Chương 288

Vệ Huân thấy cậu thẳng thắn đến đáng yêu, hắn ôm Vệ Lam vào lòng, dỗ dành, "Không lâu lắm đâu, nhưng không phải bây giờ, ngoan."

Hắn hôn Vệ Lam vài cái, Vệ Lam dựa vào ngực hắn, Vệ Huân bảo vệ cậu quá mức, nhưng đây là Vệ Huân mà, từ năm cậu 12 tuổi đã đặt cậu ở vị trí số một, làm gì cũng nghĩ thay cậu, mình đồng nghĩa với mấu chốt của Vệ Huân.

Vệ Lam hôn hôn cằm hắn, nói, "Vậy chờ đến sinh nhật anh đi, được chứ?"

"Em muốn đóng gói em làm quà sinh nhật cho anh sao?"

"Tưởng bở, em chỉ muốn tặng anh một phần bất ngờ vui vẻ thôi."

"Em đã nói ra rồi thì còn bất ngờ vui vẻ gì nữa."

"Có lẽ không có bất ngờ nhưng chắc chắn sẽ có vui vẻ, không vui sao?"

Vệ Huân hết cách phủ nhận, thành thật nói, "Vui."

Vệ Lam bày vẻ mặt "em biết lắm mà" ra, Vệ Huân nhìn bộ dáng đắc ý của cậu, nhịn không được đè cậu ra hôn môi, ý định ban đầu của hắn là chờ một năm sau, hắn muốn cho Vệ Lam nhiều thời gian để thích ứng với mối quan hệ của bọn họ hơn, nhưng hình như Vệ Lam đã rất thích ứng.

"Rồi rồi," hắn nói, "Nếu em muốn."

"Vậy nếu em muốn ngay bây giờ thì sao?" Vệ Lam nhấc tay hỏi.

Vệ Huân kéo tay cậu xuống, nắm trong tay, "Không được," hắn nói, "Bây giờ không được."

Vệ Lam hết cách, đành phải sáp vào lòng ôm lấy hắn.

"Ngủ đi." Vệ Huân nói.

"Anh còn chưa hôn chúc ngủ ngon em mà."

Vệ Huân cúi đầu hôn trán cậu, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Vệ Lam hôn hắn lại, "Phải mơ thấy em đó."

"Ôm em còn không đủ, phải mơ thấy em nữa ư?"

"Tất nhiên rồi, dù sao em cũng là tình nhân trong mộng của anh mà."

Vệ Huân không nhịn nổi cười ra tiếng, hắn hỏi Vệ Lam, "Ai nói với em?"

"Chẳng lẽ không phải sao, em chắc chắn là vậy, anh đã thích em đến nỗi này, sao không phải được."

Vệ Huân cười cười, không nói gì.

"Em phải tình nhân trong mộng của anh không?" Vệ Lam hỏi hắn, "Nói đi, phải không?"

"Đúng vậy." Vệ Huân mang theo ý cười trả lời cậu, Vệ Lam làm người khác phải yêu thích thật sự.

Hắn cứ nghĩ Vệ Lam đã đủ đáng yêu, nhưng mỗi một ngày ở chung, hắn lại phát hiện Vệ Lam hôm nay lại đáng yêu hơn hôm qua. Đặc biệt là sau khi bọn họ thổ lộ tâm ý, Vệ Lam giống như cây kẹo bông gòn có nhân, ngọt ngào, mềm mại, mang theo chút bất ngờ. Vệ Huân ôm cậu, cuộc đời này đã không còn gì tiếc nuối.

Vệ Lam đóng máy trước sinh nhật Vệ Huân mấy ngày, cậu không ngừng đẩy nhanh tốc độ, đóng máy rời đoàn trước sinh nhật Vệ Huân, về nhà tổ chức sinh nhật cho Vệ Huân.

Sinh nhật thứ 31 của Vệ Huân tổ chức rất đơn giản, ăn cơm cùng Vệ Lam ở nhà Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành. Vệ Lam kêu hắn ước nguyện, Vệ Huân cảm thấy mình đã không còn tâm nguyện gì, hình như tâm nguyện của hắn đã hoàn thành hết rồi, vì thế hắn nhắm mắt lại mặc niệm trong lòng: Hy vọng Vệ Lam luôn làm được điều mình thích, hy vọng Vệ Lam luôn hạnh phúc bình an, hy vọng Vệ Lam luôn khỏe mạnh như ý.

