Chương 51

Giang Mặc Thần nhìn Yến Thanh Trì, "Có phải em đã quên cái gì hay không?" Tỷ như, anh sẽ không vẽ tranh.

Yến Thanh Trì đương nhiên không quên, "Anh liền vẽ một nét, tùy tiện vẽ một nét, rất đơn giản."

Giang Mặc Thần lúc này mới bán tín bán nghi nhận lấy, ở đường biên vẽ một đường thẳng đứng.

Hắn đưa bút cho Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì đưa bút cho Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ cũng vẽ một nét, sau đó ba ba biến ma thuật cho con."

Kỳ Kỳ cầm bút, cắn môi dưới nghĩ nghĩ, cách đường thẳng của Giang Mặc Thần không xa, cũng vẽ một đường thẳng, cõi lòng đầy chờ mong đưa bút cho y.

Yến Thanh Trì nói, "Xem kĩ a."

Sau đó y bắt đầu vẽ, y vẽ rất nhanh, mỗi chỗ đều vẽ thêm rất nhiều đồ vật, có chỗ cũng chỉ là nhợt nhạt vẽ quá, y lấy đường thẳng của Giang Mặc Thần làm cơ sở, rất nhanh vẽ thành cành khô trên cây, kéo dài ra vẽ cây và hoa, còn có cánh hoa bay.

Đường thẳng nhỏ Kỳ Kỳ vẽ bên cạnh, bị y vẽ thành một cây nhỏ mới vừa bóc ra hai nhánh khô.

Yến Thanh Trì vẽ rất nhanh, không bao lâu, liền vẽ xong rồi, bức tranh hoàn chỉnh, biến thành một bức tranh cảnh xuân mang phong cách phim hoạt hoạ. Có hoa cỏ cây cối, còn có tiểu miêu tiểu cẩu đứng cạnh con chim nhỏ.

Kỳ Kỳ "Oa" một tiếng, rất là kinh hỉ, "Thật đẹp nha."

Yến Thanh Trì ký tên mình trong góc, sau đó đưa bút cho Kỳ Kỳ, "Ký cái tên của con đi, tiểu họa sĩ."

Kỳ Kỳ nghe y gọi mình tiểu họa sĩ, có chút thẹn thùng, nhận bút, nghiêm túc, từng nét bút viết hai chữ Kỳ Kỳ.

Sau đó bé đem bút đưa cho Giang Mặc Thần.

"Anh cũng phải ký tên?" Hắn nhìn Yến Thanh Trì.

"Ký đi, dù sao anh cũng vẽ."

"Ân, ký tên." Kỳ Kỳ lại giũ giũ cây bút trước mặt hắn.

Giang Mặc Thần đành phải tiếp nhận, ký tên mình dưới tên Kỳ Kỳ, hắn ký tên theo thói quen. Chỉ là ủy khuất tiểu Kỳ Kỳ, nhìn chằm chằm tên hắn hồi lâu, mới nghi hoặc hỏi hắn, "Phụ thân, phụ thân lại vẽ một nét sao? Nhưng bây giờ không vẽ tranh nha, phải viết tên."

Yến Thanh Trì cúi đầu cười trộm.

Giang Mặc Thần không có cách nào, đành phải quy quy củ củ viết tên của mình dưới chữ ký của mình, lần này Kỳ Kỳ vừa lòng. Bé chỉ vào ba cái tên của bọn họ, một chữ một chữ đọc, "Yến Thanh Trì, Kỳ Kỳ, Giang Mặc Thần."

"Ân."

Kỳ Kỳ nhìn bức tranh, rất là vui vẻ, vì thế ngữ điệu bé vui sướиɠ nói, "Chúng ta lại vẽ một bức đi!"

Giang Mặc Thần quả thực bị lời này của nhi tử mình tức giận thiếu chút nữa không đứng lên nổi, vẫn là Yến Thanh Trì bảo đảm cho hắn, "Anh tùy tiện vẽ, vẽ toàn bộ đường thẳng cũng được."

