Chương 1: xuống nước

Chỉ nghe "roẹt" một tiếng, dải lụa trắng lại lần nữa rơi xuống, ghế gấm dưới chân cũng lung lay theo. Cố Tuệ treo đầu giữa không trung, hai tay run rẩy vịnh vào một cái bàn bát tiên, khó khăn đứng vững thân mình —— nàng muốn chết, chứ không muốn té thành người tàn phế nha.

Hiện nay xem ra, làm người tàn phế so với chết còn dễ hơn nhiều.

Thị tỳ tâm phúc Tiểu Trúc nghe được động tĩnh lập tức chạy tới, trên mặt đã là thái độ thấy nhiều nên không trách, chỉ bất đắc dĩ thở dài: "Nương nương, hà tất gì ngài phải làm như thế? Nếu bệ hạ chịu tới thì đã sớm tới rồi, cần gì chờ đến ngày hôm nay."

Dứt lời liền tiến lên nhặt đoạn dây thừng—— thật ra là lụa trắng quý báu bị xé đứt, đáng tiếc, nếu lấy làm xiêm y thì thật tốt rồi, tự dưng ăn no lại muốn đi thắt cổ làm gì?

Cố Tuệ chỉ trầm mặc, nếu nói lần đầu tiên thắt cổ tự vẫn còn có thể tin vài phần, nhưng sau khi trải qua mười mấy hai mươi lần thất bại, nàng liền cảm thấy bộ dạng của mình thật khả nghi —— loay hoay mãi vẫn không chết được, không phải tự biên tự diễn thì là cái gì?

Nhắc tới chuyện này, đám người trong cung nhìn mãi cũng quen mắt, huống chi nguyên chủ luôn luôn tâm cao khí ngạo, tính tình tiểu thư không ai dám trêu vào.

Tiểu Trúc nhận mệnh đỡ nàng nằm xuống giường, săn sóc đắp lên cho nàng một miếng chăn mỏng, khuyên nhủ: "Nương nương thả lỏng chút đi, bệ hạ cách xa hậu cung, bình thường đi xuống, cũng chỉ có thể thấy được hai con mắt."

Dáng thân, vẻ mặt vô cùng thắm tươi.

Dáng thân, vẻ mặt vô cùng thắm tươi. Hỡi ơi một buổi mong hầu quân vương【?】. Đây là toàn bộ ký thác và hy vọng của đám nữ tử trong cung a.

Chẳng lẽ nàng nhất định phải chết ở nơi này sao?

Cố Tuệ bẻ đầu ngón tay đếm đếm, nàng xuyên qua ước chừng sắp được một tháng, ngay cả mặt hoàng đế cũng không gặp được, có thể thấy nguyên tác miêu tả không tồi, Vân Cùng Đế quả nhiên là nhân vật lạnh lùng tuyệt tình —— không nhất định là trời sinh, cũng có thể là do chứng cuồng táo không thể tưởng tượng kia gây ra.

Ngược lại càng tốt, nếu nước giếng không phạm nước sông, một bệnh nhân tâm thần không đáng để nàng so đo, nhưng vấn đề là, người nọ là thiên tử vô cùng tôn quý, nắm giữ vô số quyền sinh sát trong tay, mà theo như cốt truyện, 5 năm sau trong một yến hội nàng sẽ làm hoàng đế tức giận, bị hạ lệnh ngũ mã phanh thây —— mất mụ nội nó cái chân!

Cố Tuệ kiềm chế bão táp xúc động muốn thô tục, giữa mày không ngăn được kinh hoàng, không đề cập tới nàng chết oan uổng hay không, thử hỏi ai có thể chịu đựng được dăm ba năm lại lo lắng đề phòng bị tra tấn? Chuyện này quả thực là lăng trì từ từ mà.

Vì thế trước mắt nàng có hai con đường, một là nỗ lực ôm chặt lấy đùi hoàng đế, vứt bỏ tôn nghiêm làm người bình thường, khúm núm nịnh bợ, ý đồ giữ được một cái mạng nhỏ; thứ hai, cầu xin nhanh chóng được chết.

