Lúc Sơ Nghiên mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt là một cây cổ thụ khô héo.
Những cành cây xơ xác, chỉ còn sót lại vài chiếc lá vàng úa, gió thổi qua liền lắc lư rơi xuống đất.
…… Vào thu rồi sao?
Rõ ràng đêm qua vẫn là giữa hè mà.
Cô mang theo cảm giác mơ màng sau khi ngủ dậy, cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh, ngơ ngác đứng hồi lâu, sắc mặt chậm rãi thay đổi.
Đây là đâu?
Trên người cô còn mặc bộ quần áo ngủ tối qua, nhưng xung quanh lại không phải căn phòng ấm áp thoải mái quen thuộc.
Gió thu thổi qua, cánh tay trắng nõn thon dài nổi da gà.
Nhưng Sơ Nghiên không rảnh lo lạnh, trong lòng cô dần bị nỗi sợ hãi bao trùm, luống cuống đi về phía trước vài bước.
Đây không phải lần đầu tiên bỗng nhiên tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ.
Chẳng lẽ, cô lại xuyên?
Xuyên đến đâu? Thế giới trước đây sao? Sơ Nghiên đi chân trần, loạng choạng đi về phía trước —— nếu là thế giới trước đây thì tại sao lại xa lạ như vậy?
Rốt cuộc cô đang ở đâu? Lâu Niệm…… Lâu Niệm ở đâu? Nếu cô đột nhiên biến mất, liệu hắn có phát điên không?
Cuối thu, một cô gái mặc đồ ngủ mỏng manh xuất hiện trên đường phố nhanh chóng thu hút sự chú ý của người đi đường.
Bọn họ tụm năm tụm ba chỉ trỏ, nhìn kĩ vẻ mặt dưới mái tóc rối bời của cô xem cô có bình thường không.
Nhưng khi cô gái tóc dài này vừa ngẩng đầu lên, những tiếng xì xào đột nhiên im bặt.
Vì cho dù cô có hành vi cử chỉ kỳ quái đi chăng nữa, nhưng cô vẫn có một gương mặt xinh đẹp giống như minh tinh.
Có người không nỡ nhìn cô đi chân trần trên đường, tốt bụng tiến lại gần, ấm áp hỏi: “Cô gái, cô lạc đường sao? Có cần giúp đỡ không?”
Sơ Nghiên ngẩng đầu lên, thấy là một cậu thanh niên, cũng không nhận ra cô.
Cô ôm một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, run rẩy hỏi: “Anh có biết một minh tinh rất nổi tiếng tên là Lâu Niệm không?”
“Lâu Niệm?” Cậu thanh niên suy nghĩ một chút, “Chưa từng nghe qua, rất nổi tiếng sao?”
Cổ họng của Sơ Nghiên giống như bị người ta bóp chặt, mỗi một lần hít thở đều cảm thấy khó khăn.
Cô nghĩ nhỡ đâu cậu thanh niên này không quan tâm đến showbiz thì sao, thế thì không biết Lâu Niệm cũng là bình thường.
Cô nắm chặt tay, hỏi: “Vậy…… Vương Tranh Sơn thì sao?”
“Cũng chưa từng nghe qua?”
Sắc mặt Sơ Nghiên cứng lại.
Cô thật sự đã rời khỏi thế giới kia.
Sơ Nghiên không để ý đến tiếng gọi của cậu thanh niên ở phía sau nữa, cô loạng choạng đi về phía trước, đầu như muốn nổ tung.
Nếu cô rời đi, vậy bây giờ cô đang ở đâu? Nếu là thế giới ban đầu thì tại sao cô lại không tìm được đường về nhà? Cô cố gắng nhớ lại, nhưng lại nhận ra trong đầu trống rỗng.
Cô xuyên vào trong sách như thế nào, gặp được Lâu Niệm ra sao? Nếu cô đã quên……
Cô còn có thể quay lại không?
L*иg ngực Sơ Nghiên đau nhức, cuối cùng không thể gắng gượng được nữa, đỡ một thân cây dừng lại.
