Chương 1: Nam Chính Đầu Tiên

Tống Ỷ Thi xoa xoa thật mạnh vào mặt mình.

Khuôn mặt trong chiếc gương kia vẫn không hề thay đổi.

Đôi mắt sâu thẳm, đuôi mắt mảnh và cong, ánh mắt mơ mơ màng màng, hình dáng như cánh hoa đào.

Vâng, đúng vậy, chính xác là một đôi mắt đào hoa.

Bất kể là cô có cười hay không thì đôi mắt ấy vẫn dạt dào cảm xúc.

Điều khiến khuôn mặt này trở nên xinh đẹp không chỉ bởi đôi mắt, mà còn là đôi lông mày thanh mảnh và duyên dáng, chiếc mũi nhỏ nhắn và thẳng tắp, đôi môi căng mọng và ẩm ướt nhuốm màu đỏ thắm... đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của những người xung quanh.

Chỗ gò má do bị cọ xát mạnh mà trở nên ửng đỏ càng tăng thêm vẻ mê hoặc khó tả.

Tống Ỷ Thi hít một hơi thật sâu, cô cầm lấy cốc nước rỗng, tự rót cho mình một cốc nước lạnh.

Đây rõ ràng không phải là cô mà!

Mặc dù khuôn mặt này rất giống với các đặc điểm của cô.

Nhưng khuôn mặt trước đây của cô rất nghiêm túc.

... Còn khuôn mặt này nhìn chỗ nào cũng đầy vẻ không đoan chính!

"Thi Thi à, con đã thay xong quần áo chưa vậy? Chúng ta phải đi thôi... Nếu còn không đi sẽ không kịp đâu đấy." Qua cánh cửa mỏng manh giọng nói kìm nén và nghẹn ngào của người phụ nữ lọt vào tai Tống Ỷ Thi.

"... Con xuống ngay đây." Tống Ỷ Thi vẫn đáp lại giọng nói kia theo bản năng.

Tống Ỷ Thi lại rót thêm một cốc nước đá khác, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Tức thì khuôn mặt nhỏ nhắn kia bị lạnh đến cứng đơ.

Mãi cho đến khi vết đỏ trên mặt gần như phai đi, cô mới cảm thấy nhẹ nhõm, lúc này mới đứng dậy mở cửa xuống lầu. Sau đó, cô lặng lẽ đi theo người phụ nữ ra ngoài và cùng nhau bước lên một chiếc taxi.

Người phụ nữ tên là Vu Tú.

Còn cô thì xuyên vào con gái của Vu Tú, một cô gái cùng tên với cô, năm nay vừa tròn mười tám tuổi.

Du hành thời gian không đáng sợ lắm, bởi vốn dĩ cô bị bệnh nên không sống được bao lâu nữa.

Nhưng đáng sợ nhất chính là - cô đã xuyên không vào nữ chính trong bộ tiểu thuyết np* Hải Đường.

*NP là gì? np có nghĩa là n người (nhiều người), đây cũng là từ chúng ta thường thấy trong truyện ngôn tình Trung Quốc. np bộ truyện nói về mối quan hệ một nam nhiều nữ hoặc một nam nhiều nữ.

Hải Đường là một nơi đầy rẫy những tay lái xe lão luyện, không bao giờ nói chuyện pháp luật khi đang lái xe, vừa bước chân xuống đã đi được tám trăm dặm, hơn nữa cũng là nơi có món thịt nướng vô cùng thơm phức. Để phù hợp với một môi trường rộng lớn như vậy, tác giả đã miêu tả nhân vật nữ chính là một yêu tinh nhỏ có khuôn mặt thanh tú, thân hình mềm mại và giọng nói trong trẻo tự nhiên.

Nữ chính ăn nói lém lỉnh, con mắt nháy nháy hết sức dụ hoặc, đến trường lúc nào cũng không nghiêm túc.

Theo nguyên tác, sau khi bị nam chính gia thế khủng phát hiện, vì tính tình nhu nhược nên cô phải miễn cưỡng đi theo anh ta. Sau đó dần dần bị nếm mùi vị đau đớn khổ sở, ngày ngày bị lừa gạt, đến phút cuối cùng còn bị người ta chơi xấu.

... Nghĩ đến đây, Tống Ỷ Thi cảm thấy mông mình hơi đau.

Cô quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ học tập chăm chỉ và cố gắng tiến bộ mỗi ngày. Từ giờ trở đi, trong lòng chỉ có Vương Hậu Hùng* và Tiêu Tú Vinh* mà thôi!

*Vương Hậu Hùng: đại biểu của Đại hội đại biểu nhân dân tỉnh Hồ Bắc lần thứ chín. Ông là nhà giáo viên ưu tú tỉnh Hồ Bắc.

*Tiêu Tú Vinh: Giáo sư đại học Dân tộc Trung ương. Ông đã tham gia nghiên cứu và giảng dạy lý luận cơ bản của chủ nghĩa Mác trong một thời gian dài.

