Chương 7.2: Nạn nhân của đánh giá gió*

Liên Phi hô hấp ngưng trệ, sắc mặt trở nên cứng ngắc.

May mắn thay, Liên Phi đứng quay lưng về phía lớp học cho nên không có bạn học nào nhận ra sự kỳ lạ của cô ấy.

Thật ra Ung Dương cũng không khác so với thường ngày là mấy, khi nói chuyện với Liên Phi, cậu rất ít cười, tính tình luôn khó chịu. Nhưng hôm nay Liên Phi lại cảm thấy cậu rất lạnh nhạt, khó chịu với cô ấy.

“À, thì ra cậu cần thứ đó. Phiền cậu đợi tớ một chút, tớ đi lấy cho cậu ngay lập tức đây.” Liên Phi cười tươi, người khác nhìn vào sẽ không thể nhận ra bất kì sự đố kỵ hay ghen ghét của cô ấy được.

Liên Phi xoay người trở lại phòng học, mọi người trong lớp đều nhìn thoáng qua vẻ mặt của cô ấy. Các bạn học đều cảm thấy mơ hồ, tò mò nhưng bởi vì Ung Dương còn đang ở ngoài cửa cho nên họ cũng dám không thể hiện quá rõ ràng.

“Hiếm khi thấy Liên Phi cười vui vẻ như vậy. Thiếu gia Ung nói với cô ấy cái gì thế?”

“Nhìn kìa, Liên Phi xoay người đi lấy cái gì thế? Quà cho thiếu gia Ung hả?”

“Tại sao đột nhiên Cậu Ung lại thay đổi thái độ vậy? Chậc chậc, tiểu thư nhà họ Liên không giống với chúng ta. So với chúng mình, người ta có thể lấy lòng thiếu gia Ung một cách dễ dàng luôn…”

Liên Phi khá nổi tiếng ở trong lớp nhưng không phải ai cũng thích cô ấy. Đặc biệt, cô ấy chỉ chơi với một nhóm nhỏ, lại hay kiêu căng với người khác. Vì vậy, Liên Phi không thể tránh khỏi việc có một số người sẽ nói những lời khó nghe về cô ấy.

Những lời nói đó, bất kể tốt hay xấu thì đều đã lọt vào tai của Liên Phi.

Liên Phi không sợ bị người khác bàn tán, thậm chí cô ấy còn thích được mọi người ghen tị với mình. Bị người khác ghen tị, có nghĩa là bây giờ cô ấy đang làm tốt đúng không?

Nhưng việc đó không nên xảy ra ngay lúc này…

Nếu bọn họ phát hiện ra rằng Ung Dương đến tìm cô ấy vì người khác…

Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi, Liên Phi đã cảm thấy khuôn mặt của cô ấy như bị xé toạc ra.

Liên Phi bước nhanh đến bàn học.

Liên Phi cúi người lấy quyển tiếng anh ra, đồng thời cô ấy lấy ra một chai nước đặt lên trên để người khác không nhìn thấy cô ấy cầm thứ gì.

“Đây.” Liên Phi thoải mái đưa cho Ung Dương.

Ung Dương liếc xuống nhưng cậu chỉ lấy tờ bài thi đi. Chai nước vẫn còn ở trong tay Liên Phi. Ung Dương không hề cho Liên Phi một chút mặt mũi nào. Không những vậy, cậu còn nói: “Lần sau đừng tùy tiện lấy đồ của người khác.”