Nhưng…… Cậu ấy nhìn chằm chằm vào đôi chân lộ ra ngoài của cô sau khi nằm xuống, đôi dép lê vừa vặn treo lên, mu bàn chân nhỏ nhắn dường như bị chèn vào khiến dép lê không thể tụt xuống được. Cảm giác lo lắng đó từ từ leo lên lưng Thẩm Diệu Chu, vậy mà cậu ấy lại muốn xỏ dép vào cho cô.
Sau khi đến Bắc Kinh, giáo viên dẫn đoàn đi ở phía trước, theo sau là Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu.
"Hình như bên ngoài đang mưa.” Giáo viên dẫn đoàn lo lắng nói.
"A, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Để thầy liên lạc hỏi xem thử có thể dùng xe ở bãi gửi xe không.” Giáo viên dẫn đòn nói rồi xua tay: "Mọi người cần đi vệ sinh thì đi ngay đi, lát nữa tập trung lại đây.”
Nghe thế Tống Ỷ Thi liền ôm cặp đi vào nhà vệ sinh.
Khi cô ra khỏi buồng vệ sinh, một loạt tiếng reo hò và la hét gần như lấp đầy toàn bộ sân bay.
Tống Ỷ Thi rửa tay, vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, chỉ mơ hồ nghe được cái gì đó:
"A a a a a a!"
"Anh ơi, hôm nay anh đẹp trai quá!"
Tống Ỷ Thi: ?
Gì vậy?
Tống Ỷ Thi bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đυ.ng phải một nhóm người đang vội vã. Trong nhóm người này có cả vệ sĩ và trợ lý... còn ở giữa là một thanh niên ăn mặc giản dị là áo phông trắng và quần tây denim. Khuôn mặt của người đàn ông rất đẹp trai.
Trang phục đơn giản khiến anh trông lười biếng và điềm tĩnh hơn. Có một số khác biệt nhỏ so với tính khí bình thường của anh.
... Đó là Sở Nghệ Niên.
Tống Ỷ Thi quay người bỏ đi.
"Bên ngoài đang mưa.” Trợ lý đau đầu nói.
"Không có ô à?” Sở Nghệ Niên hỏi.
"Tôi chuẩn bị xong rồi, nhưng trời đang mưa rất to... Tôi sợ mưa sẽ tạt vào người, hay là tôi nhờ nhân viên sân bay tìm áo mưa nhé?"
"Không cần đâu, phiền phức quá." Sở Nghệ Niên nhàn nhạt nói.
Ngay khi Sở Nghệ Niên nói xong, đôi mắt anh cứng đờ.
Tống Ỷ Thi? Tại sao cô lại ở đây?
Sở Nghệ Niên nhìn kỹ lại cô gái đang chạy thật nhanh với chiếc cặp trên tay một lần nữa. Sở Nghệ Niên lúc này đã chắc chắn, đúng vậy, chính là cô.
Họ đi qua vài lối đi để đến phòng gửi hành lý. Sở Nghệ Niên lại nhìn thấy Tống Ỷ Thi, lần này là từ phía trước, cô đứng một mình bên băng chuyền hành lý, không nói chuyện với ai.
Sở Nghệ Niên: "Ô đâu?"
"Ô ở đây.” Trợ lý trả lời, nhanh chóng mở chiếc túi lớn đang mang trên người để lấy ô ra.
Sở Nghệ Niên một tay nhận lấy: "Mượn áo mưa khác đi."
"Hả?” Trợ lý sửng sốt.
Sở Nghệ Niên gọi tên một nữ trợ lý khác: "Đưa cái này cho cô ấy."
Anh chỉ về hướng của Tống Ỷ Thi.
Nữ trợ lý tò mò hỏi: "Đó cũng là fan của anh sao? Hình như tôi chưa từng thấy bao giờ." Sở Nghệ Niên đối xử với người hâm mộ rất tốt, mọi người trong ngành đều biết điều đó.
Sở Nghệ Niên không trả lời.
Nữ trợ lý cũng không hỏi thêm mà nhanh chóng cầm ô chạy đến chỗ Tống Ỷ Thi đang đứng.
Thay vào đó, nam trợ lý lại ngạc nhiên liếc về hướng đó.
Nhìn có vẻ... hơi quen.
Sở Nghệ Niên chậm rãi mặc áo mưa vào.
Trợ lý của anh lấy hành lý nhanh hơn nên cả nhóm ra khỏi sân bay trước.
Tiếng la hét cũng nhanh chóng trở nên to hơn.
Tống Ỷ Thi cuối cùng cũng nghe thấy những gì những người đó đang la hét.
"Sở Nghệ Niên! Sở Nghệ Niên! a a a a a a!"
"Trời ạ, nhìn em này!"
"Sở Nghệ Niên, em yêu anh!"
Sở Nghệ Niên mặc áo mưa vào rồi lao vào màn mưa.
"Cái quái gì vậy? Sở Nghệ Niên hôm nay cũng ở Bắc Kinh sao?" Bên cạnh có người kêu lên.
"Có vẻ như một sự kiện thương hiệu đã mời anh ấy."
"A, tôi cũng muốn đi!"
Các bạn học phía sau anh đã bắt đầu thảo luận.
Nữ trợ lý ở đây chạy lon ton tới, nhét một chiếc ô vào tay Tống Ỷ Thi, nháy mắt với cô: "Anh Sở đưa cho em đấy.” Nữ trợ lý nói xong liền chạy đi.
Còn những người khác ngây người nhìn cảnh này.
"Ai đã đưa nó cho cậu ta thế?"
"Tôi không biết, tôi nghe không rõ."
"Tống Ỷ Thi có quen ai ở Bắc Kinh không?"
"Không biết……"
Tống Ỷ Thi cũng hơi bối rối, cô cầm lấy chiếc ô trong tay.
Là của Sở Nghệ Niên sao?
Hay là mang trả nhỉ?
Tống Ỷ Thi quay đầu lại, trong nháy mắt liếc nhìn cảnh mưa như trút nước bên ngoài.
À, hay là thôi đi.
Giáo viên dẫn đoàn vỗ tay: "Được rồi, thầy đã liên lạc với xe do nhà trường sắp xếp thì họ nói đã đến nơi, nhưng ô tô xếp hàng dài bên ngoài nên không thể xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm được mà phải đỗ ở bên ngoài. Xe đang ở bãi gửi xe nhưng hôm nay mưa to nên nhiều thí sinh của trường bị mắc kẹt, tạm thời không đón được... Thôi đành để các em chịu thiệt, đội mưa qua đấy vậy."
Một nhóm học sinh còn trẻ, tất nhiên không sợ mưa liền nói không sao. Vì thế cả đoàn bắt đầu đi ra ngoài. Chờ cho đến khi cuối cùng ra khỏi sân bay thì cơn mưa nặng hạt trút xuống, tạo thành một màn mưa dày đặc, gần như che khuất tầm nhìn của mọi người.