Chương 48

Chủ đề trọng tâm của ông cũng rất rõ ràng, ông muốn nói cho mọi người, trọng điểm là -- giá trị của một người không chỉ được quyết định bởi học lực, cũng không chỉ đơn thuần được phản ánh qua học lực. Cho dù thành tích không tốt nhưng cũng không thể hiện người này không hề có giá trị.

Trường trung học số ba là một ngôi trường có không khí học tập sôi nổi, ngược lại cũng là một ngôi trường có tính giai cấp rõ ràng. Điểm số của lớp Ánh Nắng và lớp trung bình, lớp trọng điểm và lớp Tên Lửa đều được phân cấp, giống như người cũng được phân chia thành đủ các loại. Nghiêm trọng nhất là dường như mọi người đã quên rằng điểm số có thể được xếp loại, nhưng nhân phẩm đạo đức của con người thì phải bình đẳng.

Lớp Tên Lửa xem thường lớp Ánh Nắng không đáng sợ, đáng sợ nhất là lớp Ánh Nắng đánh mất đi tự tin, niềm tin, bắt đầu cho rằng bản thân vô dụng, từ bỏ mọi cố gắng, rơi vào tuyệt vọng.

Thành tích không tốt, cho nên cuộc đời mất đi ý nghĩa sao? Thành tích không tốt, có thể cam chịu để người khác chỉ thẳng mặt mắng là phế vật sao?

Nếu Vân Xu không đến tìm ông nói chuyện, Triệu Thành Sơn cũng không ý thức được nhóm học sinh ngang ngược, nghịch ngợm mà ông dẫn dắt này lại tự ti đến tận xương tủy.

Triệu Thành Sơn không trông cậy chỉ một lần nói là có thể thành công khiến đám trẻ này trong nháy mắt thay đổi. Nhưng ông đã ý thức được vấn đề này, trong lòng đã có cách, về sau ông sẽ tăng cường chỉ dẫn về phương diện này.

Có thể thành tích của bọn họ không tốt, có thể nghịch ngợm, có thể không để tâm, nhưng tuyệt đối không thể đánh mất gốc rễ của bản thân được.

Triệu Thành Sơn nói khá lâu, cả lớp vẫn yên lặng, nhất thời ai cũng không dám phát ra động tĩnh lớn.

Chuyện Tần Ảnh đến lớp Ánh Nắng truyền ra ngoài, truyền qua nhiều miệng lại trở thành một phiên bản kì quái, càng thu hút nhiều người quan tâm hơn.

Mà thái độ của những người trong lớp Ánh Nắng bắt đầu trở nên rất cứng rắn, nếu ai mà đến tìm Vân Xu bọn họ liền tức giận mà đuổi người. Có người chửi lớp Ánh Nắng phế vật, thế là gây ra một cuộc ẩu đả khiến giáo viên phải vào cuộc.

Nhưng với thái độ của bọn họ, số người đến đây tìm người đã giảm đi rất nhiều. Cho dù là đến tìm người cũng không dám bày ra thái độ khinh miệt và kiêu ngạo nữa.



Lớp Ánh Nắng cũng dần nhận thấy sự thay đổi, ai cũng cảm thấy được trút giận, cảm thấy rất sảng khoái.

Hai nam sinh ngang ngạnh lật tung bàn của Vân Xu lên cũng qua xin lỗi rồi.

Vân Xu không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, ngón tay kẹp cây bút, nhìn bọn họ nghiêm túc nói: “Xin lỗi có tác dụng thì cần đến cảnh sát để làm gì? Cuốn sổ tôi vất vả ghi chép cuối cùng lại bị các cậu làm hỏng, một câu xin lỗi là được sao?”

Đám người đứng vây xem trộm:...

Cái này không giống với tưởng tưởng của bọn họ.

Chẳng lẽ bọn họ phải chủ động xin lỗi, sau đó bắt tay làm hòa thì mới được tha thứ sao?

Một nam sinh không kìm được đỏ mặt hỏi: “Vậy cậu muốn thế nào?”

Vân Xu cân nhắc một chút, nghĩ nếu bọn họ đã muốn tới để xin lỗi, lại dựa theo cách làm cũ gậy ông đập lưng ông thì lại không thích hợp lắm.

“Bồi thường.” Vân Xu nói: “Các cậu làm hỏng sổ ghi chép của tôi, thật lòng muốn xin lỗi thì phải đền bù thiệt hại đi.”

“Bồi thường thế nào?”



Vân Xu không nói trực tiếp, mà là cúi đầu viết một tờ giấy đưa cho bọn họ, nói: “Dựa theo trên đó mà làm, làm xong tôi sẽ không giận các cậu nữa.”

Vân Xu chớp mắt nhìn hai người họ, cuối cùng lại mỉm cười.

Hai nam sinh cầm tờ giấy có chút do dự, lại vì nụ cười của Vân Xu mà đỏ mặt.

Vân Xu thật sự rất xinh nha...

Những người khác đều rất tò mò không biết trên giấy viết cái gì, nhưng hai nam sinh lại bí mật tuyệt đối, ai hỏi cũng không chịu nói.

Mà đồng thời trong lớp lại truyền đến một tin bát quái.

Vương Vũ thích Mạnh Giai Tuệ, mượn danh nghĩa bạn thân bí mật ăn đậu hũ của Mạnh Giai Tuệ, còn bôi nhọ Mạnh Giai Tuệ với những nam sinh khác, dựa vào cách này để đuổi mấy nam sinh kia đi.

Chuyện Vương Vũ thích Mạnh Giai Tuệ thực ra cũng không có mấy người biết, vốn Vương Vũ có chút nữ tính, rất hay đi cùng Mạnh Giai Tuệ nên mọi người cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng gần gũi với rất nhiều nữ sinh.

Thực ra chuyện Vương Vũ yêu thầm Mạnh Giai Tuệ bị truyền ra cũng chẳng có gì to tát, cùng lắm chỉ bị nói xấu cười cợt một chút. Nhưng cậu lại lấy danh nghĩa bạn thân để ăn đậu hũ, còn bôi nhọ Mạnh Giai Tuệ sau lưng, làm ra loại chuyện này quả thật không mấy tốt đẹp.

Những cô gái có mối quan hệ tốt với Vương Vũ không thể diễn tả cảm xúc của mình bằng lời, bắt đầu suy nghĩ xem liệu họ có bị lợi dụng hay không. Mạnh Giai Tuệ thì tức giận đến mức cho Vương Vũ hai cái bạt tai trước mặt mọi người.

Lớp học trải qua hai ngày sóng gió, Triệu Thành Sơn lên lớp tuyên bố điểm thành tích đã được thống kê xong.