Chương 4

“Xem người ta chơi bóng.”

Tuy rằng khu trường cũ hoang phế đã lâu, nhưng lại có chỗ tốt là sân thể dục rất lớn, thường xuyên có học sinh đến bên này chơi bóng, lý do này dường như không có gì để bắt bẻ.

Tiêu Oản bình tĩnh đến gần Cố Vấn, giống như thay Cố Vấn sửa sang lại cổ áo và tóc, lại dùng giọng nói chỉ có thể nghe được kề sát bên tai Cố Vấn nói:

“Tốt nhất cậu nên nghe lời một chút.”

Hơi thở nóng ẩm phun lên vành tai Cố Vấn, theo xương tai lan tràn tới toàn thân, giống như bị điện giật khiến cơ thể Cố Vấn trong nháy mắt mất đi năng lực chống đỡ, giống như Omega này có thể thống trị sinh mệnh của cô.

Nhưng trong mắt người ta lại là một cảnh tượng khác.

Đóa hoa lạnh lùng cao ngạo không nhiễm khói lửa của nhân gian, lại vì vị hôn phu Alpha cặn bã của cô ấy mà hạ thấp tư thái, bằng lòng nhượng bộ, cho dù Alpha này cặn bã đến mức khiến ai nấy đều căm phẫn.

Càng nghĩ càng cảm thấy Tiêu Oản thật sự quá đáng thương.

Tuy rằng Tiêu Oản bị Alpha cặn bã đối xử tệ, nhưng cô ấy cũng không phải đối tượng mà bọn họ có thể trèo cao.

“Nghe nói trong danh sách đi dự thi của đại hội thể dục thể thao tuần sau có cậu, có muốn tôi đến thăm cậu không?”

Tiêu Oản ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vấn.

Cố Vấn né tránh ánh mắt của Tiêu Oản, vành tai lại đỏ lên một cách không ai để ý:

“Cậu muốn tới thì tới.”

Trước khi xuyên sách, Cố Vấn rất ít tiếp xúc với người khác, càng tránh như tránh tà mỗi khi gặp phải vấn đề liên quan đến tình cảm.

Mặc dù không hiểu vì sao biến thành Alpha cặn bã có vị hôn thê, cho dù là vì tiếp tục duy trì thiết lập nhân vật, Cố Vấn vẫn có chút không được tự nhiên như cũ.

Tiêu Oản thấy vành tai hơi đỏ của Cố Vấn, bàn tay buông thõng xuống khẽ thu lại.

“Chị Vấn, chị Vấn!”

Đột nhiên, một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, thân trên mặc áo ba lỗ chuyên dùng để chơi bóng rổ, thân dưới mặc quần đùi ôm bóng rổ từ góc rẽ đi ra.

Con mắt cô gái rất sáng, gương mặt mang theo khí chất thiếu niên rất mạnh mẽ, thân cao chân dài, trên trán còn mang theo chút mồ hôi nhỏ sau khi vận động, cả người mang đến hơi thở thanh xuân dào dạt.

“Lúc trước em rủ chị chơi bóng chị không đến, bây giờ sao lại vụиɠ ŧяộʍ tới?”

Cô gái cười dùng bả vai huých cô một cái, chế nhạo nói.

Cố Vấn nhìn nhân vật này từ trong sách ra, trong lòng mơ hồ có suy đoán.

Tưởng Du, bạn bè của nguyên chủ, Alpha nữ, cùng lớp với nguyên chủ, thường xuyên khuyên nguyên chủ làm Alpha không nên quá cặn bã, thầm mến Tiêu Oản, nhưng ngại Cố Vấn nên vẫn không nói rõ.

Khi Tưởng Du nhìn Tiêu Oản, ánh mắt sáng lên, nhưng rất nhanh liền tối sầm lại:

“Hội trưởng, sao chị lại ở đây?”

Tiêu Oản khoanh tay thản nhiên nói: “Sân tổ chức Đại hội thể dục thể thao tuần sau được chọn ở bên này, vừa vặn thời gian này tôi nhàn rỗi, nên tới bên này chuẩn bị sân bãi.”

“Chị sẽ đi xem trận đấu đó chứ?”

Tưởng Du gần như nói theo bản năng, một giây sau nhận ra lời nói không ổn, vội vàng đổi giọng:

“Chị Vấn cũng dự thi đấy.”

Ánh mắt Tiêu Oản mang theo chút hứng thú, cười cười: “Đương nhiên sẽ đi.”

Tưởng Du còn muốn nói gì, Đào Tri Chi kéo Tưởng Du ra:

“Được rồi, mau trở về lớp đi, chúng ta còn có việc.”

-

Chờ mọi người đi rồi, Đào Tri Chi nhìn Tiêu Oản nói.

“Cô ấy có pheromone của Omega khác.”

Tiêu Oản cúi đầu nghịch di động, bình tĩnh nói: “Tớ biết.”

Đào Tri Chi siết chặt tay, cố lấy dũng khí nói: “Cậu muốn Alpha kiểu gì mà không có được?”

Khu trường cũ hoang phế đã lâu, góc tường xuất hiện từng mảnh tường ố vàng, càng có nhiều góc mọc đầy cỏ dại rêu xanh, biển tên in trên cửa phòng học đều đã rỉ sắt loang lổ, khắp nơi mang theo dấu vết năm tháng, nơi này từng là trường trung học cơ sở, nhưng sau đó bởi vì nguyên nhân nào đấy mới hủy bỏ toàn bộ trường trung học cơ sở.