Chương 5

Beta by DiiHy

Hứa Diệu vừa dứt lời, đại sư Vân Hạc không chút hoang mang mà bưng chén trà lên trước mặt nhẹ nhấp một ngụm, sau đó không đúng đề tài nói: "Bình an là tốt, ngọc đã vỡ là chuyện tốt, tất cả đều sẽ có chuyển biến tốt đẹp."

"Ngài biết ngọc bị vỡ sao?!"

Đại sư Vân Hạc cười lộ ra ý vị thâm trường: "Hơn nữa phu nhân cũng không phải suy nghĩ nhiều, con gái bà từ trước đến nay không có rời khỏi bà, vẫn luôn ở bên cạnh bà. Cô ấy sống có tốt hay không, bà là người hiểu rõ nhất, không phải sao?"

Hứa Diệu mở to hai mắt nhìn: "Đại sư, ý của người là......"

Một tay ở bên môi ra dấu hư danh thủ thế, đại sư Vân Hạc không để lại dấu vết lên tiếng tiễn khách: "Phu nhân hiểu rõ là tốt. Thời gian không chênh lệch nhiều lắm, bây giờ phu nhân ra ngoài còn có thể gặp được người quen."

*hư thanh thủ thế: là tư thế đừng lên tiếng ( suỵt)

Đến khi rời khỏi sân nhỏ đi được mấy chục mét, Hứa Diệu vẫn còn ngây ngốc, trong đầu vẫn đang nghĩ người quen trong miệng đại sư là ai, giây tiếp theo đột nhiên đã bị một người gọi lại.

"Mạc phu nhân?" Chung Hân Ý đứng cách đó không xa bất ngờ nhìn thấy hình bóng quen thuộc, bà chưa từng nghe nói rằng Hứa Diệu tin mấy thứ này, không nghĩ đến có thể ở chỗ này gặp được bà ấy.

"Là...... Tần phu nhân?" Hứa Diệu nghe được tiếng gọi ngay lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Chung Hân Ý từng gặp qua nhiều lần ở cách đó không xa.

Mạc gia trước kia chưa phá sản cùng Tần gia đều là các xí nghiệp có tiếng tăm lừng lẫy ở Đế Đô, các phu nhân ở trong những bữa tiệc tối quen biết nhau cũng là chuyện thường. Hứa Diệu lại lần nữa tin phục lời tiên đoán như thần của đại sư Vân Hạc, không nghĩ tới người quen lại là người này.

"Sao bà lại ở đây? Bà cũng tới hỏi ý kiến của Vân Hạc đại sư sao?" Hứa Diệu đi qua hỏi.

Chung Hân Ý lắc lắc đầu, úp úp mở mở nói một câu: "Gần đây xảy ra một vài việc, nghe nói nơi này linh thiêng, liền tới thăm bái xin bình an."

Thật ra, bà cùng người chồng đã qua đời đều không quá tin tưởng mấy thứ này, lần này cũng là nghe người ta đề cử nên mới lần đầu tiên tới nơi đây. Ngược lại thì người lớn tuổi trong nhà, đặc biệt là mẹ chồng của bà rất tin tưởng thứ này, còn từng xin một khối ngọc bảo vệ bình an cho cháu trai, nhưng bây giờ lão nhân gia đã mất, trong nhà càng không có ai tin.

Nghe lời này, Hứa Diệu lập tức nghĩ tới hình như gần đây chồng bà từng nói với bà rằng: người thừa kế duy nhất của Tần gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyến bay xảy ra sự cố dẫn đến việc sống chết còn chưa rõ. Cũng khó trách người làm mẹ như Hân Ý liền tiều tụy như vậy.

Vành mắt Chung Hân Ý còn hiện rõ phiếm hồng, chắc hẳn là vừa rồi lại nghĩ đến chuyện buồn, không ngăn được nước mắt. Bây giờ nghĩ như vậy, Hứa Diệu liền cảm thấy nhà mình gần đây phát sinh những chuyện này cũng không tính là gì. Dù có kiếm được bao nhiêu tiền cũng làm sao quan trọng bằng người một nhà bình an ở bên nhau, sống như hiện giờ Hứa Diệu cũng cảm thấy đủ.

Tình cảm của Hứa Diệu đối Chung Hân Ý rất tốt, lúc này cũng chỉ dùng ngôn ngữ an ủi: "Vừa nãy đại sư có nói nói với tôi, mọi việc sẽ ngày càng tốt lên, bà phải tin tưởng nhất định sẽ có việc tốt đến."

Thấy nhà Hứa Diệu đã phá sản còn lạc quan mà an ủi mình, Chung Hân Ý cảm kích gật gật đầu: "Cảm ơn bà."

Chuyện Mạc gia phá sản thật ra bà cũng hiểu biết một chút, với ánh mắt nhìn người của mình, bà cảm thấy Mạc thị không giống người sẽ làm việc sao chép đáng xấu hổ, nhưng bởi vì một bên là em gái của mình, Chung Hân Ý cũng không nói nhiều.

