Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cực Phẩm Của Nam Chính

Chương 22: Bạn Trai Cũ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lâu Niệm làm lơ vẻ mặt nghi ngờ của cô, bình tĩnh giải thích: "Đúng lúc cũng có việc cần làm ở đó."

"À," Sơ Nghiên nửa tin nửa ngờ gật đầu, lên xe một lúc mới nhận ra, "......! Thế thì liên quan gì đến việc anh cướp trợ lý của tôi?"

Đuôi lông mày Lâu Niệm khẽ nhúc nhích, hơi quay mặt: "Ý tôi là, tôi có thể thuận tiện, làm trợ lý cho em."

Sơ Nghiên vẻ mặt kinh hãi: "Nhận không nổi."

Lâu Niệm: "......"

Nhưng dù sao, chiếc vali cực kỳ rắc rối đối với Sơ Nghiên vào tay Lâu Niệm lại giống như không có gì đúng là bớt đi rất nhiều chuyện.

Hơn nữa, trên đường đi có người nói chuyện cùng cũng là chuyện tốt.

Lâu Niệm nâng cấp chỗ của Sơ Nghiên, hai người ngồi khoang hạng nhất.

Ban đầu Sơ Nghiên còn có chút căng thẳng, nhưng cô ngồi bên cửa sổ, Lâu Niệm ngồi bên ngoài, vây lại cho cô một khoảng không gian an toàn, khiến cô dần dần thả lỏng lại.

Trước khi cất cánh, Lâu Niệm xem qua điện thoại, nhóm chat đang nhốn nháo.

Phùng Đại Dữu Tử: 【 Thiếu gia đưa chị dâu ra ngoài đi chơi à?? 】

Lâu Niệm trả lời ngắn gọn:【 Thử vai.



Phùng Đại Dữu Tử: 【 Thiếu gia đâu cần phải thử vai, nhất định là đi cùng chị dâu thôi! 】

Shawn: 【 Thành phố S? Chân giò nướng ở đó rất nổi tiếng, có thể ăn thử xem.



Lâu Niệm: 【 Được.



Trong nhóm lại nhảy ra vài tin nhắn nữa.

【 Chị dâu chắc là vui muốn chết, cô ấy đi thử vai xa như thế cậu cũng đi cùng, trời ơi quá là ngọt ngào rồi! 】

【 Dù không nói ra thì chắc chắn trong lòng cũng rất vui vẻ! Dù sao chị dâu cũng thích cậu như vậy......!】

Lâu Niệm không trả lời tin nhắn, bật chế độ máy bay, quay đầu nhìn Sơ Nghiên.

Cô có chút hưng phấn, nhoài người về phía cửa sổ nhìn ra bên ngoài, gương mặt ửng hồng, đôi môi căng mọng.

Dường như rất vui vẻ.

Nhận thức này khiến Lâu Niệm sung sướиɠ một một cách khó tả.

Sau khi ăn một bữa ngon lành trên máy bay, Sơ Nghiên cũng qua giai đoạn hưng phấn, cô có chút buồn ngủ, che miệng ngáp một cái.

Lâu Niệm quay đầu nhìn cô: "Buồn ngủ à?"

Mí mắt Sơ Nghiên hơi nhắm lại, lông mi run run: "Tôi chợp mắt một lúc."

Cô dụi đầu tìm một chỗ thoải mái, bên tai bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói: "Cần giúp không?"

Luồng khí nhẹ lướt qua vành tai, mang theo hơi thở của đối phương, hôm nay là vị thanh của bạc hà và chanh, vô cùng dễ chịu.

Sơ Nghiên nhích lại gần, mở mắt ra, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lâu Niệm.

Bờ vai vững chãi của hắn ở ngay cạnh má cô, có vẻ dựa vào sẽ rất thoải mái.

Nhưng bây giờ chỉ cần quay xong 《 Đáy tim 》 là Sơ Nghiên có thể mở hết quyền hạn, không cần kiếm chác những điểm nhỏ này, đâu có lý do gì mà quấy rối người ta.

Lâu Niệm nhìn cô: "Bây giờ tôi là trợ lý của em, không sao đâu."

Sơ Nghiên chớp mắt: "Thật sao?"

Lâu Niệm yên lặng đổi tư thế, các đường nét từ cằm đến cổ và vai đều thanh thoát ưu mỹ.

"Ừ."

"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé."

Sơ Nghiên cười híp mắt ghé sát lại, hương ngọt thanh trên người cô gái ập tới, đột nhiên tràn đầy trong lòng hắn.

Đuôi mắt cô hơi cong, vẻ mặt giống như con mèo, chậm rãi nhẹ nhàng tiến vào lòng hắn.

Trong giây lát, yết hầu Lâu Niệm vô thức cứng lại.