Cô thở hổn hển từng hơi, nhưng không thể ngăn lại sự đau đớn trong lòng.
Lâu Niệm phải làm sao đây? Nếu cô vô duyên vô cớ biến mất, hoặc là cứ nằm trên giường ngủ mãi không tỉnh, Lâu Niệm phải làm sao? Hắn có thể ăn uống đàng hoàng, có thể ngủ ngon giấc được không?
Nước mắt cuối cùng cũng chảy xuống hai má, nhỏ xuống đất từng giọt từng giọt một.
Sơ Nghiên không chống đỡ được nữa, ôm chân bật khóc.
Đúng lúc này.
Trong đầu vang lên một giọng nói xa xăm mà quen thuộc.
【 Hệ thống xuyên sách《 Nữ phụ ác độc phản công bạch nguyệt quang 》hân hạnh phục vụ ngài.
】
Sơ Nghiên dừng khóc, đột nhiên ngước đôi mắt đẫm lệ lên ——
Hệ thống!
Lần đầu tiên Sơ Nghiên cảm thấy âm thanh khiến người ta hận đến ngứa răng kia lại thân thiết đến thế, chỉ nghe nó nói đều đều:
【 Ký chủ Sơ Nghiên, rất vui vì có thể gặp lại cô ở thế giới này.
】
—
Bắt đầu từ khoảnh khắc cô yên lặng, thế giới bỗng chốc đảo lộn.
Lâu Niệm quỳ gối bên người cô, muốn bế cô lên, đưa đi bệnh viện.
Nhưng tay hắn lại run rẩy đến mức không có sức lực.
Đang ngủ chăng? Ngủ quá sâu.
Lâu Niệm nói với chính mình như vậy, nhưng dù thế nào cũng không dám đưa tay qua thăm hơi thở của cô.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lâu Niệm cố gắng bế Sơ Nghiên lên, cô lại mềm như bông ngã vào lòng hắn, không có một chút sinh khí nào.
Trong nháy mắt, nỗi sợ hãi giống như hồng thủy mãnh thú há miệng cắn nuốt lấy hắn.
Vẻ mặt của hắn sụp đổ.
“Đừng…… Đừng đi……”
Chiếc điện thoại đang kết nối bị ném ở một bên, bên kia “Alo” một lúc lâu.
Cúp điện thoại rồi gọi lại.
Một lúc lâu sau, Lâu Niệm cuối cùng cũng lấy hết sức nhận điện thoại.
“Thiếu gia? Có chuyện gì sao, sao lại không nói gì vậy?”
“……” Vài giây sau cuối cùng Lâu Niệm cũng lên tiếng: “Mang…… bác sĩ tới đây.”
“Mau lên.”
……
Một thời gian dài sau đó, vô số lần Lâu Niệm hoài nghi, liệu đây có phải một cơn ác mộng quá dài hay không.
Không có bất kỳ nguyên nhân nào, kiểm tra không ra bất kỳ bệnh tật gì, thậm chí tình trạng cơ thể đều rất tốt…… Nhưng lại mãi không tỉnh lại.
Người còn ở nơi này, nhưng ý thức không biết đang phiêu du ở góc nào của thế giới.
“Có thể tỉnh lại không?” Lâu Niệm nghe thấy giọng nói của mình.
“Rất khó nói…… Chuyện này đã vượt qua phạm trù của y học hiện đại, chúng tôi thậm chí không thể giải thích được……”
Bác sĩ đến hết nhóm này đến nhóm khác, kết quả đưa ra đều cơ bản như nhau.
Phòng của cô đã biến thành phòng bệnh, bên trong chứa đầy các loại dụng cụ lạnh như băng, mỗi ngày phải tiêu tốn rất nhiều tiền của để duy trì hoạt động.
Bạn bè lặng lẽ đến thăm, thấy dáng vẻ của Lâu Niệm, không dám nhiều lời một câu nào.
Gương mặt kia đã không còn sinh khí nữa rồi.
Trước đây bọn họ từng nói đùa thiếu gia là bông hoa cao lãnh, nhưng thật ra hắn vẫn dính chút bụi trần.
