Chương 19: Đi ra ngoài

Cố Tuệ qua loa chôn đi mấy tàn tro sau đó mang Tiểu Trúc tiêu sái rời đi, cũng không chú ý thấy có người đang âm thầm rình coi —— nàng còn ước gì chuyện này nháo loạn ra một trận lớn nữa đấy!

Đáng tiếc thẳng đến ngày trung thu, cũng không ai tới tìm nàng gây chuyện, không biết là nơi nàng đốt tiền giấy quá mức kín đáo, hay người khác ngại nàng là Quý Phi nên nhiều ít có chút kiêng kị, tóm lại không ai cáo trạng nàng, giống như hành vi phạm tội này chỉ là miếng đệm gót chân mà đi qua.

Nàng lại không biết, kỳ thật là có, chỉ là Thẩm Trường Trạch cố ý giúp nàng giấu xuống thôi.

Cảnh Chiêu Nghi tuy chỉ là chiêu nghi, nhưng tai mắt ở trong cung lại vô cùng nhiều, thêm tính tình nàng ta không tốt lắm, nhà mẹ đẻ lại có tiền, tiêu tiền hào phóng, chúng cung nhân đối với nàng ta đúng là vừa yêu vừa sợ.

Sau hôm ấy, cung tì phụ trách dọn dẹp ngự hồ phát hiện hai tờ tiền vàng chưa bị hoả táng, lại có tiểu thái giám trực đêm từng nhìn thấy người bên Minh Nguyệt Cung đi đến bên này, Cảnh Chiêu Nghi lập tức như ăn trúng thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, ba ba chạy tới thỉnh an cô mẫu, nói cho Cảnh Thái Hậu chuyện động trời này.

Cảnh Thái Hậu đã lớn tuổi, không thể so với lúc còn trẻ nghiêm hình tuấn pháp, chỉ cần không nháo quá lớn, đa số thời điểm đều mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua, bất đắc dĩ Cảnh Chiêu Nghi thêm mắm thêm muối, nói Cố Tuệ sau lưng làm hành động quỷ dị, hơn nửa là noi theo thuật pháp vu cổ, nguyền rủa Thái Hậu chết sớm, để nàng xưng vương xưng bá trong cung.

Cảnh Thái Hậu lập tức nhớ tới lúc trước có đưa qua chén thuốc tránh thai, Cố thị này đúng là không hiểu chuyện, chỉ vì không cho nàng sinh hài tử, nàng liền ghen ghét đến tận bây giờ?

Cảm thấy có chút oán người không biết điều, Cảnh Thái Hậu tức khắc cho người truyền lời đến Minh Nguyệt Cung, nhất quyết muốn gọi tiện tì kia tới, thẩm vấn nàng một phen.

Đáng tiếc Vương ma ma đi được nửa đường đã bị Phúc Lộc chặn lại.

Cảnh Thái Hậu ngàn hô vạn gọi không chờ được độc phụ kia, nhưng lại gặp được nhi tử mong nhớ cách biệt đã lâu, thần sắc không khỏi nhu hòa hơn rất nhiều, "Ngươi đã đến rồi."

Nhưng Thẩm Trường Trạch lại dùng dăm ba câu đánh vỡ ôn nhu khó có được của mẫu hậu, "Đúng vậy, là vì Cố thị."

Khuôn mặt Thái Hậu nhanh chóng lạnh xuống, lệnh Vương ma ma mang theo chúng người hầu cáo lui, lúc này mới cười nhạo nói: "Ở trong cung đốt tiền giấy vốn chính là tối kỵ, ngươi cho dù sủng nàng, cũng không nên dung túng bao che —— là Quý Phi nhờ ngươi tới cầu tình?"

Trong lòng oán trách Vương ma ma làm việc không nhanh nhẹn, truyền lời cũng chậm rì rì, ngược lại làm Cố Tuệ chiếm trước tiên cơ, phái hoàng đế tới xung phong.

Giọng điệu Thẩm Trường Trạch lại có chút kỳ dị, tựa như bao hàm chất vấn, "Mẫu thân biết hôm qua là ngày mấy không?"

Cảnh Thái Hậu lười nhác nói: "Cho dù là ngày mấy, làm trái cung quy chính là phạm sai, Cố thị thân là Quý Phi biết rõ còn cố phạm, tội chồng thêm tội."