Cố Tuệ quyết đoán lựa chọn con đường thứ hai. Không phải nàng quá mức cao ngạo, chỉ thuần túy là sợ phiền toái mà thôi, muốn nàng hao tổn tâm huyết đi cảm hóa một tên điên, không chừng nàng cũng biến thành kẻ điên mất, Cố Tuệ ngẫm lại đã cảm thấy không rét mà run, sinh mệnh đáng quý, càng không có tự do, chết so với cuộc sống dài lâu vô vị trong cung hình như cũng không quá đáng sợ.

Vì thế một tháng qua, nàng đã nếm thử các loại muôn hình muôn vẻ phương pháp giải thoát: Ngã xuống hồ? Cái này cơ bản không làm được, không đề cập tới nàng là Quý Phi, động một chút ra ngoài đều có mênh mông tôi tớ đi theo, cho dù nàng làm bộ chính xác không cẩn thận sẩy chân ngã xuống hồ, lập tức cũng sẽ có thái giám tay chân linh hoạt vớt nàng lên, có đám đông nhìn chăm chú, nàng không thể nói nàng không muốn bị cứu nhỉ!

Uống thuốc độc? Càng khó. Từ trước đến nay Thái Y Viện canh chừng nghiêm ngặt, nàng muốn lướt qua tai mắt thật nhanh đi vào bốc một phương thuốc tự tử không khác gì lên trời. Thật ra nàng từng thử đi đến Ngự Thiện Phòng tìm chút đồ ăn tương khắc tới làm dược thiện, kết quả người không bị khắc chết, vòng eo ngược lại tăng lên hai vòng, có thể thấy độc dược không những bất lực với nàng, ngược lại còn có công hiệu bổ thân —— cái tuyến cốt truyện đáng chết này!

Trừ cái này ra, tuyệt thực nàng không làm được, nuốt vàng thì ngại bị nghẹn, Cố Tuệ chỉ có thể chọn mẹo cũ của phụ nhân đã dùng từ xưa đến nay, một khóc hai nháo ba thắt cổ, cho dù lụa trắng quý báu, nhưng tủ quần áo nhiều hoa phục như vậy, tùy tiện cắt mấy mảnh vải cũng đủ dùng mấy chục năm.

Nhưng mà, cuối cùng ông trời cũng không cho nàng như ý, Cố Tuệ đã lấy lụa trắng trong Minh Nguyệt Cung dùng hết sạch, vẫn không tổn hao miếng lông tơ gì, mà đám người hầu mới đầu còn kinh hãi kêu cứu, mãi cho đến bây giờ cũng đã hờ hững làm lơ —— đường đường một Quý Phi, sau này bị sử sách ghi lại bất chấp tất cả thủ đoạn để gây sự chú ý, khó trách có người khinh thường nàng.

Trong lòng Cố Tuệ khổ sở, không phải nàng vì tranh sủng được không, ai mà hiếm lạ được một tên bệnh tâm thần ưu ái chứ?

Nhưng Tiểu Trúc lại vô cùng thông tình đạt lý, cảm thấy không hấp màn thầu cũng phải tranh khẩu khí*, tiểu thư nhà mình nếu đã được tuyển làm Quý Phi, nhất định phải trở nên nổi bật, hà tất gì phải quản loại tiểu nhân thích khua môi múa mép?

*người phải có khí phách, tham vọng

Nàng liên miên an ủi: "Nương nương yên tâm, Hoàng Thượng không chỉ không tới nơi này của chúng ta, mấy chỗ khác trong cung cũng không thấy bóng người, các nàng nói ra nói vào, chung quy chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi."

Cố Tuệ rất bội phục tinh thần thắng lợi của cô nàng này, nhưng vấn đề trước mắt là, hoàng đế không tới, chẳng lẽ nàng chỉ có thể kêu gào thôi?