—— sau đó sau gáy trống không, thiếu đi một thứ gì đó.

Sơ Nghiên công khai lấy đi gối chữ U của hắn, đặt ở sau cổ mình, thỏa mãn vặn vẹo, "Oa, cái này thật là thoải mái."

"......"

Không lâu sau, cô gái bên cạnh liền chìm vào mộng đẹp.

Lâu Niệm quay đầu nhìn gương mặt mãn nguyện đang ngủ của cô, trong lòng hiện lên nghi ngờ.

Cô gái này, thật sự vì có hắn đi cùng nên mới vui đấy à?



Hạ Nhiên khoác vai Phó Thiển, cả hai cùng nhau ra khỏi khách sạn.

Hai người họ quen nhau từ bên Mỹ, sau khi về nước lại càng thân và đã trở thành anh em tốt của nhau.

Lần này Hạ Nhiên đến đây thử vai cho 《 Hoa khôi hiếm gặp 》vừa lúc Phó Thiển cũng đến đây để thu âm cho bài hát chủ đề, hai người gặp nhau đương nhiên không thể không ra ngoài phóng túng một phen.

"Gần đây tôi bận lắm," Phó Thiển đeo khẩu trang, cầm điện thoại cúi đầu gửi Wechat, "Nếu không phải cậu gọi thì tôi sẽ không ra khỏi khách sạn đâu."

Hạ Nhiên chậc chậc hai tiếng: "Tôi thấy cậu đúng là rất bận."

—— hắn gửi tin "Bảo bối đang làm gì thế" cho ba bốn tài khoản Wechat, ảnh đại diện đều là những cô gái xinh đẹp.

Phó Thiển đắc ý cười cười, vừa cúi đầu liền thấy trong số đó có tài khoản của Sơ Nghiên, lập tức có chút khó chịu.

Nhưng không nhịn được muốn chờ xem phản ứng của cô.

Theo hắn thấy, lúc trước Sơ Nghiên kéo một người qua đường làm vị hôn phu chỉ là muốn làm hắn ghen, sau đó fans của hắn lại mắng cô, Sơ Nghiên không trả lời Wechat của hắn, cũng chỉ là muốn khiến hắn chú ý mà thôi.

Bây giờ hắn lỡ tay gửi một tin "Bảo bối", đoán chừng Sơ Nghiên sẽ đỏ mặt tim đập nửa ngày.

"Chậc." Phó Thiển cười nhạo một tiếng.

Hạ Nhiên: "Sao vậy?"

"Phụ nữ, haiz, phụ nữ." Phó Thiển lắc đầu có vẻ khó xử.

Bên kia, Sơ Nghiên và Lâu Niệm xuống máy bay, lấy hành lý ký gửi.

Vừa rồi trên máy bay uống quá nhiều đồ uống, vừa đứng dậy đã muốn đi vệ sinh.

Sơ Nghiên kéo Lâu Niệm: "Tôi đi vệ sinh, cầm điện thoại giúp tôi nhé?"

"Ừ." Lâu Niệm cầm lấy điện thoại, đứng tại chỗ chờ cô.

Sơ Nghiên vừa mới đi thì điện thoại đột nhiên kêu "ting ting" và sáng lên.

【 Bảo bối đang làm gì thế? 】

Lâu Niệm: "......"

Hắn nhìn qua người gửi.

......!Phó Thiển.

Màu mắt tức khắc tối lại đến mức có chút nguy hiểm.

Lâu Niệm nhìn chằm chằm tin Wechat kia hồi lâu, sau đó ngón tay nhẹ nhàng vuốt một cái, xóa luôn thông báo tin nhắn.

Sơ Nghiên vẩy tay đi ra, lúc lấy điện thoại cô thấy Lâu Niệm hình như có chút không vui.

Vì chờ quá lâu sao?

"Anh có đói không?" Sơ Nghiên hỏi.

Vừa rồi trên máy bay Lâu Niệm chỉ uống một ly cà phê.

Lâu Niệm nhìn cô một cái thật sâu rồi lắc đầu.

"?"Sơ Nghiên không hiểu kiểu gì.

Không đói thì không đói, cừu đại khổ thâm như vậy làm gì??

(苦大仇深: cừu đại khổ thâm: bị ức hϊếp mà sinh ra thù hận vô cùng)

Trên đường đi, Lâu Niệm kéo vali của của cô, Sơ Nghiên thì rất vui vẻ nhẹ nhàng đeo một chiếc túi nhỏ.

Vốn dĩ Sơ Nghiên đặt hai phòng đơn, nhưng bây giờ có thiếu gia ở đây nên không thể tùy tiện như vậy được nữa.