Giang Mặc Thần lúc này mới thả lỏng, quả nhiên con đều là nợ a! Phụ thân trẻ tuổi Giang Mặc Thần cảm khái như thế.

Vì thế, một bức tranh mới bắt đầu, Giang Mặc Thần hoàn toàn vâng theo Yến lão sư chỉ đạo, toàn bộ đều vẽ đường thẳng đứng, Kỳ Kỳ nói, "Phụ thân không thể như vậy đâu."

Giang Mặc Thần mặt không đổi sắc tâm không nhảy, "Nghe ba ba con."

Kỳ Kỳ nhìn Yến Thanh Trì, Yến Thanh Trì sờ sờ đầu bé, "Chờ lát nữa biến ma thuật cho con."

Lúc này Kỳ Kỳ mới yên tâm, cẩn thận vẽ.

Chờ đến lúc Yến Thanh Trì vẽ xong, y vẽ một sợi dây gắn kết mấy đường thẳng đứng của Giang Mặc Thần lại với nhau, vẽ thành một hàng rào, trong hàng rào là một ngôi nhà gỗ nhỏ, trước nhà còn có mấy con gà con đang ăn thóc, có một con cún nằm trong lòng ngực một cô bé.

Kỳ Kỳ lại lần nữa "Oa" một tiếng, "Ba ba thật là lợi hại."

"Kỳ Kỳ cũng rất lợi hại, ba người chúng ta đều rất lợi hại."

Kỳ Kỳ gật đầu, bé thu hai bức tranh lên, tính toán mang về, Giang Mặc Thần chụp hai bức ảnh trước khi bé thu hồi, cẩn thận nhìn.

Nghiêm khắc mà nói, bức tranh này kỳ thật không có quan hệ quá lớn với hắn và Kỳ Kỳ, toàn dựa vào bút pháp thần cấp của Yến Thanh Trì, y mới là hoạ sĩ chính của bức tranh. Nhưng việc này hoàn toàn không gây trở ngại Giang Mặc Thần từ nhỏ tay tàn trong lĩnh vực vẽ tranh có chút âm thầm vui vẻ, dù sao, hai bức tranh này đều có tên của hắn đấy.

Kỳ Kỳ xem đồng hồ đã 9 giờ rồi, phải đi ngủ, Yến Thanh Trì mang bé vào phòng tắm.

Giang Mặc Thần thừa dịp thời gian này, đem bức tranh thứ hai phát tới nhóm WeChat của hắn, Vu Hi Hòa, Nhậm Tự và Liêu Tư Bác.

Giang Mặc Thần: [ hình ảnh ]

Giang Mặc Thần: Thế nào? Tôi vẽ!

Vu Hi Hòa:......

Nhậm Tự: [ hoảng sợ ][ hoảng sợ ][ hoảng sợ ]

Liêu Tư Bác: Tôi mù?

Nhậm Tự: Giang Mặc Thần nếu cậu bị bắt cóc, cậu liền chớp chớp mắt.

Vu Hi Hòa: Phải ám hiệu, người này sợ là giả đi, tôi kêu một tiếng lục oa cậu dám trả lời sao?

Giang Mặc Thần:......

Nhậm Tự: Tôi nhìn kỹ, bức tranh này, có phải cậu cũng chỉ vẽ tên của mình hay không?

Vu Hi Hòa: Hoặc là thóc gà con ăn?

Liêu Tư Bác: Hoặc là mắt gà?

Giang Mặc Thần giận: Các cậu cố ý đi, bức tranh này ít nhất tôi đã vẽ một phần ba có được không!

Vu Hi Hòa: Được rồi, đóng dấu là giả thần, thần tôi quen biết dù có chặt đầu xuống cũng không cầm bút vẽ.

