Mà nhà họ Tiêu là thế gia có quyền có thế lớn nhất phía nam, đương nhiên có vô số thế gia vội vàng nịnh bợ, tuy nhiên không phải gia tộc nào cũng được nhà họ Tiêu để mắt đến.
Ngoại trừ nhà họ Tần ở phương bắc.
Lúc trước mặc dù nhà họ Tần từng bị Tiêu Oản từ hôn, nhưng sau đó bọn họ vẫn có ý kết làm thông gia với nhà họ Tiêu.
Vừa vặn gần đây gia chủ cũng có ý định này.
Chị Trần thản nhiên nhìn thoáng qua Cố Vấn trong góc.
Chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chị Trần từ chỗ quản gia biết được, sau này nhà họ Tiêu sẽ từng bước cắt đứt tất cả điều kiện và lợi ích mà họ đã cung cấp cho Cố Vấn suốt mấy năm nay, sau đó đuổi Cố Vấn ra khỏi nhà họ Tiêu.
Không có nhà họ Tiêu, Cố Vấn chẳng là gì cả.
Không lâu sau đó, Cố Vấn sẽ trở thành người vô gia cư và bị buộc phải ra tòa, gánh vác khoản nợ to lớn cho việc được nhận làm con nuôi, cùng với học phí và chi phí sinh hoạt quá cao.
Nhưng đó mới chỉ là khởi đầu.
-
Tiêu Oản cũng không hề vội vã lên xe, mà là đứng tại chỗ nhìn điện thoại di động, đột nhiên nói:
“Cửa nhà họ Tiêu sẽ đóng lại vào lúc mấy giờ.”
Từ trước đến nay, nhà họ Tiêu rất nghiêm khắc đối với con cháu của mình, nếu hành vi không đoan chính thì tất cả đều sẽ bị xử lý theo quy tắc của gia đình, đồng thời để phòng ngừa chuyện trước khi chưa kết hôn mà con cháu đã bị truyền ra những lời đồn đãi không tốt, bình thường nhà họ Tiêu sẽ thiết lập thời gian mở và đóng cổng, qua thời gian đó sẽ không thể tiếp tục vào cửa nhà họ Tiêu nữa.
Chị Trần có hơi kinh ngạc vì Tiêu Oản sẽ hỏi đến vấn đề này, nhưng chị ta vẫn thành thật trả lời: “Mười một giờ tối ạ.”
Quy định gia tộc không có bất kỳ tác dụng gì đối với Tiêu Oản, toàn bộ nhà họ Tiêu cũng không ai dám phạt cô ấy cả.
Tiêu Oản lại hỏi:
“Nếu vượt qua thời gian cấm cửa, vẫn chưa về nhà.”
“Thì đêm đó chẳng những không được vào nhà mà còn cần phải quỳ đến sáng ngày hôm sau.”
Tiêu Oản khoanh tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười:
“Nếu không chấp hành theo quy định của gia tộc.”
“Nhẹ thì cấm túc mấy ngày, nặng thì đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu.”
“Nếu như con rể ở rể nhưng lại qua đêm ở bên ngoài thì hôn ước sẽ bị hủy bỏ.”
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Mười giờ hai mươi ba phút.”
Quán bar.
Nam sinh với cơ thể cao lớn cao lớn bị vây ở chính giữa, anh cúi đầu châm điếu thuốc, bật lửa đột nhiên có tia lửa nhảy lên chiếu sáng đường nét lưu loát rõ ràng, giống như dã thú, mang theo tính xâm lược rất mạnh trên khuôn mặt cường tráng rõ ràng của nam sinh.
Trong không khí xuất hiện khói trắng mờ ảo, có hơi lạnh lẽo.
“Anh Sở ngầu quá đi!”
Nam sinh Trần Châu bên cạnh Sở Châu nịnh bợ nói.
Trần Châu cũng là học sinh lớp mười, lúc trước cậu ta từng theo đuổi Tiêu Oản, nhưng bị Tiêu Oản dùng lý do cô ấy đã có vị hôn phu để từ chối.
Tiêu Oản được cho là người đẹp nhất trong toàn trường, lại là Omega cấp S, gia thế còn tốt như vậy, trong trường học có rất ít Alpha không động lòng với Tiêu Oản, nhưng sao Tiêu Oản lại có vị hôn phu từ lâu rồi vậy?
Hơn nữa, vị hôn phu này còn là một tên có tiếng mà không có miếng, trong lòng mọi người khó tránh khỏi có chút không phục, luôn muốn khiến cho Cố Vấn bị xấu mặt.
Mà lần này Cố Vấn thổ lộ với Bạch Trăn bị từ chối thẳng thừng như vậy, Sở Châu lại theo đuổi được Bạch Trăn chỉ trong vòng một ngày.
Đám nam sinh này cuối cùng cũng thở ra một hơi, trong khoảng thời gian ngắn Sở Châu trở thành nhân vật dẫn đầu trong số những Alpha nam.
Nhưng giờ phút này Sở Châu đang hăng hái hút thuốc.
Đêm nay lúc đối đầu với Cố Vấn, Sở Châu phát hiện mình hiếm khi có chút luống cuống, nhịn không được khuất phục trước pheromone mạnh mẽ của đối phương.
Anh luôn cảm thấy hôm nay Cố Vấn có chút khác biệt với bình thường, lại không thể nói rõ là khác biệt chỗ nào.