Tới khách sạn, Lâu Niệm đã đặt trước một phòng, Sơ Nghiên nghĩ một lát, dù sao cũng không phải chỉ có một phòng, nên cô không có ý kiến gì cả.

Vào phòng quả nhiên rất ưng ý, tất cả mọi thứ đều vô cùng tiện lợi, hai phòng ngủ đều được lấy ánh sáng rất tốt, có thể nhìn ra vườn hoa và bể bơi dưới lầu.

Sơ Nghiên thu dọn hành lý xong thì Lâu Niệm gõ cửa phòng cô: "Tôi đói rồi."

"Tôi cũng vậy!" Sơ Nghiên vui vẻ đứng dậy, "Chúng ta đi ăn chân giò nướng đi!"

Chân giò nướng sốt mật ong mềm nhũn, rắc thêm đậu phộng giã nhỏ, nghĩ thôi đã chảy nước miếng.

Cô tìm các quán ăn ở gần đó, cùng Lâu Niệm ra khỏi khách sạn bắt taxi đến thẳng điểm đến.

Sau khi bước vào quán ăn mới phát hiện, tuy các món chính vô cùng bình dân, nhưng lại bài trí rất cẩn thận và sạch sẽ.

Khi bước vào cửa, không khí cũng toàn mùi thịt chứ không phải mùi dầu mỡ chán ngấy.

Người phục vụ đỏ mặt dẫn họ vào chỗ ngồi, trên đường đi lén nhìn Lâu Niệm không biết bao nhiêu lần.

Cả đầu Sơ Nghiên đều đang nghĩ về collagen của chân giò thì đột nhiên nhìn thấy người quen.

"Phó Thiển?" Sơ Nghiên ngẩn người.

Lâu Niệm cũng đã nhìn thấy.

Hắn bỗng nhiên dừng lại, nhớ tới tin nhắn Wechat lúc nãy.

Hắn hơi quay mặt lại, giọng nói lạnh lùng: "Em hẹn hắn?"

"Tôi hẹn hắn làm gì?" Sơ Nghiên khó hiểu, "Hẹn hắn đánh nhau hả??"

Phó Thiển vừa lúc đứng lên nghe thấy câu này: "......!"

Nhất định là cố ý nói cho hắn nghe, người phụ nữ này.

Hạ Nhiên ngồi đối diện với hắn, quay đầu lại liền thấy Sơ Nghiên, đôi mắt lập tức sáng lên, "Phó Thiển, đây là bạn cậu à?"

Cô mặc một chiếc áo phông và một chiếc quần short denim đơn giản, gương mặt trang điểm rất nhẹ nhàng, hoàn toàn không giống những người nổi tiếng tầm thường trên mạng mà hắn thường thấy, đơn giản là ngũ quan của cô vốn đã đủ đẹp, quả thực là tiểu tiên nữ đẹp tự nhiên.

Tiên nữ còn chân chất đi ăn chân giò nướng nữa chứ, thật sự quá đáng yêu!!

Phó Thiển thật sự bất đắc dĩ đối với sự tính toán tỉ mỉ của Sơ Nghiên, hắn lắc đầu: "Bạn gái."

Hạ Nhiên sững sờ, còn Lâu Niệm hơi nheo mắt, chỉ có Sơ Nghiên vẻ mặt không có gì.

"......!Cũ."

Hạ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì: "Tôi nói mà, cô gái xinh đẹp như vậy không thể để cho tên tra nam như cậu lợi dụng được."

Phó Thiển lập tức trừng mắt: "Ai là tra nam?"

Hạ Nhiên bán đồng đội mà không có chút áp lực tâm lý nào, cười nói với Sơ Nghiên: "Tôi làm chứng, vừa rồi hắn gửi Wechat cho bốn cô gái —— à, tôi tên là Hạ Nhiên, cô là......"

Sơ Nghiên còn đang ngạc nhiên cảm thán, hóa ra đây là Hạ Nhiên, đúng ra rất đẹp trai, thì cổ tay đã bị cầm đi.

Lâu Niệm kéo tay cô, Sơ Nghiên bị kéo nên không thể không nhìn hắn.

"Đi ăn." Lâu Niệm nhìn cô.

Đúng vậy, bọn họ đến đây để ăn thịt chứ không phải để xã giao.

Đối với Lâu Niệm, có lẽ đây chỉ là những người qua đường, không có gì đáng để ý.

Cô gật đầu: "Đi."

Phó Thiển nhận ra Lâu Niệm là diễn viên quần chúng ngày đó Sơ Nghiên kéo vào, không ngờ hai người lại thật sự quen biết, hắn cảm thấy có chút chua chua: "Cùng nhau đi, chúng ta vừa đủ ngồi bàn bốn người."

Hạ Nhiên lập tức gật đầu, cười rất sảng khoái.

