Chương 02: Đừng tùy tiện chạm vào tôi Edit: Mây
"..." Trên gương mặt không chút biểu cảm của Minh Huyền Liệt lộ ra vết nứt, anh cau mày không giấu giếm chán ghét An Ly.
Người phụ nữ này đã bị một con lừa đá?
“Huyền Liệt ca ca ~ hee hee ~” An Ly đã đến gần Minh Huyền Liệt, mỉm cười nhìn anh, cố tỏ ra đáng yêu.
Mặc dù Minh Huyền Liệt không để ý tới cô, nhưng cô sẽ không kết thúc nếu cô quan tâm đến anh?
Cô có dung mạo không tồi, thậm chí giá trị khuôn mặt của cô cũng đè bẹp Đồng Nhã Nhi, An Ly thuộc dạng mê người, xinh đẹp khiến người ta phải kinh ngạc nhìn thoáng qua, Đồng Nhã Nhi thuần khiết tốt bụng nhưng khí chất lại khiến người cảm thấy thoải mái, nhưng giá trị nhan sắc kém xa An Ly, nhưng An Ly đã được trồng nếu cô không đi đúng con đường.
Với khuôn mặt chết người làm vũ khí như vậy, An Ly không tin không thể bắt được Minh Huyền Liệt !
"Cô ..." Lông mày của Minh Huyền Liệt gần như xoắn lại thành một nút, cô ta bị cái quái gì?
An Ly đã nói rõ ràng không quan tâm đến anh, tất nhiên, Minh Huyền Liệt cũng không có hứng thú với cô.
Trước khi gặp nhau, họ đã tỏ thái độ lạnh nhạt với nhau, và họ đã nói không quá năm câu, so với người xa lạ cũng không bằng.
Mà mấy ngày trước, cô ta không phải vội vàng theo đuổi Hoàng Phủ Kiêu sao? Cô ta lại tặng quà cho anh ta, chặn người trước cửa, còn muốn vào trong nhà anh ta , cô ta không biết xấu hổ, mà cô ta hoàn toàn không để ý tới mình là vị hôn thê của Minh Huyền Liệt.
Hiện tại cô ta lại đang muốn làm cái gì?
Minh Huyền Liệt lạnh giọng, thản nhiên nói: "Nếu bị bệnh, uống thuốc đi."
"Em ..." An Ly suýt nữa bị nghẹn chết!
Những người khách bên cạnh suýt nữa cười thành tiếng, nhưng không dám ngay trước mặt Minh Huyền Liệt làm càn, nên vội vàng tìm lý do đi chỗ khác.
Ngay khi bọn họ rời đi, An Ly càng thêm làm càn, cô nắm lấy cánh tay của Minh Huyền Liệt nói: "Huyền Liệt ca ca ~ Em không có bệnh, cho dù có, em muốn nghĩ đến anh, cũng nghĩ ra được là bệnh tương tư!"
Minh Huyền Liệt không nói hai lời trực tiếp dùng hai bàn tay to đè lên đầu cô, đẩy cô sang một bên.
Giọng người đàn ông trở nên u ám, "Tôi không quan tâm cô có mục đích gì, sau này tránh xa tôi ra một chút và đừng tùy tiện chạm vào tôi."
Sau khi nói xong, Minh Huyền Liệt không nhìn cô nữa, bước đi.
An Ly vò đầu bứt tai, xem ra hành trình theo đuổi chồng của cô còn dài lắm!
"An Ly? Cậu không sao chứ?" Lúc này, Đồng Nhã Nhi hướng cô đi tới, Hoàng Phủ Kiêu cũng cùng một chỗ đi tới.
Mặc dù trước đó An Ly đã tính toán với Đồng Nhã Nhi mấy lần, nhưng vẫn chưa bị bại lộ, cho nên Đồng Nhã Nhi tốt bụng không biết chuyện gì, vẫn coi An Ly như một người bạn đáng tin cậy.
Khi nhìn thấy Minh Huyền Liệt vừa mới đẩy đầu An Ly, Đồng Nhã Nhi vội vàng chạy tới quan tâm cô.
“Tôi không sao.” Minh Huyền Liệt không dùng bất cứ lực lượng nào, nếu không thì đầu cô sẽ không thành vấn đề.
“Tốt rồi… Có điều, An Ly, không phải cậu không thích Minh tổng sao? Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Đồng Nhã Nhi có chút để ý hỏi, vừa rồi cô ta nhìn thấy An Ly vội vàng chạy tới, nhảy nhào qua và ôm Minh Huyền Liệt!
Đồng Nhã Nhi thích Minh Huyền Liệt, trong lòng không thèm để ý là không thể nào. .
An Ly: "Anh ấy không phải là vị hôn phu của tôi sao? Tôi không thích anh ấy, tôi còn có thể thích ai? Sau này tôi sẽ hết lòng đối xử thật tốt với anh ấy!"
"Chuyện này, chính là ..." Vẻ mặt Đồng Nhã Nhi có chút không thoải mái, sao An Ly đột nhiên thay đổi quyết định? Cô và Minh Huyền Liệt chỉ là vị hôn thê của nhau mà, cứ như vậy, Đồng Nhã Nhi vẫn còn cơ hội sao?
Cô ta bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm, trong lòng có chút khó chịu.
Hoàng Phủ Kiêu ở một bên vốn là nhìn về phía Đồng Nhã Nhi, nhưng là nghe được câu trả lời của An Ly, anh ta lại nhịn không được nhìn về phía An Ly...
Trước đây không lâu nàng còn tại dây dưa mình, bây giờ, nhanh như vậy liền thay lòng?