Nhậm Tự: Phải, ai kêu hắn vẽ tranh, hắn kéo hắc người đó.

Liêu Tư Bác: Tôi nhìn kỹ phía dưới, ba cái tên, con trai cậu tôi nhớ rõ mới năm tuổi, nếu có thể có bút pháp như vậy, vậy phỏng chừng muốn còn hồng hơn cậu, cho nên, là vị kia nhà cậu vẽ đi?

Giang Mặc Thần ý đồ giảng đạo lý với bọn họ, "Chúng tôi liên hợp vẽ tranh, mọi người đều ra lực."

Nhậm Tự: Cho nên cậu ra lực ở chỗ nào?

Giang Mặc Thần:......

Vu Hi Hòa: Một phần ba, còn không phải thóc gà con ăn, tôi lớn mật phỏng đoán một chút, cậu vẽ sẽ không phải là phiến hàng rào kia đi?

Nhậm Tự: Cậu ấy vẽ không ra, phỏng chừng cậu ấy cũng chỉ có thể vẽ mấy đường thẳng đứng kia, ha ha ha ha

Liêu Tư Bác: Ha ha ha ha ha ha, đường thẳng, ha ha ha ha

Giang Mặc Thần:......

Hệ thống thông báo, Giang Mặc Thần rời khỏi nhóm chat.

Vu Hi Hòa, Nhậm Tự, Liêu Tư Bác: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha

Vu Hi Hòa rất nhanh lại kéo Giang Mặc Thần vào nhóm, bổ cứu nói: "Kỳ thật một loạt đường thẳng đứng này vẽ không tệ, đặc biệt thẳng!"

Giang Mặc Thần: A

Nhậm Tự: Thật sự, khoảng cách giữa từng hàng cũng rất đều đều.

Liêu Tư Bác: Hơn nữa thật sự có một phần ba.

Giang Mặc Thần: Chậm, plastic hữu nghị, online tuyệt giao!

Vu Hi Hòa: Chủ yếu là đi......

Liêu Tư Bác: Này thật sự có chút......

Nhậm Tự: Đừng nghe bọn họ, Mặc Thần, cậu phải nghĩ như vậy, ngay cả khi biết cậu chỉ có thể vẽ một loạt đường thẳng đứng cũng nguyện ý bồi cậu chơi như vậy, thỏa mãn lạc thú vẽ tranh của cậu, Yến Thanh Trì đối với cậu nhất định là chân ái a!

Vu Hi Hòa lập tức phụ họa: Chân ái nguồn gốc, còn cứng hơn kim cương.

Liêu Tư Bác có chút biệt nữu, lúc trước hắn và Yến Thanh Trì từng có một đoạn quá khứ không quá vui vẻ, tuy nói hiện tại đã bắt tay giảng hòa, hắn cũng tiếp nhận Yến Thanh Trì rồi, nhưng bắt hắn khen Yến Thanh Trì, hắn vẫn là có chút nói không nên lời. Nhưng rốt cuộc hắn và Giang Mặc Thần lớn lên cùng nhau, biết Giang Mặc Thần vẽ rất thấy ghê, cũng cảm thấy Yến Thanh Trì có thể bồi Giang Mặc Thần vẽ tranh, thật là có chút không dễ dàng. Vì thế, hắn đã phát cái: Là có điểm không dễ dàng.

Giang Mặc Thần quả thực bị ba người bọn họ tức chết, "Không phải bồi tôi, là hai chúng tôi bồi Kỳ Kỳ chơi."

Nhậm Tự đã phát cái khinh bỉ biểu tình: Bỏ đi, đừng vũ nhục Kỳ Kỳ người ta, cậu có vẽ đẹp như Kỳ Kỳ hả?

Vu Hi Hòa: Cậu có vẽ đẹp như Kỳ Kỳ hả?

Liêu Tư Bác: Cậu có vẽ đẹp như Kỳ Kỳ hả?

