Chương 2

Ý thức của nàng lúc tỉnh lúc mê, mí mắt ngày càng nặng trĩu, cả người như chìm vào trong nước.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện của rất nhiều năm về trước.

Từ khi có ký ức, nàng đã quen với nụ cười gượng gạo của mẹ, bóng dáng vội vàng bôn ba vì nàng của cha, cùng với một mảnh trời nhìn từ khung cửa sổ nhỏ hẹp, đó chính là toàn bộ cuộc sống đơn điệu của nàng.

Nàng không thể tức giận, không thể vui mừng hay bi thương, ngay cả một cơn gió bên ngoài cũng có thể khiến nàng nhiễm phong hàn. Nàng giống như một con búp bê dễ vỡ, được cẩn thận nuôi dưỡng trong l*иg son.

Năm mười tuổi, chị họ đến thăm nàng, thần thần bí bí lấy ra một thứ từ trong lòng. Sau khi mở lớp vải đen ra, là một quyển sách.

Chữ vàng trên bìa sách vô cùng chói mắt.

Lúc đó, nàng không hề nghĩ đến, quyển sách này lại trở thành bước ngoặt của cuộc đời nàng.

"Đoạt... Thiên?" Thôi Tiểu Tửu khẽ đọc.

Chị họ cười nói: "Là một quyển sách chị thích, em mở ra xem đi."

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của Thôi Tiểu Tửu đặt trên bìa sách, có chút do dự.

Cha mẹ nàng, trước giờ chưa từng cho phép nàng xem những thứ này.

"Sao thế?"

Thôi Tiểu Tửu hoàn hồn, phát hiện chị họ vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, như đang chờ mong điều gì đó.

Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu, không thể từ chối ý tốt này, mím môi, tùy ý lật ra một trang.

["Ngươi vẫn còn chấp mê bất ngộ sao?" Phong Bắc khẽ cười, chính khí lẫm liệt nói: "Vô dụng thôi. Từ khi ngươi sa vào tà đạo, tấn công Thánh Sơn, gây ra gió tanh mưa máu, ngươi đã đứng đối diện với thiên mệnh rồi..."

Gió thổi vù vù.

"Con người, làm sao có thể chống lại thiên mệnh chứ?"]

Phong Bắc chính là nam chính của quyển sách này.

Con người, làm sao có thể chống lại thiên mệnh?

Thôi Tiểu Tửu âm thầm đọc thầm câu này trong lòng, đột nhiên cảm thấy bi thương. Không thể chống lại thiên mệnh, chẳng phải đang nói đến nàng sao?

Chị họ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, nàng thu liễm tâm thần, tiếp tục nhìn xuống.

[Bốn phía đều là trận pháp mai phục. Vừa dứt lời, vô số cột sáng bắn về phía nữ tử áo đen, chói mắt hơn cả ánh sáng ban ngày, phong tỏa tất cả đường lui của nàng ta.

Khói thuốc súng dần tan đi.

Nữ tử tay trái cầm kiếm, thế nhưng không hề lùi bước, áo đen trên người nàng ta đã rách nát, không thể che khuất được dung mạo nữa - nửa khuôn mặt của nàng ta bị một vết sẹo dữ tợn như con rết che phủ, trông vô cùng đáng sợ.

"Khó trách lại che che giấu giấu, thì ra là một..."

Phong Bắc còn chưa nói hết lời, đã thấy kiếm quang lóe lên trước mắt.

Hắn vội vàng rút đao ra đỡ.

"Keng" một tiếng, còn chưa kịp thở ra một hơi, Phong Bắc đã cảm thấy ngực bụng đau đớn, cả người bay ngược ra ngoài, đập vào vách núi tạo thành một cái hố sâu.

"Thiên mệnh? Đó là cái gì?" Nữ tử cười lạnh một tiếng: "Nếu nó thật sự tồn tại, muốn tra tấn ta, đùa bỡn ta..."

Đôi mắt nàng ta đen kịt: "Vậy thì ta sẽ quấy cho long trời lở đất để xem."

Từ phía chân trời bắn tới một luồng sáng trắng, chặn đường đi của nữ tử.

Phong Bắc thấy người đến giúp đỡ, thở phào nhẹ nhõm: "Ta tu luyện muộn hơn ngươi mấy trăm năm, hôm nay đánh không lại ngươi, không có nghĩa là sau này cũng đánh không lại, ngươi cứ chờ đó."

Nữ tử nói: "Thật sao?" Nàng ta không dây dưa nữa, thân hình giống như quỷ mị biến mất.]

Thôi Tiểu Tửu cảm thấy đầu óc "ong ong" rung động, nhìn chằm chằm vào câu "quấy cho long trời lở đất để xem", đọc đi đọc lại rất nhiều lần.

Nơi sâu thẳm nhất trong lòng nàng như bị người ta hung hăng đâm một nhát.

Đầu ngón tay nàng run rẩy không thôi, hốc mắt ửng đỏ.

Nàng cho rằng bản thân đã quen với cuộc sống nhìn thấy được kết cục, quen với cuộc sống nhạt nhẽo như nước ốc. Thế nhưng, khi nhìn thấy câu nói kia, nàng bỗng nhiên hiểu ra, thì ra nàng vẫn luôn không cam lòng.

"Tiểu Tửu?" Chị họ lo lắng nhìn nàng.

Thôi Tiểu Tửu che đi đuôi mắt đỏ ửng, gượng cười: "Không có gì, em chỉ là... quá vui mừng thôi."

Nàng nói lời cảm ơn với chị họ, đợi chị họ rời đi, nàng cất giấu quyển sách, lặng lẽ đọc đi đọc lại thật kỹ nhiều lần.

Nàng biết được nữ tử phản diện này tên là Linh Quân, biết được Linh Quân cũng từng là thiên chi kiêu tử, nhưng lại bị vận mệnh trêu đùa.

Nàng hiểu được thế nào là "Mệnh ta do ta" - không phải là "tranh đoạt thiên mệnh" như nam chính, cướp đoạt khí vận và sự sủng ái của thiên đạo, mà giống như Linh Quân, mặc cho phong ba bão táp, ta vẫn đứng vững vàng, ngày sau trở về, nhất định sẽ giẫm đạp vận mệnh dưới chân.

Thôi Tiểu Tửu nhìn bàn tay gầy gò, trắng bệch của mình, thầm nghĩ: Có lẽ cả đời này ta không thể nào chống lại thiên mệnh, nhưng ta nhất định phải có dũng khí và hành động để đối kháng với nó.

Vì vậy, nàng quyết định làm một chuyện mà trước đây nàng chưa từng dám nghĩ tới - thuyết phục mẫu thân.

Quá trình không tính là khó khăn, cũng không tính là dễ dàng, cuối cùng nàng cũng khiến mẫu thân hiểu được. Mẫu thân cho phép nàng xem tàng thư của gia tộc, cho phép nàng tự học một ít kiến thức.