"Sao con lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?" Vu Tú run rẩy lau trán cho Tống Ỷ Thi, bà nhỏ giọng an ủi: "Con gái, đừng sợ. Hôm nay... hôm nay chúng ta đi gặp ông ngoại của con… con chưa gặp mặt ông ngoại bao giờ cả..."

Vu Tú vừa nói vừa rưng rưng hai hàng nước mắt.

Mạch suy nghĩ của Tống Ỷ Thi bị kéo lại.

Sau khi cô xuyên không, cô đã kế thừa ký ức của người chủ trước, hơn nữa còn hiểu rõ mọi tình tiết trong nguyên tác, cho nên cô biết rất rõ mình phải nhanh chóng làm gì tiếp theo.

Mẹ của nữ chính, Vu Tú, vốn xuất thân từ một gia đình văn học, nhưng sau đó bà lại yêu bố của nữ chính tên Tống Nghĩa Dũng. Nhà họ Vu cực kỳ coi thường Tống Nghĩa Dũng nên đã không đồng ý cho hai người kết hôn với nhau. Lúc đó Tống Nghĩa Dũng đã ném ra một câu "Đừng khinh thiếu niên nghèo" rồi bỏ trốn cùng Vu Tú. Nhưng trên thực tế, Tống Nghĩa Dũng không chỉ là một thanh niên nghèo hèn, mà từ lúc còn là thanh niên cho đến lúc trung niên vẫn nghèo rách mồng tơi.

Sau khi Tống Nghĩa Dũng tiêu hết của hồi môn của Vu Tú, ông ta bắt đầu suốt ngày ăn chơi lêu lổng, còn Vu Tú vẫn sống trong những ký ức sai lầm về tình yêu năm xưa, quanh năm cam chịu. Nhà Tống cứ thế sống trong bần cùng hơn hai mươi năm.

Nữ chính lớn lên trong hoàn cảnh như vậy đã trở nên nhu nhược dối trá, tiền có chút xíu mà vẫn có thể ung dung lấy đi một cách dễ dàng.

Tính đến hôm nay, Vu Tú đã không liên lạc với gia đình ruột thịt của mình hơn hai mươi năm rồi. Hôm nay bà nhận được cuộc gọi từ em gái mình là Vu Mẫn mới biết được ông ngoại Vu đã qua đời.

Quá hối hận và đau buồn, Vu Tú vội vã đến dự đám tang cùng với con gái.

Chính tại đây, nhân vật nữ chính đã gặp người nam chính đầu tiên trong cuốn sách này—con riêng của dì Vu Mẫn, Sở Nghệ Niên.

Nghe thấy tiếng khóc kìm nén của Vu Tú, Tống Ỷ Thi quay đầu lại đập cửa xe.



Chà, không biết bây giờ xuống xe có kịp không nhỉ?

Nhưng vì quá bi thương, Vu Tú đã bộc phát nỗi buồn man mác của mình. Bà ôm lấy Tống Ỷ Thi vào lòng, khóc không ra tiếng, nói: "Ông ngoại của con...ông ngoại của con là một người rất tốt...Là do mẹ, là do mẹ bất hiếu...Con nhất định phải khấn vái ông ngoại...khấn vái ông ngoại con cho tốt đấy."

Tống Ỷ Thi bị ôm chặt đến mức không thể di chuyển chứ đừng nói gì đến việc nhảy khỏi xe. Ngay cả cửa xe cũng bị khóa chặt không mở ra được.

Trong mắt cảm thấy hơi chua xót, ông ngoại cô đã qua đời rồi.

Khấn vái gì đó cũng chuyện nên làm mà.

Sau khi khấn vái xong thì cô sẽ rời đi.

Bốn mươi phút sau, chiếc xe đã đến đám tang.

Quang cảnh lễ tang tràn ngập vòng hoa và câu đối bi thương, xung quanh đầy xe ô tô đỗ cùng với vô số người mặc vest đen và váy đen.

Vu Tú nắm tay ở cửa xe, nhưng mãi vẫn không chịu xuống xe.

Những chiếc xe xung quanh toàn là xe sang: Mercedes-Benz, BMW, Bentley, Rolls-Royce, Porsche, Lincoln... Chiếc taxi màu cam bị kẹp giữa dãy xe hàng hiệu trông rất lạc lõng.

Cũng bởi vì màu sắc quá nổi bật mà thu hút sự chú ý của những người tham dự tang lễ.

Một người phụ nữ trông mới ngoài ba mươi nhanh chóng bước đến, bà ta mặc chiếc đầm dài màu đen cùng với khuôn mặt khá xinh đẹp. Vành mắt bà ta đỏ lên, hướng về phía cửa xe gọi một tiếng thê lương: "Chị."

Vu Tú cũng không do dự nữa, bà đẩy cửa xe ra, chạy đến ôm chầm lấy người phụ nữ kia, hai người cùng òa khóc nức nở.

