Tiêu Bác ngước mắt nhìn Cố Vấn, trong đôi mắt ảm đạm hiện ra một chút ánh sáng, lông mi rũ xuống, không chút sợ hãi nói:
“Mọi người đi trước đi, còn phải đợi lát nữa chị Trần mới đến.”
Mọi người có hơi lo lắng nhìn Tiêu Oản một cái.
Tiêu Oản khẽ gật đầu, ý bảo không có việc gì.
Hơn nữa hiện tại thời gian không còn sớm, bởi vậy những người khác cũng vội vàng rời đi.
Rất nhanh dưới lầu cũng chỉ còn lại hai người Cố Vấn và Tiêu Oản.
Phía trước là màn mưa không nhìn thấy được điểm cuối, phía sau là hành lang đã tắt đèn chìm vào bóng tối từ lâu, Tiêu Oản buông mắt nhìn điện thoại di động, nửa khuôn mặt bị bóng tối che đi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bầu không khí giữa hai người trở nên vô cùng yên ắng.
Không ai phá vỡ sự im lặng này.
Dường như Cố Vấn không nghĩ tới bản thân sẽ gặp phải Tiêu Oản ở đây, có lẽ hiện tại đây là một cơ hội tốt để giải thích với đối phương, cô hiểu được mình nên giải thích cái gì để cứu vãn hình tượng của nguyên chủ dù chỉ là một chút.
Nhưng không hiểu sao tất cả lời nói đều bị kẹt trong cổ họng.
Mãi cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng ô tô khởi động.
Một chiếc Maybach thuần đen dừng lại trước tòa nhà dạy học.
Tiêu Oản nhìn thoáng qua Cố Vấn, khóe môi cong xuống.
Lúc ban đầu Tiêu Oản còn tưởng rằng Cố Vấn cố ý chờ cô ấy, dù sao hôm nay mọi người đều biết chuyện trên diễn đàn, Cố Vấn là vị hôn phu trên danh nghĩa của cô ấy, dù thế nào cô cũng phải giải thích chuyện này.
Nhưng giờ phút này, đôi mày của Tiêu Oản âm thầm nhíu lại.
Có lẽ, cô chỉ đơn thuần không mang ô nên đang đứng ở dưới lầu chờ mưa tạnh mà thôi, sau đó Tiêu Oản lại liên tục nghĩ đến cách đối nhân xử thế quá tồi tệ của Cố Vấn, tính cách của cô cũng sớm nắng chiều mưa, hành vi thì vô cùng ngu xuẩn.
Giải thích như vậy hình như cũng có lý.
Tiêu Oản ngẩng đầu nhìn màn mưa tí tách, trong mắt trào ra vài phần cảm xúc khó tả.
“Tiểu thư.”
Chị Trần lái xe đi xuống từ trên ghế lái, chị ta mở một chiếc ô thuần đen che mưa rồi đi tới bên cạnh Tiêu Oản cung kính nói.
“Hình như tối nay tiểu thư tan học hơi muộn hơn bình thường.”
Chị Trần đã thấy Cố Vấn đứng trong góc từ lâu, biểu cảm có hơi quái dị, chị ta nhìn thấy tòa nhà dạy học không có người nên hơi lo lắng nói.
Mặc dù Cố Vấn là con rể trên danh nghĩa của nhà họ Tiêu, nhưng Tiêu Oản có thể hủy bỏ hôn ước bất cứ lúc nào.
Hơn nữa một khi Omega bị Alpha đánh dấu, có nghĩa là sau này thời kỳ động dục của Omega đó chỉ có thể dựa vào Alpha của mình để vượt qua.
Nhưng Tiêu Oản cũng không để ý tới Cố Vấn quá nhiều, ngoại trừ Cố Vấn thì đâu đâu cũng có Alpha tốt đẹp hơn và có tình cảm với Tiêu Oản.
Chỉ cần Tiêu Oản muốn thì sẽ có vô số Alpha chấp nhận ở rể nhà họ Tiêu.
Không biết Cố Vấn đã dùng cách gì để Tiêu Oản ký kết hôn ước với cô, hoặc có lẽ Tiêu Oản cảm thấy người Alpha mà mình đã nuôi từ nhỏ đến lớn khá thú vị, hơn nữa đối phương còn phân hóa thành Alpha cấp S, bởi vậy cô ấy cũng chú ý tới cô hơn người khác một chút.
Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân nào, Cố Vấn cũng nên biết ơn nhà họ Tiêu, tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm con rể ở rể nhà họ.
Nhưng người Alpha này có vẻ hơi bất tuân.
Ở nhà họ Tiêu, cô nhiều lần chống đối chủ gia tộc, thậm chí còn cực kỳ hạ lưu quấy rầy nữ giúp việc, bởi vì một ít việc nhỏ ở nhà mà không để ý mặt mũi rồi nổi giận đập phá đồ đạc lung tung, hành vi cử chỉ lộ rõ vẻ thô bỉ của mình, không có chút khí chất của Alpha cấp S.
Mấy ngày gần đây chị Trần nghe được tin tức từ quản gia, gia chủ nhà họ Tiêu càng bất mãn với Cố Vấn hơn.
Hơn nữa đương kim hoàng đế vẫn chưa có hoàng hậu, vị trí này vẫn luôn bị bỏ trống, từ nam đến bắc có vô số quý tộc thèm khát vị trí này như hổ rình mồi, tất cả đều muốn có thể hưởng được lợi ích từ việc đó, nhưng một gia tộc thì không có đủ thế lực để ảnh hưởng đến ngôi vị hoàng trữ, bởi vậy bên ngoài đã có rất nhiều quý tộc lựa chọn việc liên hôn để mở rộng thế lực của mình.