Sự tình vô cùng sáng tỏ, tự sát là vô dụng, chỉ có làm hoàng đế tự mình động thủ gϊếŧ nàng, mới xem như phù hợp với cốt truyện. Trong xương cốt Cố Tuệ không phải là người không sợ trời không sợ đất, nhưng, nàng xem đây chỉ là một trò chơi mà thôi, chỉ cần có thể nhanh chóng đạt được mục đích, thủ đoạn gì đó đều là râu ria cả.

Nàng cảm thấy thế giới này không thật, đương nhiên sẽ không bỏ xuống quá nhiều cảm tình, đối với nàng, Thẩm Trường Trạch bất quá chỉ là một NPC*, cho dù khó theo đuổi, nhưng làm hắn tức giận vẫn rất dễ dàng.

*Nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được

Nàng nguyện ý trở thành một sợi vong hồn mới trong cung, nhanh chóng đổi lấy tự do, chết mà không oán.

Ôm lấy khát khao về tương lai, Cố Tuệ chìm vào giấc ngủ say.

*

Ngày hôm sau tỉnh lại nàng liền khôi phục ý chí chiến đấu sục sôi, Cố Tuệ mang tinh thần no đủ mà chỉ huy Tiểu Trúc thay quần áo trang điểm cho mình —— nàng muốn ra cửa.

Tiểu Trúc vui mừng đầy mặt, "Nương nương rốt cuộc đã nghĩ thông suốt."

Cố Tuệ cười cười, tùy ý cô nương đơn thuần đáng yêu này mang bao tay cho mình. Nàng đã nghĩ thông suốt rồi, người không tìm ta, ta đi tìm người, hoàng đế không tới thì nàng tới—— đương nhiên không phải vì a dua tranh sủng, chỉ là muốn tìm một cơ hội làm thiên nhan tức giận mà thôi.

Đương nhiên, lời này không cần nói cho Tiểu Trúc, nàng ấy là người hầu Cố gia, trong mắt đều là tiền đồ vinh nhục của tiểu thư, chút lời gây thương tâm này, vẫn nên giấu giếm thì tốt hơn.

Cố Tuệ đánh giá chính mình trong gương, mắt phượng tà phi, chân thon cao thẳng, môi đỏ quyến rũ, quả nhiên là một gương mặt mỹ nhân, cho dù muốn chết cũng phải chuẩn bị một khuôn mặt sáng lạn, miễn cho tiểu quỷ dưới địa phủ chế giễu.

Còn chuyện hoàng đế sẽ luyến tiếc gương mặt này mà không gϊếŧ nàng —— cái này, nàng cứ yên tâm đi. Nếu Thẩm Trường Trạch là người thương hương tiếc ngọc, hắn cũng sẽ không vì một lời không hợp mà gϊếŧ vị Quý Phi trước kia, toàn thây ngay cả một cái đầu cũng không lưu lại —— để lại một bài học đáng nhớ cho mấy người trong cung.

Huống chi, một gương mặt quá xinh đẹp sẽ bị chú ý, không phải dẫn đến được hâm mộ và hảo cảm, mà là xem thường chán ghét. So giữa Phạm Băng Băng và Cao Viên Viên, vẫn là Cao Viên Viên có duyên với nam nhân hơn chút.

Cố Tuệ nhanh chóng chỉnh y phục, hài lòng dùng xong một đống đồ ăn sáng, liền đắp lên tay Tiểu Trúc đi dạo ở Ngự Hoa Viên. Dù chết cũng phải no bụng cái đã, không lo thành quỷ đói, hiện giờ nàng đều xem mỗi bữa cơm đều trở thành bữa tối cuối cùng, lỡ hoàng đế không cho mặt mũi thì nàng đành đi thôi.

Nghe nói mỗi ngày sau khi hoàng đế lâm triều sẽ theo lệ thường nhàn tản ngồi bên hồ nửa canh giờ —— Tiểu Trúc bỏ ra mười lượng vàng hỏi thăm được tin tức này từ Ngự Tiền, chủ tử nhà mình tuy là Quý Phi, nhưng thâm niên còn thấp, còn gây thù chuốc oán vô số ở trong cung, không có tiền căn bản một bước khó đi.

