Chương 3

Nàng lựa chọn luyện đan và dược lý. Ban đầu, nàng chỉ muốn tìm kiếm một con đường sống cho bản thân, nhưng sau khi thật sự bắt đầu học, nàng phát hiện bản thân yêu thích luyện đan - nàng nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn từ đó.

Thì ra, những linh dược bình thường kia, nếu biết cách sử dụng thì công hiệu vô cùng lớn, độc thảo có thể gϊếŧ người, nhưng cũng có thể cứu người.

Cuối cùng, mặc dù nàng không tìm được cách chữa trị cho bản thân, nhưng nàng đã vận dụng những gì đã học được, nghiên cứu ra rất nhiều phương thuốc khác, giúp đỡ được không ít người. Cả đời này của nàng cũng không tính là sống uổng.

Mà tất cả những điều này, đều là do Linh Quân mang đến cho nàng.

Bên tai nàng có tiếng người đang gọi, nhưng lại rất mơ hồ, như cách một lớp màng.

Nàng mơ màng nghĩ, hôm nay trời xanh thật đẹp... Không biết bầu trời rộng lớn bên ngoài kia sẽ như thế nào nhỉ?

"Thương Thương!"

Tiếng gọi thân thiết này kéo nàng về thực tại, ý thức nặng nề chuyển động, nàng bỗng nhiên ý thức được điều gì sắp xảy ra, ánh mắt nàng trống rỗng nhìn về phía cửa, cố gắng nở nụ cười.

Giờ khắc này thật sự đã đến, ngoài sự lưu luyến, nàng còn cảm thấy nhẹ nhõm.

Sau này, cha mẹ sẽ không bị nàng liên lụy nữa, không cần phải vất vả vì nàng, cũng không cần phải bị người khác chế giễu nữa.

...

[Muốn sống tiếp không? Muốn có một cơ thể khỏe mạnh không? Ta cho ngươi một cơ hội.]

Trước mắt nàng là một không gian tối đen như mực, những đường vân màu đỏ tươi như máu trải rộng khắp nơi, hội tụ thành tám cái đầu rồng dữ tợn, trừng mắt nhìn nàng, trông vô cùng sống động.

Thôi Tiểu Tửu mở mắt ra, đối diện với một trong số đó.

Cái gì thế này?

Nàng sợ hãi lùi về sau vài bước, bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt: "Các chủ..."

Nàng nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một tiểu đồng xinh xắn tay bưng một thanh lợi kiếm, cung kính cúi đầu.

Ngoài tiểu đồng ra, xung quanh còn có rất nhiều thị nữ, tất cả đều cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính.

Nàng cố gắng nhớ lại, lúc nãy nàng hình như nghe thấy một giọng nói.

Chẳng lẽ, đó không phải là ảo giác, nàng thật sự có cơ hội sống tiếp?

Đang nghi ngờ, đột nhiên, vô số ký ức lạ lẫm ùa vào trong đầu nàng. Nàng đau đớn đến run rẩy, cuộc đời của một người khác, cứ như vậy hiện ra trước mắt nàng.

Nàng ta là hậu duệ của tiên nhân, nhưng cũng là một kẻ đáng thương, nàng ta sợ hãi, nàng ta lợi dụng người khác, nàng ta không từ thủ đoạn, nàng ta phản bội tất cả mọi người... Hiện tại, nàng ta chỉ muốn xóa bỏ đi quá khứ dơ bẩn kia, cách tốt nhất, chính là diệt trừ người trong cuộc, người nữ tử đã từng cứu nàng ta, người luôn tỏa sáng rực rỡ kia.

Một lúc lâu sau, Thôi Tiểu Tửu mới buông tay đang ôm trán xuống, ánh mắt nàng nhìn về phía trước, trong đầu như muốn nổ tung.

Đài tròn to lớn, bốn phía dung nham cuồn cuộn.

Vài sợi xiềng xích từ trong dung nham vươn ra, trói chặt lấy một nữ nhân, lại có hai sợi khác từ trên đỉnh buông xuống, xuyên qua xương tỳ bà. Nhìn thôi đã thấy đau đớn.

Người này chính là Linh Quân.

Thôi Tiểu Tửu ngây ngốc nhìn.

...

Ẩm Hà là một đệ tử bình thường của Đan Các Thánh Sơn.

Trên danh nghĩa, hắn là đồ đệ của Các chủ Đan Các Thôi Tửu, nhưng trong lòng hắn biết rõ, thực tế bản thân chỉ là tạp dịch được sai khiến mà thôi.

Hôm nay, Thôi Tửu lại đi xuống dung nham lao dưới lòng đất.

Đường hầm ẩm ướt âm u, đoàn người men theo bậc thang đi xuống, Ẩm Hà cất bước chân ngắn nhỏ theo sau lưng Thôi Tửu, cúi đầu, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.

Hắn biết Thôi Tửu thích nhất bộ dạng này của hắn.

Bên trong đường hầm yên tĩnh

đến đáng sợ, khiến người ta không thở nổi, Ẩm Hà không nhịn được thất thần để giảm bớt áp lực.

Nghe nói trong nhà giam này giam giữ một nhân vật từng hô mưa gọi gió, từng có hôn ước với Thôi Tửu, chỉ còn thiếu một đạo lữ ấn là có thể kết thành đạo lữ.

Chỉ là không giống với lời đồn, Thôi Tửu đối đãi với người này chẳng giống như tình nhân mà như kẻ thù hơn. Mỗi lần nhớ tới đủ loại thủ đoạn mà Thôi Tửu từng dùng, trong lòng Ẩm Hà không khỏi toát ra một luồng khí lạnh.

Không biết hôm nay, Thôi Tửu lại muốn làm gì?

Lúc này, đã đến nơi rồi.

Cửa đá to lớn chắn trước mặt, Thôi Tửu ngưng thần kết ấn, đưa tay vung lên, trên cửa hiện lên chú ấn đỏ rực, cửa đá lập tức mở rộng sang hai bên, hơi nóng phả vào mặt.

Trên dòng dung nham cuồn cuộn, một cây cầu đá hẹp dẫn đến đài tròn, một nữ nhân lặng lẽ quỳ ở đó, nàng mặc áo trắng, trên đó loang lổ vết máu đỏ sẫm như hoa mai nở trên nền tuyết, mái tóc đen như mực xõa dài chấm đất, nhìn từ xa, không giống tù nhân mà như một tinh linh vô tình dừng chân nơi đây.

Đến gần mới phát hiện trên mặt nữ nhân có một vết sẹo dữ tợn, màu đỏ nhô lên chiếm hơn nửa khuôn mặt, trông vô cùng đáng sợ.

Đó chính là kiệt tác của Thôi Tửu.

Ẩm Hà cúi đầu.

Hôm nay, tâm tình Thôi Tửu có vẻ càng thêm táo bạo, cầm roi quất một hồi, chợt như nhớ đến chuyện gì thú vị, nàng ta cười khanh khách, giẫm lên tay người nọ, dùng sức nghiền nát.