Chương 39

Mọi người trong trường muộn màng nhận ra Ung Dương không đi học.

Trong ngày hôm đó có một bài đăng được đăng trên diễn đàn.

“Hai ngày nay hình như Ung Dương không đi học…”

1l: Cuối cùng cũng có thể lén lút chửi Tống Ỷ Thi. Bài đăng trước nhiều comment như vậy mà bị xóa mất. Chậc, chỉ cần đẹp là ngon rồi, chả hiểu cậu Ung bị gì? Ai cũng tới bảo vệ cô ta. Tôi tuyên bố đây chính là tình yêu đích thực.

2l: +1! Eo ôi thật đáng! Khi nào chúng ta thảo luận xong, chờ cậu Ung quay lại, chúng ta tranh thủ lặn đi. Tôi không sợ Tống Ỷ Thi, nhưng tôi thực sự sợ cậu Ung lắm đó.

3l: Tống Ỷ Thi có đi theo đàn anh Thẩm đến Bắc Kinh tham gia cuộc thi không nhỉ? Tôi muốn hỏi một câu, những người thích đàn anh Thẩm đang có suy nghĩ gì?

...

123l: Có suy nghĩ cái quần què! Tôi vừa xem chương trình phát sóng trực tiếp trận đấu, Tống Ỷ Thi theo đàn anh Thẩm đến Bắc Kinh. Ung Dương cũng ở Bắc Kinh. Cậu ta xuất hiện trên sóng truyền hình trực tiếp. Tốt hơn là nên hỏi những người thích cậu Ung nghĩ gì... Bà mẹ nó tôi im đây.

124l: ? ? ? Vcl Ung Dương tới cuộc thi? ? ?

Tống Ỷ Thi không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài phòng thi, Ung Dương cũng vậy. Cậu để điện thoại di động trong túi áo khoác, cậu vô thức nhìn chằm chằm vào Tống Ỷ Thi.

Lúc thì nghĩ cô không làm được bài hả? Một lúc sau lại nghĩ sao cô có thể nhìn chằm chằm vào những thứ phiền phức như câu hỏi tiếng Anh lâu vậy mà không cảm thấy khó chịu hay thế?

Ung Dương tiếp tục nhìn chằm chằm cho đến khi chuông reo lên.

Kỳ thi trực tiếp đã kết thúc.

Cậu đứng dậy hỏi: "Sau khi trận đấu kết thúc, bọn họ đi ra bằng cửa nào?"

Giáo viên chỉ vào một con đường bên cạnh khán đài, sau đó chỉ tiếp vào cuối cửa.

Ung Dương rời đi không quay đầu lại, cứ như thể cậu chỉ tới đây để xem cuộc thi, xem xong rồi thì về. Nhưng……

Cô giáo cùng với nhóm bạn học bối rối.

Đây là một cuộc thi tiếng Anh, chứ đâu phải trận đấu bóng rổ! Ung Dương thích xem mấy thứ như này từ khi nào?

Bên kia, vài cậu trai đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ nằm trên đỉnh núi, trên đầu che một chiếc ô to, nhưng chiếc ô không thể cản được gió hay những hạt mưa bay chéo.

"Tôi cmn lạnh quá! Anh Dương đâu?"

"Tôi không biết, cậu ta không nghe điện thoại."

"Không phải cậu ta nói là sẽ quay lại sớm à?"

"...Tôi không biết." Người nói trả lời, sau đó lại sụt sịt mũi một cái.

Một nhóm trai đẹp lạnh lùng, run rẩy trong gió lạnh, hỏi nhau những câu cậu không biết mà tôi cũng không biết.

Sau khi Tống Ỷ Thi và những người khác rời khỏi khu vực phòng thi, họ không rời khỏi hội trường ngay lập tức mà nhận lời phỏng vấn của các đài truyền hình và các phương tiện truyền thông trước ở khu vực nghỉ ngơi.

Những năm trước, các phương tiện truyền thông này cũng săn đón thí sinh tham gia cho có lệ, ngoại trừ Thẩm Diệu Chu, gần như chẳng có gì hot để giật tít. À, năm ngoái thì có một bạn đã ngất xỉu tại chỗ trong phòng thi do quá căng thẳng, cuối cùng được đưa đi bệnh viện, điều này làm dấy lên một cuộc thảo luận trong xã hội về sức chịu đựng tâm lý của học sinh.

Nhưng năm nay thì khác.

Phóng viên dùng giọng điệu khó tin hỏi: "Em học cùng trường với Thẩm Diệu Chu?"

Tống Ỷ Thi cúi đầu nhìn đồng phục của mình, trong lòng nói không phải rõ ràng là vậy à? Nhưng cô vẫn vui vẻ trả lời: "Vâng."

Ánh mắt phóng viên giống như đèn rọi, quét từ cô qua Thẩm Diệu Chu, lại từ Thẩm Diệu Chu quét qua cô, sốt sắng hỏi: "Vậy có học cùng lớp không?"

Tống Ỷ Thi: "Dạ không."

Phóng viên có hơi thất vọng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, lại hỏi: "Năm nay hai bạn cùng nhau thi đấu với tư cách là đại biểu của trường cấp ba Hãn Hải, có liên lạc riêng với nhau gì không?"

Tống Ỷ Thi lắc đầu như trống lắc: "Dạ không liên lạc, không liên lạc gì cả."

Thẩm Diệu Chu: "..."

Phóng viên cảm thấy không thể nào, tính chuyển micrô qua Thẩm Diệu Chu, nhưng Thẩm Diệu Chu lại tỏ vẻ thờ ơ. Lúc cậu ấy nhìn chằm chằm vào phóng viên với con ngươi lạnh lùng, trong lòng phóng viên run lên, anh ta quay đi ngay lập tức.

"Bạn Tống đẹp thật đấy, người ta có câu "Bạn có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm sống, nhưng bạn lại dựa vào tài năng của mình". Bạn có thể cho tôi biết làm thế nào bạn trở thành một học sinh ưu tú không?" Phóng viên thay đổi chủ đề.

Tống Ỷ Thi nghĩ thầm cái vấn đề lạ lùng gì đây?

Cô mím môi dưới, suy nghĩ một chút rồi nói: "Bởi vì nghèo đó."

Phóng viên: ?

Bên phía xa xa.

Một số học sinh tham gia từ trường trung học Ninh Sơn đã tụ tập lại với nhau, họ đang kiểm tra câu trả lời, nhưng một người trong nhóm có vẻ đang lơ đãng.

Cậu ta nhìn Tống Ỷ Thi dưới camera, mặc dù cô đang lo lắng đến nỗi cong ngón tay, nhưng cô vẫn có thể trả lời các câu hỏi một cách trôi chảy trong lúc đối mắt với người khác. Bây giờ cậu ta đã có thể chắc chắn rằng cô và Tống Ỷ Thi trong trí nhớ của cậu ta dường như là hai người khác nhau.