Không thể trách nàng nóng vội bôn tẩu như vậy vì Cố Tuệ, nếu Cố Tuệ có thể có ngày xuất đầu, nàng thân là thị tỳ đương nhiên cũng được thơm lây.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, chủ tớ hai người cố gắng chống đỡ phơi dưới nắng gắt gần một canh giờ, vẫn không thấy tung tích hoàng đế như cũ, Tiểu Trúc thở dài: "Xem ra hôm nay bệ hạ sẽ không lại đây, nương nương, chúng ta trở về đi."

Cố Tuệ nhẹ nhàng nhấp môi, nhìn hai bóng dáng trắng hồng cách đó không xa đang đi tới gần —— người cao gầy chính là cháu gái nhà mẹ đẻ Thái Hậu, muội muội của Quý Phi trước kia, Cảnh chiêu nghi. Người có vóc dáng hơi nhỏ xinh chút chút, chính là nữ chính nguyên tác đã định, Bạch Thanh Thanh.

Vân Cùng Đế Thẩm Trường Trạch mắc chứng cuồng táo, động một chút dùng gậy đánh chết nô tỳ, ngay cả phi tần địa vị cao một khi làm hắn tức giận cũng không thể may mắn thoát khỏi, duy chỉ có nữ chính Bạch Thanh Thanh trên người mang mùi hương đặc biệt, có thể trấn an thần trí. Một người có thiên phú dị bẩm kỳ diệu như vậy, địa vị ở trong cung đương nhiên hết sức quan trọng.

Nhưng giờ phút này bất quá nàng ấy chỉ là một cung tì ăn nhờ ở đậu ánh mắt hèn mọn nhìn người khác mà thôi.

Nửa tháng trước hoàng đế đến cung Thái Hậu, vô tình gặp được Cảnh Chiêu Nghi đến thỉnh an, cung tì nàng mang theo chính là Bạch Thanh Thanh. Khi đó Thẩm Trường Trạch đã chú ý đến hương thơm đặc thù trên người nữ tử này, nhưng cẩu hoàng đế tâm cơ lại không để lộ thanh sắc, làm bộ như không hề có cảm giác, chỉ là số lần truyền Cảnh Chiêu Nghi càng nhiều hơn —— hắn không thể để người khác phát hiện mà uy hϊếp, đương nhiên phải tìm chút ngụy trang.

Cảnh Chiêu Nghi không phải nữ nhân hồ đồ, bằng vào trực giác tự nhiên, nhanh chóng nhận thấy hoàng đế coi trọng nô tỳ này, đương nhiên trong lòng thầm hận, nhưng một cung tì không đáng để nàng hao phí tinh thần, Cố Tuệ vững vàng áp đảo trên đầu mới là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt nàng, nếu không có Cố gia từ đâu đột nhiên chui ra, giờ phút này địa vị Quý Phi nên là của nàng ta —— tiện nhân kia có tài đức gì?

Vì thế Cảnh Chiêu Nghi nhanh chóng nghĩ ra một kế tàn độc, nhân bản thân mình đang nổi bật, nàng ta mang theo Bạch Thanh Thanh tới ăn vạ trắng trợn táo bạo, chuyện thành thì có thể kéo Cố Tuệ xuống ngựa, chuyện không thành cũng không có tổn thất gì, còn có thể tiêu trừ một đối thủ tiềm tàng—— một khi Bạch Thanh Thanh rơi xuống nước, dù sao cũng phải tốn ba mươi phút, nàng ta yếu ớt mảnh mai như vậy, nước trong hồ lại lạnh lẽo, cũng đủ lạnh chết nàng ta, về sau nàng ta sẽ không thể sinh dục được nữa.

Nữ nhân không sinh được con, đương nhiên không có uy hϊếp ở trong cung.