Nếu con trai bà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bà vốn muốn con trai xem xem có thể làm gì giúp đỡ Mạc thị không. Tuy rằng hai nhà chưa từng hợp tác qua, nhưng quan hệ cũng không tồi. Tần thị vẫn luôn theo đuổi chính là hợp tác cộng thắng*.

*hai bên tìm kiếm lợi ích chung dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau trong mọi tương tác.

Chỉ tiếc...... Aiz, nghĩ đến đứa con trai sống chết chưa rõ, tâm tình Chung Hân Ý lại sa sút, bà không hiểu về thương nghiệp, hiện tại công ty không người làm chủ, cũng chỉ có các thành viên trong hội đồng quản trị tạm thời tiếp quản

Sau khi tạm biệt, từng người liền rời đi.

***

Mặt trời mùa hạ chói chang, trong công trường nóng như một cái lò lửa lớn. Từng giọt mồ hôi trên trán chảy vào trong mắt làm cho mắt của Mạc Quân Nam cay đến đau nhức không mở ra được, ông đành phải tạm thời buông xe đẩy gạch ra, tùy tiện giơ tay lên mặt lau loạn một lúc.

Ở bên kia quản lí chú ý tới tưởng rằng người mới tới nên ngại khó nhọc, lập tức gân cổ lên trách mắng: "Này, ngưới mới tới ở bên kia, lười biếng cái gì đấy! Nếu không làm được thì cút nhanh đi, nơi này cũng không thiếu một người như ông!"

Bị mắng oan Mạc Quân Nam cũng không lên tiếng, chỉ yên lặng đem cánh tay đang lau mồ hôi buông xuống, tiếp tục vội vàng đẩy xe chở gạch.

Chỉ là khi chuyển gạch, Mạc Quân Nam lại có chút cảm khái, có lúc con người phải tin vào số phận. Mấy ngày trước ông vẫn là tổng giám đốc ngồi trong văn phòng mở cuộc họp video, bây giờ lại trở thành một công nhân chuyển gạch.

Mạc Quân Nam cũng không oán giận, khi ông muốn đi tìm việc lần nữa, cũng đã nghĩ tới điểm này.

Chức vị trước kia của ông là tổng giám đốc Mạc thị, xí nghiệp tốt một chút làm gì sẽ còn một vị trí nhỏ cho ông, sắp xếp ở vị trí cao cũng không được mà thấp cũng không xong, phần lớn các xí nghiệp loại nhỏ bị hạn hẹp về tài chính, còn hận không thể một công nhân làm việc của hai người, chỗ nào còn muốn tiêu tiền nuôi thêm một người.

Hai ngày nay đi khắp các thị trường lao động lớn bé, cuối cùng Mạc Quân Nam chỉ tìm được cái công trường cần người khuân vác tạm thời. Mạc Quân Nam cũng không chê, chỉ cần có thể kiếm tiền làm cho vợ con sống tốt hơn một chút cũng xứng đáng, chẳng qua mỗi ngày đều phải gạt vợ con mình thật sự là có chút khó xử.

Nhưng cũng may Mạc Quân Nam vốn không phải xuất thân từ quý công tử. Nhà ông nghèo, từ nhỏ làm không ít việc để sống qua ngày, bởi vậy hiện tại làm những việc này cũng không phải là không làm được.

Nghĩ đến vợ mình, Mạc Quân Nam liền nghĩ đến mấy ngày trước ông còn muốn nhảy lầu tự sát, thật là có chút buồn cười cùng không chịu trách nhiệm. Đồng thời sức lực ở cánh tay cũng lớn hơn một chút, dự định cố gắng làm nhiều việc hơn để có thể đến chợ mua con gà mái cho vợ con bồi bổ thân thể.

Lại không nghĩ đến ở cửa công trường có người nhìn về phía ông một lúc lâu, nhiều lần đưa bàn tay lên lau lau khoé mắt, ở lúc sắp có người phát hiện ra mình bóng dáng ấy mới rời đi.

Hứa Diệu về đến nhà vừa mới mở cánh cửa, liền nhìn thấy đứa con gái vẻ mặt tươi cười chạy lại đón, thân mật kéo kéo cánh tay bà gọi mẹ. Đôi mắt to tròn, xinh đẹp nhìn khắp nơi giống như đang nhìn xem mẹcos mang đồ ăn ngon về cho cô hay không, cực kì giống với dáng vẻ khi con gái còn chưa khôi phục, giống một đứa bé đáng yêu.

Khi mẹ về liền đứng ở cửa chào đón, đây chính là thói quen của Mạc Nhiên khi cô còn ở thế giới của mình. Chỉ là cha mẹ rời đi sớm, cô không còn cơ hội như vậy nữa.

Nhạy bén phát hiện hốc mắt của Hứa Diệu đỏ lên, Mạc Nhiên bám lấy bà hỏi: "Mẹ sao thế, mọi việc thuận lợi chứ?"

Nhớ đến lời của Vân Hạc đại sư, tâm tình Hứa Diệu tốt lên không ít, tất cả những suy nghĩ miên man trước đều biến mất không còn một mảnh: " Rất thuận lợi, nhưng mà Nhiên Nhiên, con cảm thấy mẹ đi ra ngoài tìm một công việc có được không?"