Thẩm Trường Trạch đột nhiên cười khẽ lên, "Đúng vậy, xúc phạm cung quy tất nhiên phải phạt, nhưng dùng một mạng người đánh ngã đối thủ, đổi lấy vinh hoa phú quý, hành động của mẫu thân, chẳng lẽ cao thượng lắm hay sao?"

Giờ khắc này, hắn không xưng mẫu hậu, mà là mẫu thân, dường như chỉ là người một nhà bình thường nói chuyện với nhau. Nhưng Cảnh Thái Hậu lại bị câu bình đạm này khiến cho run rẩy không nói nên lời, "Ngươi nói bậy gì đó, ai gia bao lâu......"

Thanh âm Thẩm Trường Trạch toát ra một tia thẫn thờ, "Mẹ, Trường Nhạc chết đã gần bảy năm rồi."

Còn nhớ rõ đêm mưa đó, trên cung yến, Trường Nhạc gầy yếu bị người ôm xuống ngự tòa, tay nàng mềm rũ để ở trên eo, vô lực nhìn hắn, sắc mặt thê lương tái nhợt gọi, "Ca ca......"

Thái y nói là trúng độc, cung yến lại do tiên hoàng hậu Tạ thị xử lý, đương nhiên hết đường chối cãi, Tạ thị bị biếm vào lãnh cung, Trường Nhạc ly thế, mẹ nàng cũng nhờ đó mà được tiên đế rủ càng nhiều lòng thương, sau đó không hề có dị nghị mà bước lên hậu vị.

Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Cảnh Thái Hậu khó tránh khỏi có chút vỡ vụn, bà nhịn không được quay đầu đi, "Là tiện nhân Tạ thị kia hạ độc, chẳng trách ai gia."

Thẩm Trường Trạch trầm mặc một lát, đờ đẫn nói: "Đúng vậy, không trách ngài, trách ta."

Chén canh ngọt bỏ thêm tì sương, là Tạ hoàng hậu chuẩn bị cho hắn, mục đích để lót đường cho Thái Tử, loại bỏ một kẻ địch mạnh. Cảnh Thái Hậu lúc đó là Cảnh Quý Phi cũng biết rõ chén canh kia có vấn đề, lại không vạch trần tại trận, mà không lộ thanh sắc đổi chén khác, còn cố ý tăng thêm tì sương vào bên trong —— bà biết rõ gia thế họ Tạ rất lớn, lại còn lưỡng tình tương duyệt với hoàng đế, chỉ có chân chính nháo ra mạng người, mới có thể dẫn đến cơn giận lôi đình, cũng một chiêu phá hủy Tạ gia.

Thẩm Trường Trạch che đầu lại, nơi đó đã bắt đầu ẩn ẩn đau, dường như có một mũi nhọn đâm vào đầu hắn, làm trán thấm ra mồ hôi mỏng, Thẩm Trường Trạch lẩm bẩm nói: "Mẹ, Trường Nhạc vì ta mà chết."

Lúc ấy tuy rằng hoảng loạn, nhưng nếu kịp thời bẩm báo sự thật cho thái y, đúng bệnh hốt thuốc, chưa chắc không thể cứu sống, nhưng bàn tay nho nhỏ của Trường Nhạc bắt lấy góc áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu —— nàng biết hy sinh của bản thân có ý nghĩa gì, nàng muốn đổi lấy khối thi thể lạnh băng này vì đại cục, đổi lấy bình an cho mẹ và a huynh ở trong cung.

Thẩm Trường Trạch hờ hững nói: "Mẹ, ngài biết rõ Trường Nhạc chết oan uổng cỡ nào, mấy năm nay cũng không cúng tế con bé, ngài cảm thấy, ta cũng nên làm bộ như không có việc gì sao?"

Lúc nói những lời này, Cảnh Thái Hậu đã lệ rơi đầy mặt, cho dù bà có là mẫu thân nhẫn tâm tuyệt tình, nhưng làm sao bà lại không có bất đắc dĩ, "Ta nào có biện pháp khác? Trường Nhạc vốn là người mang điềm xấu, sau khi sinh ra phụ hoàng đã không thích nó, còn liên luỵ ngươi, cho dù con bé bình an lớn lên, sao có thể tìm được người trong sạch để gả? Chi bằng sớm về cực lạc, ngược lại còn là giải thoát."