Cố Tuệ nhìn nữ tử đối diện hoảng sợ như ngọn nến trước gió, trong lòng xẹt qua một tia thương hại rất nhỏ. Nói thật, nàng không có ý kiến gì đối với Bạch Thanh Thanh, thậm chí còn có chút đồng tình, một nữ tử chịu nhục nhiều như vậy, hắc hóa cũng là chuyện sớm muộn. Nam phụ Thẩm Trường Trạch muốn dùng nàng chữa bệnh lại không yêu nàng, chỉ xem nàng như một công cụ để lợi dụng, nam chính Thẩm Thường Xuyên mới đầu còn thương yêu tiểu cung nữ này, mà sau khi Bạch Thanh Thanh ngậm đắng nuốt cay trợ giúp hắn bước lên đế vị, hắn ngược lại oán trách nàng thủ đoạn ngoan độc —— không biết, nàng là vì ai mới biến thành bộ dáng như vậy đây?

Theo như truyện gốc, cuối cùng Cố Tuệ bởi vì đắc tội Bạch Thanh Thanh mà bị ban chết, nhưng cũng không liên quan với nàng ấy lắm, chỉ là cái cớ mà Thẩm Trường Trạch hạ bút thành văn thôi, về tình về lý, Cố Tuệ cũng sẽ không đem thù hận chuyển dời đến trên người nàng ấy.

Huống chi, nàng đã có ý muốn chết, mấy chuyện và người trong cung này không liên quan tới nàng.

Nàng ngây ngốc như đi vào cõi thần tiên, mà Cảnh chiêu nghi đối diện đã gấp không chờ nổi, còn tưởng rằng Cố Tuệ vừa gặp mặt sẽ gây hấn gây chuyện, ai ngờ tĩnh dưỡng hơn một tháng, người đã trầm ổn hơn rất nhiều.

Bất đắc dĩ, nàng ta đành phải tự mình đổ thêm dầu vào lửa, lập tức lấy tay áo che miệng, cười duyên nói: "Tỷ tỷ khó có ngày được ra cửa, sao thần sắc lại có chút uể oải như thế, chẳng lẽ còn nhớ thương chuyện kia? Ai, bệ hạ bận rộn việc triều chính, nhất thời cũng không thể tránh được không chiếu cố chu toàn, tỷ tỷ xuất thân gia tộc lớn, tinh thông bác cổ, vốn nên thông cảm nhiều hơn mới phải."

Lời đầy ẩn ý trào phúng đêm tân hôn quẫn bách của nàng, tốt xấu gì cũng là Quý Phi, không thể nào chỉ dùng một kiệu nhỏ đưa vào cung đã xong việc rồi đúng không? Về tình về lý, hoàng đế vẫn nên ban thưởng chút thể diện, không nên để nàng phòng không màn trống ngay đêm tân hôn được.

Đến nỗi mỗi lần các cung nhân nhắc với vị Quý Phi nương nương này, đều lấy chuyện nàng vẫn còn một thân trinh trắng, truyền thành chuyện cười.

Biểu tình Cố Tuệ không gợn sóng, nàng là người phải chết, còn để ý mấy cái hư danh này làm gì? Tới sạch sẽ, đi cũng sạch sẽ nốt, ngược lại còn an ổn tâm mình.

Cảnh Chiêu Nghi thấy người đối diện khí định thần nhàn, ngược lại bản thân chịu không được, đây là người mang danh thắt cổ sao? Đến địa phủ một chuyến đã học được nhiều điều rồi?

Nhìn cần cổ Cố Tuệ có vài vệt đỏ nhàn nhạt, tròng mắt Cảnh Chiêu Nghi chuyển động, đẩy Bạch Thanh Thanh lên trước, chẳng sợ cô bé kia run rẩy như chim cút đợi bị làm thịt, mà thật ra nàng ta cũng chẳng quan tâm, còn mỉm cười nói: "Lòng dạ tỷ tỷ rộng rãi như thế, đúng thật là chuyện tốt, tỷ tỷ không cần lo lắng bệ hạ không có người chăm sóc, có nha đầu này ở đây, có thể giúp tỷ bớt lo, tỷ tỷ cũng có thể về cung dưỡng thân mình."

