Nhưng mưa quá lớn, không lâu sau cả người Cố Vấn đã ướt đẫm, cô nhịn không được hơi cuộn mình lại, mưa lạnh như băng từ cổ trượt vào cổ áo, mang theo từng cảm giác mát mẻ, từ xương cụt trải rộng tới toàn thân.
Cố Vấn lạnh đến cả người phát run, lấy điện thoại di động từ trong túi ra định xem hướng dẫn, nhưng khi điện thoại di động vừa được lấy ra, đáp lại Cố Vấn chỉ có màn hình vĩnh viễn không sáng, điện thoại di động hư rồi.
Đồng tử Cố Vấn co lại, có chút bất lực đứng trong màn mưa, mặc cho nước mưa cọ rửa cơ thể.
Cô bị lạc.
Lần đầu tiên từ khi tới nơi này Cố Vấn có chút luống cuống, nhìn con đường sâu không thấy đáy trước mắt, lần đầu tiên từ trong lòng cô không hiểu sao sinh ra vài phần cảm giác xa lạ và cô độc.
Dường như cô không còn nơi nào để đi.
Khác với rất nhiều những nội dung kịch bản của tiểu thuyết mà cô đã từng đọc, thế giới vĩnh viễn chuyển động, bên trong mỗi người đều có tư tưởng của riêng mình.
Không có cái gì gọi là biết được nội dung kịch bản thì có thể thay đổi kết cục, phía sau mỗi một cái lựa chọn có vô số kết cục khác nhau.
Mà cơ hội của Cố Vấn không nhiều lắm.
Dường như cô đã đi sai một bước, sau đó toàn bộ sụp đổ.
Cố Vấn có chút tuyệt vọng ngồi xổm xuống ôm lấy cơ thể, co mình lại thành một khối.
Cảm giác sợ hãi cực lớn nuốt chửng cô, không lâu sau cô sẽ đi lên con đường giống với kịch bản của nguyên chủ.
Nhưng mà ngay tại thời khắc Cố Vấn tuyệt vọng, bên tai cô vang lên tiếng xe ô tô khởi động quen thuộc, cùng với đèn xe sáng chói.
Chiếc Maybach màu đen chạy qua mặt đường ngập nước, khiến cho từng đợt bọt nước bắn lên.
Cố Vấn ngẩng đầu nhìn thấy một đôi giày trắng sạch sẽ giẫm trên đất đầy nước mưa, giống như hoa nở rộ trong bùn, sau đó là quần đen vừa vặn sạch sẽ, chất liệu rất tốt.
Lại nhìn lên trên, cô thấy một gương mặt quạnh quẽ, có vài phần hương vị không nhiễm bụi trần, trong đêm mưa nhìn không thấy giới hạn này, có vẻ càng đột ngột.
Tiêu Oản cúi đầu nhìn Cố Vấn một cái, ánh mắt hơi tối, giọng nói rất lạnh: “Lên xe.”
Cả người cô gái ướt sũng, mái tóc dài mềm mại sạch sẽ ngày xưa bị nước mưa thấm ướt mềm mại nằm sấp trên trán, đồng phục rộng thùng thình ướŧ áŧ bám sát cơ thể để lộ ra đường cong thon dài tốt đẹp dưới quần áo.
Cô gái rất gầy, lúc ngồi xổm xuống có vẻ rất nhỏ, ánh mắt trong suốt lại vô tội, giống như một loại động vật nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Thật đáng thương.
Lời đã dứt, Cố Vấn vẫn không nhúc nhích, một loại cảm xúc khó hiểu dâng lên ngực cô.
Chua xót, áp lực.
Trong nháy mắt bộc phát.
Cơ thể cô gái đã lạnh đến chết lặng, vì ngâm nước quá lâu nên da thịt trắng nõn tươi mới ngày xưa đã hiện ra trạng thái tái nhợt như bị bệnh, đôi môi hồng nhuận thường ngày của cô đã mất hết màu sắc.
Cô gái trong đêm mưa lạnh lùng hít mũi, có vẻ có chút ấm ức.
Thật ra, khi Cố Vấn không ồn ào không náo loạn, cả người thoạt nhìn cực kỳ an tĩnh ngoan ngoãn, giống như một con thú cưng biết nghe lời.
Ánh mắt Tiêu Oản khẽ nhúc nhích, sắc mặt có chút vi diệu, cầm ô đi tới bên cạnh Cố Vấn, sau đó im lặng không lên tiếng mà nghiên ô lệch về phía đỉnh đầu Cố Vấn, thay cô che mưa.
Tiêu Oản cũng không nói gì, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Cố Vấn, sau đó ánh mắt dần dần trở nên phức tạp, giống như là xuyên thấu qua Cố Vấn nhìn một người khác.
Trời tối đen như mực chưa mài.
Giọt mưa rơi xuống đôi giày trắng sạch sẽ của Tiêu Oản, chỉ chốc lát đã làm bẩn đôi giày ấy.
Cây dù mà Tiêu Oản dùng để che cũng không lớn, chỉ có thể che được một người, bởi vì muốn che mưa cho Cố Vấn nên nửa bả vai của Tiêu Oản đã bị ướt, giọt mưa lạnh như băng cách áo khoác kí©h thí©ɧ làn da mẫn cảm yếu ớt của Omega.
Tiêu Oản có hơi khó chịu nhíu mày.