Nguyện vọng của hắn luôn liên quan đến Vệ Lam, năm nào cũng như năm nấy, bắt đầu từ năm 18 tuổi, luôn là như vậy.

Bởi vì đang ở nhà Vệ Hy và Vệ Nghiệp Thành, hai người cũng không dám làm càn. Chờ đến hôm sau về nhà mình, đột nhiên Vệ Lam nhớ ra gì đó, đi mua một cái bánh kem cho Vệ Huân, Vệ Huân khó hiểu, "Hôm nay còn phải ăn bánh kem?"

Vệ Lam lắc đầu, cậu nói, "Anh quê rồi, sinh nhật 18 tuổi của anh, chúng ta cãi nhau, hôm sinh nhật anh em không ăn bánh kem với anh được, nên hôm sau bù cho anh một cái."

Đương nhiên Vệ Huân không quên, hắn nhớ rất rõ. Đối với hắn, chuyện lần đó giống như vết sẹo, khắc sâu vào lòng hắn. Hắn nhớ rõ chuyện đó suốt đời, Vệ Lam là người rất có nguyên tắc, lúc em ấy muốn thích bạn sẽ rất thích, sẽ cho bạn hết tất cả không chừa lại gì, nhưng một khi tổn thương, em ấy sẽ rút lại tình cảm của mình, em ấy sẽ ra đi nhẹ nhàng, trong mắt em ấy, bạn không phải là thứ gì cả.

Hắn nhéo mặt Vệ Lam, "Sao đột nhiên lại nhớ lại chuyện đó?"

"Đúng lúc nhớ tới thôi, chúng ta tổ chức lại lần nữa đi, chỉ có em và anh, em mừng sinh nhật phụ cho anh."

Vệ Huân muốn nói anh không còn nhỏ nữa, nhưng hắn chỉ "ừm" một tiếng, không phá hư nhiệt tình của Vệ Lam.

Vệ Lam mang bánh kem về nhà, cậu kêu thím Vương đến nấu cơm. Thím Vương đã không còn trẻ, bà làm ở chỗ Vệ Huân lâu rồi, dịu dàng lại hiểu lễ nghĩa, Vệ Huân vẫn thuê bà đến hôm nay, trả lương cũng rất cao. Cho dù sau này, hắn đã quen tự nấu cơm cho Vệ Lam, nhưng lúc ở một mình, hắn lười nấu, vẫn sẽ kêu thím Vương đến nấu.

Thật ra thím Vương rất biết ơn Vệ Huân, người giúp việc cỡ tuổi bà đã sớm bị sa thải rồi, nhưng Vệ Huân còn chưa đuổi bà. Vệ Huân từng hỏi bà, muốn nghỉ ngơi chưa?

Thím Vương lắc đầu, thật hoảng sợ hỏi, "Tôi làm không tốt chỗ nào sao?"

"Không phải, chỉ là ở tuổi dì cũng nên nghỉ ngơi rồi, nếu muốn nghỉ ngơi thì cứ nói với tôi." Vệ Huân nói.

Hắn không có tình cảm gì với thím Vương, nhưng thím Vương đã nấu cơm cho hắn hơn chục năm, Vệ Huân muốn cho bà một tuổi già không lo tiền bạc.

Vệ Lam chọn đồ ăn, thím Vương nhanh chóng làm xong rồi đi, cũng chúc Vệ Huân sinh nhật vui vẻ.

Vệ Lam và Vệ Huân ăn trước, sau đó ăn bánh kem, đến cuối cùng, Vệ Lam không nhịn nổi muốn quẹt bánh kem lên mặt Vệ Huân, lại bị Vệ Huân chế phục, quẹt lại cậu.

Cậu lấy khăn giấy lau mặt, kêu, "Em đi tắm." Rồi lên lầu.

Vệ Huân lười bưng chén đũa vào bếp, vì thế theo cậu lên lầu.

Vệ Lam tắm rất nhanh, mặc đồ ngủ đi tới phòng Vệ Huân, chỉ huy, "Anh tắm chưa? Mau đi tắm đi."

Vệ Huân bị cậu đẩy vào phòng tắm, tắm rửa đơn giản, lúc hắn ra đã nhìn thấy Vệ Lam nằm trong chăn, còn vẫy vẫy tay với hắn.