Giang Mặc Thần giận quăng di động! Phát tiểu chính là điểm này không tốt, từ nhỏ đến lớn, ưu khuyết điểm của cậu đều rõ ràng, một chút cũng không tốt!

Kỳ Kỳ tắm rửa xong, cùng Giang Mặc Thần và Yến Thanh Trì ngủ trên một cái giường, bé nằm ở giữa, bên trái là Yến Thanh Trì, bên phải là Giang Mặc Thần, Kỳ Kỳ lôi kéo tay của hai người bọn họ, nói, "Con muốn ngủ rồi."

Yến Thanh Trì hôn hôn trán bé, "Bảo bảo ngủ ngon."

Giang Mặc Thần thấy vậy, nhớ đến lúc trước Yến Thanh Trì nói Kỳ Kỳ thực thích người khác hôn bé, cũng thò lại gần hôn mặt Kỳ Kỳ, "Ngủ ngon."

Yến Thanh Trì thấy hắn hôn má phải, rất tự nhiên lại hôn hôn má trái Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ bị hai người bọn họ hôn hai bên má, thẹn thùng mặt đều đỏ lên, bé duỗi tay bưng kín mặt, nhắm mắt, "Kỳ Kỳ ngủ." Cách một lát, còn nói thêm, "Ba ba và phụ thân cũng ngủ ngon."

Yến Thanh Trì cảm thấy bé đáng yêu, muốn chọc chọc bé, lại sợ ảnh hưởng bé ngủ, không động nữa, mỉm cười nhìn bé.

Kỳ Kỳ ngủ rất nhanh, tay cũng thả xuống, lăn một vòng, lăn đến ngực Yến Thanh Trì.

"Đêm nay anh ngủ chỗ em sao?" Yến Thanh Trì nhìn Giang Mặc Thần.

Giang Mặc Thần gật gật đầu, "Anh ngủ với Kỳ Kỳ."

Yến Thanh Trì không có ý kiến, chỉ là nói, "Vậy có thể hơi chật."

"Không có việc gì." Giang Mặc Thần cười cười.

Yến Thanh Trì cũng không rối rắm vấn đề này nữa.

Y nhớ tới lúc nãy Tiểu Hà nói đã phát cho mình mấy cái liên kết, nghĩ lúc này cũng nhàn rỗi không có việc gì, liền cầm lấy di động, nhấn vào WeChat, nhấn vào liên kết.

Tiểu Hà gửi tới hai liên kết, đều là mấy bài viết thảo luận bình thường trên diễn đàn, chỉ là bài viết trên trang này có chút nhiều.

Lúc sáng Yến Thanh Trì nghe Giang Mặc Thần nói phải cho xoát mình một đợt nhiệt độ, kết quả trên Weibo chỉ nhìn thấy mấy trăm bình luận và mấy chục chuyển phát, còn rất tò mò, tâm nói này tính là nhiệt độ cái gì, quả thật kém xa số fan của Giang Mặc Thần, không nghĩ tới, nhiệt độ thế nhưng ở chỗ này.

Kỳ Kỳ ngủ thật say, chỉ cần không phải tiếng vang quá lớn, bình thường sẽ không đánh thức được bé. Cho nên Yến Thanh Trì yên tâm mà mở miệng, "Giang Mặc Thần," y quay đầu nhìn về phía Giang Mặc Thần, "Em hỏi anh một chuyện."

"Cái gì?" Giang Mặc Thần phát cho Võ Nguyên "từ từ", sau đó buông di động, nhìn y.

"Tại sao hôm nay hai chúng ta đi xem phim bị chụp đến, trên Weibo chuyển phát bình luận đều rất ít, hot search cũng không lên, nhưng hình như là độ thảo luận trên diễn đàn còn rất cao."