Không biết có phải điều dưỡng xảy ra chuyện gì, bà vội vàng đấu đá với Tạ thị, lúc hoài thai Trường Nhạc làm mọi cách mà vẫn không thấy thoải mái, sau khi sinh hạ, nữ nhi có một đốm đen rất lớn trên má, pháp sư đều nói là dấu vết của quỷ, hoàng đế cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi bỏ đi —— tuy rằng đặt tên là Trường Nhạc, nhưng nào có cuộc đời vui vẻ chân chính?

Đoạn thời gian đó quả thật tâm thần và thể xác của bà đều mệt mỏi, thật vất vả nuôi lớn lên chút, nhìn nữ nhi trổ mã thành một cô nương hiểu chuyện ngoan ngoãn, chung thân đại sự của Trường Nhạc lại thành một cây kim trong lòng bà, dung mạo như vậy, chớ nói thế gia đại tộc không chịu liên hôn, cho dù cho đi hòa thân cũng bị coi thường, trùng hợp ngay tiệc mừng thọ tiên đế, bà hỏi thăm được Tạ thị định ám chiêu trong cung yến, vì thế liều một lần, dùng tánh mạng nữ nhi đẩy ngã tòa núi lớn trước mắt này—— tiên đế tuy không yêu thích Trường Nhạc, nhưng dù sao cũng là cốt nhục của hắn, nào có thể tùy ý để người khác gây hại? Vì thế giận tím mặt, Cảnh Thái Hậu lại nhân cơ hội góp lời, rốt cuộc đẩy ngã Tạ gia.

Chỉ là việc xấu xa này làm mất thể diện, Trường Nhạc được hạ táng qua loa, sau đó tiên đế cũng không hề để ý tới, chỉ thỉnh tăng nhân tới niệm mấy cuốn kinh độ vong, siêu độ nàng sớm đăng miền cực lạc.

Đến nỗi sau khi Cảnh Thái Hậu cầm quyền cũng nghiêm lệnh không được cúng tế, không biết là bận tâm ý nguyện của tiên đế, hay đơn thuần là vì tự thân suy xét —— chỉ cần không đi tế bái, bà vẫn có thể làm bộ như quên mất sự tồn tại của đứa nhỏ này, quên mất bà sinh ra và mang cho nàng đủ loại khuất nhục trắc trở, thậm chí, cũng có thể quên mất hành động đáng ghê tởm của bản thân từng giấu đi lương tâm để đổi lấy phú quý.

Cảnh Thái Hậu là mẫu thân sinh bọn họ dưỡng bọn họ, đến cuối cùng Trường Nhạc cũng không hận bà, Thẩm Trường Trạch cũng sẽ không, hắn chỉ mệt mỏi chán nản nói: "Mẫu thân nếu còn chút áy náy, vậy hãy tha thứ cho Quý Phi lần này đi, mặc kệ nàng xuất phát từ mục đích gì, tốt xấu Trường Nhạc cũng được hưởng lấy, đó là chúng ta thiếu con bé."

Dứt lời, liền yên lặng xoay người rời đi.

Cảnh Thái Hậu vô lực đỡ góc bàn, tuy không hiểu được vì sao Cố thị tâm huyết dâng trào, nhưng không thể nghi ngờ hành động làm càn này của nàng lại giành được hảo cảm từ hoàng đế, sau này muốn thay đổi cũng không được —— đây là trời cao phái tới trừng phạt bà sao?

*

Cố Tuệ cũng không biết phong ba trong Ninh Thọ Cung, đương nhiên cũng không ngờ được còn có một bản án như thế tồn tại, chỉ là lúc nàng thiêu mấy cái tiền vàng đó chính xác đã rất hào phóng, dù sao hiện giờ nàng không cần mấy thứ đó, những du hồn dã quỷ muốn lấy thì lấy đi, nếu không đủ, nơi này của nàng còn nhiều lắm.

Cảnh Chiêu Nghi đánh một đòn, thấy Cố Tuệ không hề bị thương lông tóc gì, càng thêm tức đến ngứa răng, hoàng đế ra mặt tiệt trừ tai hoạ cho Cố Tuệ, còn không tiếc chống đối Thái Hậu, nàng ta còn cách nào? Chỉ có thể nước giếng không phạm nước sông, thấy nàng liền đi đường vòng.