"Làm gì?"

Vệ Lam xốc một góc chăn lên, "Vào đây đi."

Sao Vệ Huân không biết cậu đang tính toán gì được, hắn bất đắc dĩ cúi đầu cười, lên giường.

Vệ Lam lập tức sáp lại, tiện tay tắt đèn.

Vệ Huân nhịn không được cười nói, "Yên tâm, anh không chạy được."

"Anh không chạy được, nhưng mà anh sẽ từ chối nha."

"Đồng ý với em rồi thì sẽ không từ chối. Chỉ là," Vệ Huân nghĩ nghĩ, "Hình như anh chưa chuẩn bị tốt đồ......"

Vệ Huân chuẩn bị khuyên cậu hay là để mai đi, Vệ Lam giơ tay bắt lấy tay hắn, để đồ vào tay hắn, "Em chuẩn bị rồi."

Vệ Huân nhìn trong bóng tối, hỏi cậu, "Không có bao sao?"

"Không cần cái đó," Vệ Lam nói, "Hay chúng ta đều là lần đầu tiên, sau này cũng sẽ không có người khác nên không cần."

Cậu bò dậy, sáp vào bên tai Vệ Huân nói, "Em đọc sách, trong sách nói hình như không mang cái kia, anh sẽ thoải mái hơn."

Vệ Huân câm nín, "Từ sáng tới tối em đọc mấy cuốn sách bậy bạ gì vậy, ngày mai đưa anh danh sách sách em đọc, để anh xem kỹ xem."

"Anh là giám thị sao? Còn quản em xem sách gì, thầy giám thị cũng mặc kệ đó."

"Thầy giáo dục mặc kệ nhưng mà anh quản."

Vệ Lam phồng má, Vệ Huân hôn mặt cậu vài cái, Vệ Lam lập tức thả không khí trong miệng ra, để má mình xẹp xuống.

Cậu ôm cổ Vệ Huân, hôn, nói, "Em chuẩn bị tốt rồi, chúng ta bắt đầu đi."

"Có thể sẽ hơi đau."

"Không sao." Vệ Lam nói, "Đau thì em sẽ hôn anh."

Vệ Huân ôm cậu, dịu dàng nói, "Đau thì em nói với anh, anh không làm nữa."

"Ừm." Vệ Lam đáp.

Sự thật chứng minh, đau thật, nhưng cũng không phải không chịu đựng được, Vệ Lam ôm Vệ Huân, không ngừng hôn hắn, Vệ Huân hôn lại cậu, muốn giảm bớt đau đớn cho cậu. Động tác của hắn rất dịu dàng, thật cẩn thận, quý trọng từ cõi lòng, hắn không ngừng hôn Vệ Lam, biểu đạt yêu thích của mình, phân tán sự chú ý của Vệ Lam.

Vệ Lam là một người vô cùng thẳng thắng, cậu cảm nhận được kho4i cảm, sau khi kết thúc vẫn quấn lấy Vệ Huân, thêm lần nữa, sau đó mới bị Vệ Huân ôm đi tắm.

Vệ Lam thấy thật mới lạ, có chút hưng phấn, lại có chút thẹn thùng, Vệ Huân hỏi cậu, "Đau không?"

"Cũng được, không đau lắm."

Cậu áp sát vào Vệ Huân, hỏi, "Anh thấy thoải mái không?"

"Em thấy thoải mái không?"

Vệ Lam gật đầu, Vệ Huân cười cười, cũng gật đầu.

Vệ Lam rất vui vẻ, cầm lòng không được nói, "Anh, em thích anh."

Vệ Huân không ngờ đột nhiên cậu nói như vậy, ôm cậu, đè giọng nói, "Anh cũng thích em."

Hắn hôn lỗ tai Vệ Lam, dịu dàng thâm tình nói: "Anh yêu em."

Vệ Lam cười, "Ừm" một tiếng, đáp lại hắn, "Em cũng yêu anh."

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lam thức giấc trong lòng Vệ Huân.

"Chào." Cậu cọ cọ trong lòng Vệ Huân.

"Chào, có khó chịu chỗ nào không?" Vệ Huân hỏi cậu.

Vệ Lam lắc đầu, từ nhỏ cậu đã được huấn luyện cường độ cao, nên hôm qua lăn lộn cả đêm, cũng không làm cậu ăn không tiêu.