Nhưng bây giờ, hắn đã trở thành một tảng băng phủ đầy bụi, đóa hoa đã từng nở rộ kia đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới lớp băng.
Mỗi lần Tiếu Văn Lễ tới, Lâu Niệm đều giữ nguyên một tư thế ngồi trên chiếc ghế bên giường cô, trầm mặc hít thở cùng với căn phòng đầy dụng cụ, từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn.
Tiếu Văn Lễ suýt chút nữa rơi nước mắt.
Đợi mấy ngày sau, lại gõ cánh cửa kia, nhưng gõ thế nào cũng không mở.
Phùng Dứu xách theo một túi thức ăn lớn, đập cửa thùng thùng, gọi khàn cả giọng: “Thiếu gia! Anh Niệm? Nghe thấy thì trả lời một tiếng đi ——”
Tiếu Văn Lễ đứng ở một bên, cúi thấp đầu.
Trong phòng không có tiếng đáp lại, Phùng Dứu đành phải đặt đồ ăn xuống, lau mặt: “Không thể cứ tiếp tục như thế này được, không thì chị dâu còn chưa tỉnh lại, thiếu gia đã suy sụp trước rồi.”
Tiếu Văn Lễ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Hắn không dám suy sụp.”
Sơ Nghiên còn chưa tỉnh lại, sao hắn có thể dám suy sụp.
Một đôi nam nữ diễn viên đang nổi trong showbiz đột nhiên mai danh ẩn tích, dừng tất cả các hoạt động, không có bất kỳ một tin tức chuyến bay nào, biến mất một cách hoàn toàn, cho dù phòng làm việc cố gắng ngăn cơn sóng dữ như thế nào cũng không thể ngăn nổi tiếng gió.
Chủ đề Sơ Nghiên và Lâu Niệm đi đâu hot suốt một tháng.
Có người nói hai người bọn họ thật sự là một đôi, lén bỏ trốn rồi, có người nói hai người bọn họ chọc giận bên trên nên bị phong sát cả đôi, có người nói hai người bọn họ gặp tai nạn xe nằm liệt giường……
Đủ loại suy đoán xôn xao.
Khi những trận nắng nóng cuối cùng của mùa hè tan đi, thời tiết chuyển lạnh, mức độ thảo luận về chuyện này cũng giảm dần.
…… Mà Sơ Nghiên, vẫn chưa tỉnh lại.
—
Sơ Nghiên nghe được âm thanh của hệ thống, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô nghe rành mạch từng chữ một.
…… Nữ phụ ác độc phản công bạch nguyệt quang?
Nữ phụ? Bạch nguyệt quang? Đây là tên một quyển sách sao?
Trong lòng Sơ Nghiên lóe lên một suy đoán khó tin, cô giơ tay lau nước mắt, vội vàng hỏi: “Đó là cái gì? Cậu nói thế giới này, là thế giới nào?”
【 Đây là thế giới thực.
】
Sơ Nghiên từ mặt đất đứng lên, ngồi xuống ghế dài ở ven đường, ôm cánh tay lạnh đến cứng đờ: “…… Thế giới thực?”
Một thế giới thực hoàn toàn xa lạ với cô?
Suy đoán trong lòng cô càng ngày càng rõ ràng, nhưng vì quá tàn khốc nên cô dường như đang trốn tránh đáp án đó.
Hệ thống lại giúp cô trả lời ——
【 Hệ thống đã nạp văn án sách 《 Nữ phụ ác độc phản công bạch nguyệt quang 》, nội dung như sau:
Sơ Nghiên xuyên vào cuốn tiểu thuyết 《 Bạch nguyệt quang trùng sinh 》, trở thành một nữ phụ ác độc, liệu cô có thể dựa vào nỗ lực của mình chống lại số phận, thay đổi kết cục thê thảm không?…… 】
Sơ Nghiên vội vàng xem qua, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Hóa ra là như thế này……
Vì sao cô thậm chí còn không nhớ được trước khi xuyên sách mình đã làm gì, sau khi xuyên vào lại có thể nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh.
