông hơi giống máy tính nhưng lại là hình chiếu.
"Đây là cái gì vậy?" Tô Hòa hỏi thẳng.
"Đây là máy kết nối với các thế giới song song khác, mà các chủ thể ở đó cũng có hệ thống trao đổi vật chất, trong đó có một số diễn đàn và nhiệm vụ treo thưởng, cho phép các chủ thể trao đổi đồ hoặc đổi điểm."
Tiện lợi đến vậy sao? Tô Hòa lập tức bước đến trước máy, mở diễn đàn ra, quả nhiên thấy rất nhiều bài đăng treo thưởng.