Sơ Nghiên bị hàm răng trắng như tuyết và khóe miệng đáng yêu của hắn làm cho chói mắt, theo bản năng nói: "Cũng không phải không......"

"Không được."

Lâu Niệm nâng mí mắt quét qua bọn họ, nghiêng người che Sơ Nghiên ở bên hông, vẻ mặt lãnh đạm kéo Sơ Nghiên đến vị trí mà bọn họ không thể nhìn thấy.

Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Nhiên mới cau mày: "Người đó là ai vậy?"

"Không biết," Phó Thiển không vui bĩu môi, "Chắc là bạn học của Sơ Nghiên."

"Cô ấy tên là Sơ Nghiên à?" Mắt Hạ Nhiên sáng lên.

"Tôi nói cho cậu biết, đừng nên có ý đồ gì với cô ta!"

Hạ Nhiên nóng lòng muốn thử: "Vì sao?"

Phó Thiển tấm tắc hai tiếng: "Người phụ nữ đó là một kỳ nhân."

Sơ Nghiên và Lâu Niệm tìm một góc ngồi xuống, gọi chân giò sốt mật ong, tiêu đen và tỏi, ăn kèm với tảo bẹ tươi mát và váng đậu, thêm một cốc chanh dây có ga và một cốc nước ép việt quất.

Trong lúc đợi đồ ăn lên, Sơ Nghiên nhớ lại chuyện vừa rồi.

Trong truyện, Hạ Nhiên nổi tiếng sớm hơn Lâu Niệm, trên mạng cũng thường lấy hai người ra so sánh.

Hắn trông rất tươi và tỏa nắng, cười lên một cái thì chính là thiếu niên tuấn lãng.

Nhưng......!Khách quan mà nói, sắc đẹp vẫn không thể đánh bại Lâu Niệm.

Cô lén nhìn người đàn ông đối diện một cái, chiếc đèn chùm trên đầu tỏa ra ánh sáng màu vàng ấm áp, ngũ quan hắn giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, từ cung mày đến sống mũi, rồi đến đôi môi mỏng, các đường nét đều cực kỳ lưu loát xinh đẹp.

Lâu Niệm phát hiện, giương mắt: "Hử?"

Sơ Nghiên: "Cái người tên là Hạ Nhiên kia, anh thấy thế nào?"

Lâu Niệm có vẻ không muốn trả lời lắm: "......!Ai cơ?"

"Người bên trái đó," Sơ Nghiên vuốt cằm so sánh hai người bọn họ, "Đẹp trai không?"

Lâu Niệm uể oải: "......!Quên rồi."

Chậc chậc chậc.

Đây chính là sự miệt thị từ bậc đế vương của nam chính.

—— ngoại trừ ta thì các ngươi đều là rác rưởi!

Sơ Nghiên ra vẻ dự đoán: "Tôi cảm thấy hắn sẽ nổi tiếng, đặc biệt là sau khi quay hoa khôi, muốn cược không?"

Vụ cá cược này chắc chắn cô sẽ thắng ha ha ha.

Lâu Niệm nghe xong lại nhíu mày: "Sao em biết hắn sẽ diễn?"

Sơ Nghiên giật mình, lập tức nói: "Bởi vì hắn sắp đi thử vai mà, tôi cảm thấy hình tượng của hắn tốt như vậy, nam chính chắc chắn không ai khác ngoài hắn."

"......" Lâu Niệm trầm mặc một lúc, "Em còn muốn diễn phim nào khác không?"

Sơ Nghiên ngẩn ngơ: "Hả?"

"Lịch trịch của phim này quá sát với lịch trình của 《 Đáy tim 》, em có muốn đổi kịch bản khác không?"

Lúc này Sơ Nghiên mới hiểu, 《 Đáy tim 》là bộ phim đầu tiên do phòng làm việc sản xuất, đương nhiên là được xem trọng nhất, có lẽ hắn sợ lịch trình của "Hoa khôi" sẽ ảnh hưởng đến "Đáy tim".

Vừa lúc chân giò được đưa lên, để biểu đạt thành ý, Sơ Nghiên chân chó gắp cho Lâu Niệm một cái chân giò thơm ngào ngạt.

"Đừng lo lắng, bên này chỉ là công việc vặt thôi, nhất định phần lớn thời gian tôi sẽ ở bên cạnh anh."

"Đương nhiên là tôi phải lấy anh làm trọng rồi."

Lâu Niệm nhìn cô một cái, thong thả đeo bao tay dùng một lần: "Ừ."

Sơ Nghiên gặm nhấm chân giò, cảm giác vẻ mặt Lâu Niệm cuối cùng cũng hài lòng.

Nhất định là chân giò quá ngon.

Chân giò đúng là thứ tốt!.
« Chương TrướcChương Tiếp »