Chương 8

Chủy thủ dừng lại giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.

Hệ thống như thể bị sự cứng đầu và ngây thơ của con người làm cho ngây người, ngừng truyền đạt thông tin, trong chốc lát, Thôi Tiểu Tửu chỉ có thể nghe thấy tiếng magma cuồn cuộn sôi trào.

Nàng nghe thấy bản thân bình tĩnh nói: "Cút ra khỏi người ta."

Như thể vừa nhấn nút khởi động, nàng cảm nhận được thứ gì đó trong thức hải đang dần tách ra.

Thật kỳ diệu, khoảnh khắc này nàng có thể nghe thấy tiếng thì thầm của thế giới - đây là "quy tắc" ràng buộc hệ thống, nếu nàng không muốn, hệ thống sẽ không thể ở lại bên cạnh nàng, cũng không thể khống chế nàng.

Chỉ là tương lai nàng phải trả lại nhân quả khi ở lại thế giới này.

— Không sao cả. Thôi Tiểu Tửu thầm nghĩ.

Trước khi hoàn toàn rời khỏi nàng, hệ thống vẫn không cam lòng nói: [ Ngươi điên rồi sao? Đây rõ ràng là lựa chọn có lợi nhất cho ngươi! ]

"Đây là lựa chọn tồi tệ nhất." Thôi Tiểu Tửu trầm giọng nói: "Không, đối với ta mà nói, căn bản không có lựa chọn này."

[ Ngu ngốc! Ngu xuẩn!! ] Giọng nói máy móc đều đều của hệ thống bỗng trở nên kích động, như thể con người đang tức giận, phẫn nộ, [ Sao ta... Xào xạc... Sao ta lại chọn... Ngươi... Xẹt xẹt... ]

Nó giống như một chiếc radio cũ kỹ lâu ngày không được sửa chữa, tín hiệu ngày càng kém.

Rồi sau đó hoàn toàn không còn động tĩnh gì nữa.

Lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, Thôi Tiểu Tửu vội vàng lùi lại hai bước, ngã phịch xuống đất.

"Choang!"

Chủy thủ đen đỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Thôi Tiểu Tửu dùng thần thức kiểm tra thức hải một lần nữa, thứ đó đã biến mất không còn dấu vết. Đến nhanh như gió, đi cũng vội vàng, mọi chuyện vừa rồi như một giấc mộng.

Nhưng thanh chủy thủ trên mặt đất nhắc nhở nàng: Tất cả đều là thật.

Nàng day day mi tâm.

Không biết nó có quay lại hay không? Xem ra sau này phải cẩn thận hơn.

Thôi Tiểu Tửu ngồi xổm xuống, nhặt chủy thủ lên, trong lòng không khỏi phiền não.

Có nên ném nó vào trong dung nham không? Hay là giữ lại bên mình?

Cuối cùng, nàng ném chủy thủ vào góc túi trữ vật.

"Hay là cất đi trước. Nhỡ đâu thứ này không bị nóng chảy, sau này người khác nhặt được thì nguy."

Tính toán thời gian, cũng đến lúc phải đến đại điện rồi. Linh Quân vẫn hôn mê bất tỉnh, e là trong thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại.

Thôi Tiểu Tửu suy nghĩ một chút, để lại một mảnh giấy nhỏ, sau đó rời khỏi nhà giam này.

Cửa đá chậm rãi khép lại, nàng lưu luyến nhìn Linh Quân. Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Linh Quân nữa, nàng mới thiết lập vô số kết giới rồi rời đi.

Nàng không hề hay biết, khoảnh khắc cửa đá đóng lại, Linh Quân vốn nên hôn mê bất tỉnh lại mở mắt, ánh mắt trong veo, không có chút mơ màng nào.

...

Linh Quân trở về không lâu.

Đúng vậy, là "trở về".

Trong ký ức của nàng, bản thân đã từng bước thôn tính thế lực khắp nơi, dẫn dắt thuộc hạ công phá Thánh Sơn, trong tiếng kêu gào thảm thiết của máu và lửa, kết liễu tính mạng những kẻ cặn bã đó.

Không ngờ vừa mở mắt ra, nàng lại trở về nơi này.

Thần hồn nàng bị giam cầm trong cơ thể vô dụng đã mất hết tu vi này, không thể nhập ma, càng không thể thoát khỏi.

Thật nực cười.

Thôi Tửu giẫm lên tay nàng, nàng không thấy đau, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Lại phải trải qua những chuyện cũ đó một lần nữa sao?

Linh Quân nhắm mắt lại, nghe thấy Thôi Tửu sai người mang kiếm đến, nàng bình tĩnh chờ đợi cảm giác đau đớn khi bị lưỡi kiếm sắc bén cắt vào da thịt... Nhưng nàng không đợi được.

Tay nàng được nâng lên, nàng mở mắt ra, nhìn thấy "Thôi Tửu" cúi đầu, vụng về kiểm tra xem tay nàng có bị thương không.

Đôi mắt Linh Quân đen nhánh, đánh giá thiếu nữ đang ngồi xổm trước mặt mình - Có phải Thôi Tửu cũng trọng sinh rồi không, nàng ta đang lấy lòng mình? Hay là có âm mưu gì khác?

Vì vậy, nàng quyết định giả vờ hôn mê, thử thăm dò Thôi Tửu có hành động kỳ quái này một chút.

"Thôi Tửu" dùng Nhϊếp Hồn Linh với nàng, nhưng nàng là trọng sinh trở về, thần hồn cường đại, căn bản sẽ không bị ảnh hưởng gì. Nàng nín thở chờ đợi kẻ này lộ ra nanh vuốt.

Nhưng "Thôi Tửu" chỉ bôi thuốc cho nàng, động tác rất nhẹ nhàng.

Như thể thật sự quan tâm nàng.

Sau đó, nàng nghe thấy "Thôi Tửu" nói chuyện với một tồn tại vô hình nào đó, nàng không nghe thấy thứ tồn tại kia nói gì, nhưng có thể đoán được đại khái thông qua lời nói của "Thôi Tửu".

Hình như "Thôi Tửu" bị thứ tồn tại kia mang đến đây, mà thứ tồn tại kia muốn "Thôi Tửu" gϊếŧ nàng.

Thanh chủy thủ lơ lửng trên không trung tên là Lục Tăng, kiếp trước, chính thanh chủy thủ này đã đâm vào tim nàng, cảm giác như muốn nghiền nát thân thể, thiêu đốt linh hồn khi đó, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ rõ.

Sao thứ tồn tại kia lại có Lục Tăng? Nó rốt cuộc là thứ gì?

Chủy thủ lao về phía nàng, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để phản kháng.

Nhưng "Thôi Tửu" này, vậy mà lại thoát khỏi sự khống chế, dừng lại.

Nàng nghe thấy "Thôi Tửu" nói: "Dựa vào cái gì mà thay người khác quyết định".