Số lần Thẩm Trường Trạch tới Minh Nguyệt Cung ngày càng nhiều, chẳng cần trên người đeo một hệ thống, Cố Tuệ cũng có thể cảm giác được độ hảo cảm của người này dần dần tăng lên, lộ rõ nhất chính là Thẩm Trường Trạch trở nên lảm nhảm hơn rất nhiều, hiện giờ mỗi lần ăn cơm uống trà đều một năm một mười mà nói cho nàng nghe, giống như Cảnh Thái Hậu đã từ thế, nàng thành mẹ mới của hắn vậy.

Không duyên cớ tự nhiên có thêm một đứa con nuôi, Cố Tuệ không khỏi hoài niệm băng sơn mỹ nam lúc trước, hiện giờ loại tình huống này, hoàng đế cũng luyến tiếc động một đầu ngón tay nàng, mục tiêu khoảng cách không thể nghi ngờ còn xa hơn.

Sau đó không lâu truyền đến tin tức thu tiển*, Cố Tuệ mới một lần nữa bốc cháy lên ngọn lửa hy vọng trong lòng, trong cung đã bó tay, muốn đắc tội người khác cũng không còn cách nào, nhưng có thể ra cung sẽ có cơ hội nhỉ? Hơn nữa, nàng thật sự buồn chán quá lâu, bức thiết muốn hô hấp không khí mới mẻ một phen.

*Dịp đi săn, bắn cung,... của hoàng gia thường tổ chức vào mùa thu

Vì thế nàng nhảy nhót muốn đi cùng hoàng đế.

Chuyến này Thẩm Trường Trạch vốn không định mang theo phi tần, gần đây bãi săn có rất nhiều mãnh thú, lỡ có người bị thương sẽ không ổn, huống chi vốn dĩ lá gan các nữ quyến đều rất nhỏ, đến lúc đó kinh hoảng thất thố la hoảng, cục diện càng hỗn loạn thêm.

Nhưng không chịu nổi Cố Tuệ lì lợm la liếʍ năn nỉ ỉ ôi, hoàng đế chỉ phải đồng ý, lại nói hắn xem như đã quá ưu đãi Cố Tuệ, trước mặt những nữ nhân khác chắc chắn không hề có bao dung kiên nhẫn như vậy.

Cố Tuệ thực hiện được quỷ kế, vui mừng đến mức hận không thể cắn một ngụm lên mặt Hoàng Thượng, khó khăn lắm mới nhịn xuống, nếu làm loại chuyện này, chỉ sợ Thẩm Trường Trạch sẽ đổi ý không mang theo nàng ra ngoài nữa.

Thẩm Trường Trạch giương gương mặt chờ nửa ngày, cũng không thấy đối phương có động tác gì, vô cùng thất vọng.

Tin tức nhanh chóng truyền khắp trong cung, những người còn lại thì thôi, Cảnh Chiêu Nghi là người thứ nhất không phục, dựa vào gì biểu ca ra cung cũng chỉ mang nàng, Cố Tuệ kia thoạt nhìn nhu nhu nhược nhược, dây cương cũng nắm không xong, không phải càng thêm phiền sao?

Cảnh Chiêu Nghi tự thấy bản thân từ nhỏ kiêu dũng, còn học qua cưỡi ngựa bắn cung, tuy rằng sau khi tiến cung có mập ra, nhưng không hề mất đi bản lĩnh, cùng lắm giảm béo là được.

Vì thế nàng khóc sướt mướt cũng muốn đi theo.

Thẩm Trường Trạch vốn dĩ không muốn mang theo tên phiền toái này, nhưng Cố Tuệ lại hết sức săn sóc, tỏ vẻ chính mình cũng không để ý, nàng nguyện ý noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, cùng hầu hạ bệ hạ, tuyệt không ghen tuông —— nói giỡn à, gói thuốc Cảnh Chiêu Nghi này sao có thể không mang theo? Trên phương diện gây chuyện, nàng ta một người có thể bằng mười người lận đấy.

Mà Cố Tuệ đương nhiên cầu mà không được.

Cảnh Chiêu Nghi vốn tưởng rằng nữ nhân này trời sinh hồ ly tinh, thấy tình trạng này, mới có thay đổi suy nghĩ chút —— thì ra hồ ly tinh ngẫu nhiên cũng có thể săn sóc người, là từ trước nàng ta quá hẹp hòi rồi.