Vệ Lam nghĩ đến chuyện tối qua thì rất vui vẻ, cậu ngẩng đầu hôn Vệ Huân, trao đổi nụ hôn buổi sáng với hắn, rất thỏa mãn dựa vào hắn.

Hai người ngọt ngấy trên giường hơn một tiếng đồng hồ mới xuống giường ăn cơm, Vệ Huân nhìn đồng hồ, "Ăn trưa đi."

"Anh làm."

"Được."

"Em có thể phụ anh." Vệ Lam nghĩ nghĩ.

"Không cần." Vệ Huân xem cậu, "Em chỉ cần phụ trách tám chuyện với anh là được."

"Anh vẫn không định cho em học nấu cơm sao? Em nấu cho anh ăn được mà."

"Không phải em đã biết nấu ba bốn món rồi sao?"

"Mới có mấy món, sao mà đủ chứ."

"Với anh vậy là được rồi." Vệ Huân nói.

Vệ Lam câm nín, quả nhiên, cho dù yêu nhau thì trong lòng Vệ Huân, cậu vẫn là hoàng tử nhỏ được l*иg kính, nhưng không sao, Vệ Huân không dạy cậu làm thì có người khác dạy cậu, lúc đó có thể tạo bất ngờ cho Vệ Huân.

Vệ Lam đồng ý, nhìn người trước mặt mình, đột nhiên nhảy lên, nhảy thẳng lên lưng hắn, Vệ Huân giữ cậu lại, Vệ Lam cười ha ha, trò chơi này cậu chơi hoài không ngán, từ nhỏ đến lớn đều rất thích.

"Anh cõng em xuống."

"Được." Vệ Huân quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt cưng chiều.

Vệ Lam nằm trên vai hắn, cong mắt cười.

Buổi chiều đầu mùa đông, Vệ Lam kết thúc buổi diễn tập concert của mình, về tới nhà, cậu cởϊ áσ khoác đi lên lầu, đoán chừng giờ này Vệ Huân sẽ ở thư phòng nên trực tiếp đi tới thư phòng.

Vệ Lam bước vào, phát hiện Vệ Huân đang nằm trên ghế dài nghỉ ngơi. Ghế dài này là Vệ Lam mua, thư phòng đón nắng, cậu đặt cái ghế này ngay cửa sổ, tiện để mình phơi nắng ngủ. Thỉnh thoảng Vệ Huân mệt mỏi, cũng sẽ nằm một hồi, không ngờ lần này lại bị Vệ Lam bắt gặp.

Vệ Lam rón ra rón rén bước qua, đi tới trước mặt Vệ Huân, nhìn bộ dáng ngủ say của Vệ Huân, nhất thời có cảm giác năm tháng yên tĩnh.

Cậu nhẹ nhàng cúi đầu, khom lưng hôn lên môi Vệ Huân.

Vừa chuẩn bị đứng dậy, lại cảm thấy bên hông như có ai kéo, giây tiếp theo, cậu đã ngã xuống, ngồi trên đùi Vệ Huân.

"Quả nhiên là anh đang giả bộ ngủ." Vệ Lam oán giận nói.

Vệ Huân cười nhìn cậu, "Biết anh giả bộ ngủ, còn lén hôn anh."

"Đã biết anh biết thì không phải hôn lén nữa, là hôn quang minh chính đại." Vệ Lam đúng lý hợp tình.

Vệ Huân cười lắc lắc đầu, "Ngụy biện."

Vệ Lam nhìn hắn, đơn giản dựa vào lòng hắn.

Vệ Huân hơi nghiêng đầu, đúng lúc Vệ Lam nhướng mắt, đập thẳng vào mắt cậu. Cậu nhìn đôi mắt Vệ Huân, rất đẹp, trắng đen rõ ràng, trong mắt chỉ có mình cậu.

Vệ Lam nhìn, như trở về hôm lần đầu cậu gặp Vệ Huân, cậu ngồi trên bậc thang, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vệ Huân, đâm thẳng vào mắt cậu.

Lúc ấy, hoa nở rực rỡ, ánh mặt trời ấm áp, dây thường xuân xanh biếc, tất cả đều nở rộ sau lưng Vệ Huân.

Đó là khi cậu rơi vào mắt Vệ Huân, cuối xuân đầu hạ.

............