Không muốn đứa con gái bé bỏng biết trong nhà gặp chuyện, Hứa Diệu đã che giấu đi, đem suy nghĩ trong lòng nói ra để thử xem ý kiến của con gái.

Vừa nhìn thấy chồng mình vất vả như vậy, bà không thể giống như trước đây ở nhà làm một phu nhân, ở trên đường về bắt đầu có ý nghĩ muốn tìm một công việc, chỉ là bà không yên tâm để con gái cưng của mình ở trong nhà một mình.

Tuy rằng bây giờ con bé đã khôi phục bình thường, nhưng có thể giống như các bạn cùng trang lứa đi ra ngoài làm việc là không có khả năng.

Nghe bà nói như vậy, Mạc Nhiên đã có thể đoán được chuyện gì làm Hứa Diệu khóc đến đỏ mắt. Chẳng qua là từ khi sinh cô xong thân thể của bà luôn không tốt, bây giờ lại phải ra ngoài làm việc vất vả, Mạc Nhiên không thể nhẫn tâm như vậy được. Hơn nữa Hứa Diệu đã nhiều năm không đi làm, với tình huống hiện tại muốn tìm một công việc phù hợp với bà chính là nói thì dễ mà làm thì khó.

Về phần cô, tất nhiên Mạc Nhiên không thể nào luôn ở nhà, nhưng nguyên chủ bởi vì lí do trí lực, hai vợ chồng Mạc gia cho cô học xong trường học đặc biệt ở bên ngoài cũng không để cô học lên cao, đều là Hứa Diệu ở nhà dạy cho con gái ít kiến thức khác. Vậy nên những giấy tờ bằng cấp cùng với Mạc Nhiên hoàn toàn không có quan hệ gì.

Nhưng bây giờ có nơi nào mà không cần bằng cấp nghề nghiệp chứ?

Hai ngày nay nghĩ tới nghĩ lui, Mạc Nhiên cũng chỉ có một biện pháp: quay lại làm nghề cũ.

Khi học đại học, Mạc Nhiên từng là học bá của khoa tài chính, nhưng cô vẫn thích nhất là tìm nơi yên tĩnh để ngồi gõ chữ.

Lúc học đại học năm ba, bản quyền quyển 《Hoàng quyền chi hạ》của cô bán được với giá cao 500 vạn. Chỉ là sau này số tiền ấy cô đã đưa toàn bộ cho người kia cầm đi cứu Tần thị. Sau này tốt nghiệp, cô cũng chuyên tâm đi theo hắn ra sức làm cho Tần thị phát triển, cho nên cô liền phong bút không còn viết tiểu thuyết nữa.

Hiện tại cô vẫn còn những kiến thức, kỹ năng thuần thục của ngành quản lý tài chính nhưng lại không có bằng cấp chứng nhận. Tóm lại cô vẫn bị hạn chế, giờ quay lại nghề viết văn chưa chắc đã là biện pháp tốt.

" Mẹ, chuyện này người vẫn nên bàn bạc với ba ba đi, cũng không cần lo lắng cho con, con đã trưởng thành có thể bảo vệ cha mẹ." Mạc Nhiên biết Mạc Quân Nam nhất định sẽ không đồng ý để vợ mình vất vả làm việc bên ngoài nên cô liền đem việc này đẩy đến cho ông.

Trong khoảng thời gian Hứa Diệu đi nấu cơm, Mạc Nhiên trở về phòng mình lấy giấy ra bắt đầu viết viết vẽ vẽ.

Quyển《Hoàng quyền chi hạ》 đã hoàn thành nhiều năm, tuy nó là tác phẩm của cô, nhưng Mạc Nhiên cũng không thể nhớ rõ ràng từng câu từng từ, vì thế bây giờ cô có thời gian rảnh liền đem tác phẩm sửa sang lại lần nữa. Tiện thể đem những chỗ cô cảm thấy chưa hoàn thiện của năm đó sửa lại.

Mạc Nhiên đã tìm thấy một trang web tương đối thích hợp với mình, chờ khi viết được mấy chương bản thảo cô sẽ xin tư cách tác giả để đăng truyện. Đối với trình độ của chính mình, Mạc Nhiên vẫn có chút tin tưởng.

***

Ở bên kia, Chung Hân Ý vừa mới về nhà không bao lâu liền nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dãy số điện thoại của công ty hàng không, Chung Hân Ý sợ hãi, lo lắng không yên mà nhấn vào nút nghe.

Cầu xin ông trời ngàn vạn lần đừng để bà nghe thấy tin tức gì không tốt.

"Này, xin hỏi đây có phải là người nhà của Tần tiên sinh, Tần Thâm đúng không? Chúc mừng bà, đội cứu hộ đã thành công tìm được chuyến bay CA1234, tất cả nhân viên và hành khách đều bình an vô sự, dự tính ngày mai có thể về nước, mong bà yên tâm."

Cảm kích mà nói lời cảm ơn, sau khi tắt điện thoại, trên mặt Chung Hân Ý đã tràn đầy nước mắt.

Con trai của bà.... cuối cùng cũng bình an trở về!!

31/07/2020