Chương 46: Dường như thấy được tình yêu.

Thật là xấu hổ, tên hạ lưu này, quả thực đây chính là địa ngục!

Bạch Vi đã không biết hình dung thế nào cảm giác hiện tại, cô vốn dĩ chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút, rốt cuộc qυầи ɭóŧ các thứ, đều là vật luôn phải mang theo bên người.

Nhưng là anh trai vừa nói ra những lời như vậy, cô liền nhớ tới chiếc qυầи ɭóŧ mình đang mặc, đã từng tiếp xúc với bộ vị nào của anh trai, quả thực không thể thong thả thoải mái làm lơ mà đi lại được.

Nó giống như mọi lúc mọi nơi nhắc nhở cho cô, người đàn ông này đã từng dùng bộ phận hung bạo trên thân thể của hắn, tiến vào sâu bên trong thân thể cô, chỗ này của hai người, không cần phải dựa vào một chiếc qυầи ɭóŧ mà liên tưởng, bọn họ đã từng hàng thật giá thật mà giao thoa.

Cảm xúc ngượng nghịu vẫn còn vương vấn, đã bị anh trai nắm tay tiến ra ngoài cửa, đoàn người nối bước nhau đi đến nhà hàng buffet dành riêng để bàn bạc thương vụ mà ăn tối.

Bạch Vi là lần đầu tiên được Bạch Hiển dẫn đến loại trường hợp này, toàn bộ quá trình chỉ nhớ thật rõ việc bảo trì một nụ cười khéo léo, im lặng mà phối hợp cùng anh trai là được.

Rốt cuộc hiện tại sân nhà là của Bạch Hiển, nhà hàng đã được đặt bao toàn bộ, tất cả mọi người ở nơi này, đều giữ chức vị cao trong các nhánh của công ty con, ngày thường căn bản là chẳng có duyên mà nhìn thấy Bạch Hiển, lúc này lại có hàng tá vẻ mặt cùng phơi bày ra trước hắn.

Tác dụng của Bạch Vi chính là làm nền cho Bạch Hiển, phụ trách phần đứng bên cạnh hắn, trưng lên dáng vẻ đoan trang ưu nhã, mỉm cười khéo léo thông minh là được, có người khen cô, cô liền mỉm cười, Bạch Hiển qua lại vài lời khiêm tốn, có người lại đây tìm cô muốn nói chuyện phiếm làm quen, Bạch Hiển thay cô ứng phó.

Mỉm cười, làm gì cũng chỉ cần mỉm cười là được, không sai!

“Hôm nay ngoan quá”.

Bạch Hiển duỗi tay, vuốt ve bàn tay mềm mại đang đặt trên khuỷu tay hắn, nghiêng đầu cười nói bên tai cô:

“Là bởi vì mặc qυầи ɭóŧ của anh hai hửm?”

“Anh còn dám nói!”

Sợ người khác nghe thấy, Bạch Vi giận dỗi liếc nhìn Bạch Hiển một cái, phần da trên cổ thiên nga đều nhiễm hồng.

Cô hơi hơi nghiêng người, nói nhỏ đến độ chỉ có hai người có thể nghe được, cẩn thận thì thầm:

“Bữa tiệc tiếp đón này khi nào mới tàn vậy? Em sợ cửa hàng nội y bên ngoài đều đóng cửa rồi”.

“Vậy ngày mai lại mặc của anh tiếp”.

Bạch Hiển rất là không ngại, ở chốn đông người như vậy, lặng lẽ áp tai Bạch Vi nói nhỏ.

Cô vừa bực vừa thẹn, nói:

“Vốn dĩ qυầи ɭóŧ của anh cũng không mang theo nhiều lắm, về phòng cũng phải mang đi giặt, bằng không mấy ngày đi công tác này, anh hai cũng không có đủ qυầи ɭóŧ mà mặc”.

“Không cần giặt, Vi Vi mặc xong cứ đưa anh mặc”.

Giữa bữa tiệc ăn uống linh đình, người đàn ông anh tuấn nghiêng người, cúi đầu cười, Bạch Vi cả người mặc lên một chiếc váy dài thoải mái nhã nhặn, cùng anh trai nói chuyện, xấu hổ đến mức cứng họng chẳng biết đáp thế nào.

Mọi người nhìn cặp uyên ương ưu tú phía Bạch tổng, chỉ cảm thấy chính mình dường như thấy được tình yêu tươi mát...

Vài người tiến lên, lúc Bạch Hiển cùng họ nói chuyện, hắn thấy em gái mình dùng tay nhẹ nhàng che lại miệng mũi, ngáp một cái thật dài, liền đau lòng mà nói:

“Được rồi, em về phòng ngủ trước đi, đồ em muốn ngày mai anh sẽ mua cho em”.

Mới sáng ra hắn đã bắt đầu lăn lộn cô, thân mình mới trải qua tìиɧ ɖu͙© lần đầu, cũng không khó hiểu đến bây giờ đã mệt nhoài, cùng mấy lão giám đốc biện một vài lý do, liền dẫn Bạch Vi đến cửa thang máy, để cô tự về phòng nghỉ ngơi.

Cô cũng mệt mỏi lắm rồi, ngày thường làm việc và nghỉ ngơi đều đúng theo quy luật, buổi trưa nhất định phải đánh một giấc ngắn, chỉ là nhắm mắt dưỡng thần thôi cũng được, đều sẽ không đến mức không có tinh thần như lúc này.

Cũng may bữa tiệc ban nãy không phải là tiệc rượu chính thức của chi nhánh công ty bên này, có thể dung túng cô tới độ để mặt mộc mà tham dự, nếu là chính thức thì rất quan trọng, còn phải tỉ mỉ trang điểm, mệt mỏi hơn nữa.

Nhưng nói cho cùng, cô cũng chưa từng cùng anh trai tham dự những trường hợp như thế, hắn luôn bảo vệ cô ở chỗ sâu nhất bên trong cánh chim vững chắc, sẽ không dễ dàng mang cô ra gặp mọi người.

Thậm chí còn rất đề phòng giới truyền thông, sợ cô em gái bảo bối của mình bị lộ mặt, ảnh chụp sẽ bị phát tán

khắp nơi, cuối cùng dẫn tới bắt cóc.