"Bởi vì cái này thuộc về hoạt động cá nhân của anh, chuyển phát bình luận làm số liệu loại này, bình thường đều có quan hệ công tác tuyên truyền, để cho người khác nhìn thấy nhân khí của em, nhìn thấy giá trị thương mại của em, do đó chuyển thành tài nguyên điện ảnh hoặc là quảng cáo. Nhưng loại sinh hoạt cá nhân này, fan cam chịu không nháo lớn, sợ ảnh hưởng đến sinh hoạt của thần tượng mình, cũng sợ đưa quá nhiều nhiệt độ cho người thả ra ảnh chụp, để cô ta nếm được ngon ngọt, do đó quấy nhiễu đến sinh hoạt của anh, hoặc là trực tiếp tung lời đồn phỉ báng."

"A?" Yến Thanh Trì có chút không hiểu.

"Em cứ nghĩ như vậy, hôm nay cô ta tung ảnh chụp của chúng ta, mọi người biết cô ta gặp anh, nếu lúc này chuyển phát, bình luận đặc biệt nhiều, hấp dẫn tới người qua đường. Sau đó cô ta lại phát tin thứ hai, nói là thật thất vọng, không nghĩ tới anh là loại người này, lại là người không có đạo đức công cộng như vậy. Em cảm thấy mọi người sẽ tin sao?"

Yến Thanh Trì cơ hồ không cần nghĩ, "Sẽ. Bởi vì trước đó cô ta tung ảnh chụp của chúng ta, người khác biết cô ta đúng là gặp được chúng ta."

"Phải. Cho nên, fan bình thường đều sẽ không đưa quá nhiều nhiệt độ cho loại Weibo tư nhân này, chính là sợ mình phủng đỏ cô ta, cô ta sẽ cắn ngược lại một cái. Đến nỗi hot search, loại đồ vật như hot search này, kỳ thật cũng không thể thường lên."

"Vì sao?"

"Ngươi nghĩ thử xem, hot search chỉ có chút vị trí như vậy, mọi người lên hot search, khẳng định đi mua mấy vị trí đầu, tranh thủ để càng nhiều người nhìn thấy, này liền tạo thành, nếu một người ngày đầu tiên ở hot search, em sẽ cảm thấy thật mới lạ, ngày hôm sau cũng ở hot search, em sẽ tò mò hôm nay hắn lại đã xảy ra chuyện gì? Nhưng nếu hắn vẫn luôn ở hot search, em ắt sẽ sinh ra chán ghét, cảm thấy sao lại là cậu nữa, sao ngày nào cũng là cậu! Vô tình sẽ làm người ta chán ghét."

"Nhưng em vẫn thấy có rất nhiều minh tinh luôn ở trên hot search a?"

"Bởi vì bản thân minh tinh chính là luôn sống dưới ánh sáng a, em ở tầm nhìn của mọi người, mọi người mới có thể nhớ rõ em, cho nên, có chút công ty cho dù biết như vậy sẽ khiến cho người qua đường phản cảm, nhưng vẫn sẽ để cho nghệ sĩ dưới trướng ngốc trên hot search, dù sao hắc hồng cũng là hồng, hồng quan trọng nhất." Hắn nhìn Yến Thanh Trì, "Hiểu không?"

Yến Thanh Trì gật đầu, "Đã hiểu."

Y cúi đầu xem bài viết trên di động, "Cho nên ở diễn đàn thì có thể thảo luận? Không cần lo lắng?"

"Diễn đàn có thể cho em đăng bài, đại đa số đều là phấn, loại bài viết về cuộc sống riêng của minh tinh, ấn vào đều là phấn, đương nhiên có thể thảo luận, nhưng bởi vì diễn đàn có tính công cộng, nhìn chung, bọn họ cũng sẽ không nói quá khoa trương, sẽ thu liễm chút."

Yến Thanh Trì minh bạch, bắt đầu xem bài viết, nhìn nhìn, y liền không bình tĩnh nỗi.

———————