Cổ Cố Tuệ quả nhiên xoay 45 độ, ánh mắt đặt lên trên mặt Bạch Thanh Thanh.

Bạch Thanh Thanh càng run rẩy, Cảnh Chiêu Nghi lại càng thêm đắc ý, "Từ xưa đến nay người cũ thắng người mới, tỷ tỷ là người có học, đương nhiên biết nên làm thế nào, thay vì suốt ngày lăn lộn với xà nhà trong điện, không bằng giữ chút sức lực, dưỡng bệnh thật tốt mới là quan trọng, cho dù chết một trăm lần, cũng không đằng nha đầu này quay đầu mỉm cười, đã có thể làm bệ hạ chú ý, tỷ tỷ ngươi nói xem có đúng không?"

Nàng ta nói như thế, đương nhiên là muốn kíƈɦ ŧɦíƈɦ Cố Tuệ thù hận Bạch Thanh Thanh, cái nữ nhân ngực lớn ngốc nghếch này, nếu biết đêm tân hôn chính mình tha thiết ước mơ bị một con hồ ly tinh đoạt trước, nào có thể không làm gì?

Cảnh Chiêu Nghi nhân cơ hội lại đẩy Bạch Thanh Thanh lên phía trước hai bước, trông cậy vào cơn thịnh nộ của Cố Tuệ thuận lợi hoàn thành kế hoạch của nàng ta.

Quả nhiên Cố Tuệ đi đến gần hai người.

Bạch Thanh Thanh không tự chủ được, chỉ có thể nhẹ nhàng cúi đầu, làm ra tư thế mặc người xâu xé.

Còn Cảnh Chiêu Nghi chỉ hận thời gian không thể nhanh lên chút, làm nàng ta đợi quá lâu, may mà Cố Tuệ đã tới trước mặt, Cảnh chiêu nghi đang muốn nói vài câu trào phúng thêm mắm thêm muối, để trai cò tranh nhau, ngư ông là nàng ta đắc lợi, nhưng mà ngay sau đó, tươi cười thỏa thuê đắc ý liền cứng ngắc ở trên mặt nàng ta —— Cố Tuệ thẳng tắp lướt qua Bạch Thanh Thanh, vẻ mặt bình tĩnh mà đi đến trước mặt nàng ta, xách cổ áo như xách gà con, tiện đà vứt nàng ta ra ngoài.

Bởi vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Cảnh chiêu nghi thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ có thể như sao băng bay vèo vào trong hồ, bắn ra tiếng nổ lớn.

Tỳ nữ của Cảnh Chiêu Nghi:...... Đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Thanh Thanh:...... Ta có cần cứu nàng ta không?

Tiểu Trúc nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương, có phải ngài ném sai người rồi hay không?"

Nhìn thế nào thì Bạch Thanh Thanh vẫn tương đối dễ dàng đối phó hơn, cho dù muốn phát hỏa, tốt xấu vẫn nên nhặt quả hồng mềm mà niết nha, gia thế Cảnh chiêu nghi cũng không nhỏ, lại có Thái Hậu chống lưng, nếu lỡ nháo ra chuyện gì, không chừng nhiều phiền toái lắm.

Cố Tuệ vỗ vỗ ống tay áo, mỉm cười nói: "Không sai, ai kêu nàng ta nói năng lỗ mãng, dù sao cũng phải giáo huấn nàng một chút."

Đương nhiên những lời này chỉ nói theo trường hợp này mà thôi, nguyên nhân chính vẫn là Cảnh chiêu nghi này có trọng lượng, Cố Tuệ mới khai đao trên người nàng ta —— muốn làm, đương nhiên phải làm việc lớn, bằng không, hoàng đế lấy đâu ra lý do để quang minh chính đại ban chết nàng đây?

Cố Tuệ cảm thấy bản thân thật quá am hiểu lòng người.