Vì sao khi quay lại thế giới hiện thực, cô lại cảm thấy xa lạ như thể chưa bao giờ ở đây…… Bây giờ tất cả đều đã có câu trả lời.
Chẳng trách Tống Tâm Thuần nói cô ta đã thấy “Kết cục.”
Hóa ra cuộc đời của cô cũng ở trong sách.
Những ký ức trong quá khứ của cô đều là giả thiết do người khác viết, chỉ có cuộc sống sau khi xuyên sách mới là cuộc sống chân thực.
Mỗi một ngày, mỗi một ký ức, đều có bóng dáng của Lâu Niệm.
…… Cô phải quay lại.
Vẻ mặt của Sơ Nghiên trở nên kiên định.
Cô đã đi một vòng thật lớn mới biết được chốn về của mình là ở đâu.
Cho dù tốn bao nhiêu thời gian, đi xa như thế nào, cô cũng phải quay về nơi đó —— quay lại bên cạnh Lâu Niệm.
“Cho nên,” cô hỏi hệ thống, “Vì sao tôi lại đến thế giới này?”
【 Sự tồn tại của hệ thống là để duy trì sự cân bằng của thế giới xuyên sách.
Vì tác giả của《 Nữ phụ ác độc phản công bạch nguyệt quang 》đổi ý nên đã khiến cốt truyện sụp đổ, kích hoạt cảnh báo màu vàng của Happy Ending.
】
【 Tức là dựa theo cốt truyện ban đầu, nam nữ chính sẽ BE, vi phạm nhãn “HE” ở phần giới thiệu, thế giới mất cân bằng.
】
Trong lòng Sơ Nghiên khẽ động.
Có lẽ tất cả những chuyện này không phải là ngẫu nhiên, cô dường như đột nhiên đã hiểu mình tới đây để làm gì rồi!
Nhất định là hệ thống đã từng cho Tống Tâm Thuần xem kết cục! Từ đó nó liền ngầm truyền tải tin tức —— Lâu Niệm sẽ gặp nguy hiểm, mà bọn họ ở trong thế giới trong sách lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Cô…… Cô đến đây để thay đổi kết cục BE, cứu Lâu Niệm!
“Là ai? Tống Tâm Thuần từng nói Lâu Niệm sẽ bị hại, là ai làm? Ở đâu, khi nào?”
Hệ thống không trả lời mà tiếp tục nói: 【 Tác giả của cuốn sách này đã buông bỏ, quyết định mặc kệ phần kết dở dang, đêm nay sẽ đốt bản thảo ở công viên bên bờ biển.
Bởi vậy hệ thống đưa ký chủ đến thế giới thực, hy vọng ký chủ có thể lấy được thông tin quan trọng, nghịch thiên sửa mệnh.
】
Sơ Nghiên cả kinh: “Đợi đã!”
Hệ thống không phản hồi nữa.
Đốt bản thảo có nghĩa là gì, Sơ Nghiên còn không rõ ràng lắm.
Nhưng ít ra trước mắt, tác giả là hy vọng duy nhất có thể đưa Sơ Nghiên quay về, cũng là hy vọng cuối cùng của cô để bảo vệ Lâu Niệm!
Lúc này, hệ thống bỗng nhiên lại tích một tiếng.
【 Hệ thống hữu nghị cung cấp đạo cụ: Một đôi dép lê, một chiếc áo khoác giữ ấm.
】
Sơ Nghiên trầm mặc nhìn đôi dép bông và chiếc áo khoác màu đỏ rực trước mặt, cuối cùng vẫn mặc vào.
【 Cuối cùng, hệ thống hữu nghị nhắc nhở ngài.
Thời gian ở thế giới thực trôi nhanh hơn rất nhiều với thế giới trong sách, vì các tham số quá phức tạp nên không thể tính ra tỉ lệ chính xác, trung bình một ngày ở thế giới thực tương đương với khoảng một tháng trong sách…… 】
Sơ Nghiên còn chưa nghe xong đã xỏ đôi dép bông màu đỏ rực kia vào rồi vội vã chạy trên con đường không biết tên..