Tống Ỷ Thi quên chỉnh lại chiếc váy nhăn nhúm, thế là cô chỉnh lại toàn thân cho thật chỉn chu và gọn gàng rồi mới ngoan ngoãn bước xuống xe.

Những người còn lại đều đổ dồn ánh mắt về bên này, thậm chí còn kèm theo những lời xì xào bàn tán và nụ cười châm chọc.

Trong cốt truyện gốc, nữ chính nhìn thấy cảnh tượng này liền cảm thấy rùng mình, tất cả những người đàn ông có mặt cũng cảm thấy thương hại không thôi.

Thế thì không được đâu!

Cô phải mạnh mẽ lên!

Phải kiên cường để không thằng nào dám ngấp nghé đến cơ thể của tôi!

Nghĩ vậy, Tống Ỷ Thi căng cái mặt mình lại và ngồi thẳng lưng.

Nhưng do bản thân đã quen thói co rúm, cũng bởi vì tuổi dậy thì phát triển quá tốt, vòng một căng tròn tới mức lưng muốn gù.

Tống Ỷ Thi mới tỏ vẻ mạnh mẽ được một hồi liền chuyển sang vẻ mặt yếu ớt.

Hai chị em Vu Tú cuối cùng cũng chịu buông tay.

Vu Mẫn lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Vu Tú, sau đó bà ta nhìn sang Tống Ỷ Thi. Trong mắt Vu Mẫn hiện lên vẻ kinh ngạc, nói: "Đây là... Thi Thi?"

Lúc này Vu Tú mới phát hiện con gái mình còn ở phía sau, bà vội vàng kéo Tống Ỷ Thi lại gần: "Đây là dì con, mau chào dì con đi."

Tống Ỷ Thi ngoan ngoãn gọi: "Chào dì."

Giọng nói trong trẻo, còn mang theo chút hương vị mềm mại tinh tế đi vào lòng người, khiến ai nghe thấy cũng phải quay lại ngước nhìn.

Vu Mẫn sững sờ một lúc, rồi trìu mến nắm lấy tay Tống Ỷ Thi, bà ta nghẹn ngào nói: "Đã lớn thế này rồi sao! Đây là lần đầu tiên dì nhìn thấy cháu. Cháu lớn lên thật xinh đẹp, thật đáng yêu..." Trong khi đang nói chuyện, Vu Mẫn dẫn hai người họ đi về phía trước.

Đám đông phía trước cũng tự động tách ra, nhường đường cho bọn họ.

Trước mặt có quan tài băng cùng với linh bài. Đứng trước quan tài là một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn.

Người đàn ông đó cũng mặc vest đen như bao người khác. Trên áo không có hoa văn trang trí gì thêm, nhưng khi mặc lên người lại nổi bật bởi bờ vai rộng hông hẹp cùng với đôi chân dài thẳng tắp. Chỉ một góc nhìn phía sau thôi cũng đủ khiến cô miên man bất định rồi.

Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, chàng trai trẻ chậm rãi quay đầu lại.

Anh đeo một bông hoa cúc trắng trước ngực, trên cánh tay quấn một miếng gạc đen, vẻ mặt không hề biểu lộ cảm xúc gì. Trông anh không khác gì một phó tế* mặt lạnh mạnh mẽ và toàn năng bước ra từ truyện tranh thiếu nữ.

*Phó tế hay thầy sáu trong tiếng Việt cổ, cũng gọi là trợ tế hay chấp sự, là một chức vụ giáo sĩ trong các giáo hội Kitô giáo nhưng có sự khác biệt giữa về thần học và trách nhiệm trong từng giáo hội đó

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, sự thờ ơ trên khuôn mặt anh biến mất, anh thay đổi thành một biểu cảm dịu dàng và quý phái. Lông mày và đôi mắt của anh trở nên đẹp trai hơn vì đột nhiên mềm mại, đôi môi anh mím lại, đôi mắt nhướng lên, đủ để thu hút sự chú ý và cảm thán của vô số phụ nữ.

Vu Mẫn đẩy Tống Ỷ Thi về phía trước: "Đây là Sở Nghệ Niên, con trai của dượng cháu đấy. Cháu nên gọi là anh họ."

Lời của Tống Ỷ Thi bị mắc nghẹn lại trong họng.

……Tại sao?

Nam chính số một đẹp trai như vậy mà?

Tác giả có lẽ không giỏi miêu tả ngoại hình nên ít đề cập đến ngoại hình của các nhân vật nam trong sách.

Ò, thôi được rồi!



Đột nhiên, Tống Ỷ Thi nhớ ra nghề nghiệp của người anh em họ không có huyết thống trong cuốn sách này là diễn viên. Quả thật sắc đẹp của anh khiến nhiều cô gái chết mê chết mệt. Mà ngẫm nghĩ thì cô cũng có một làn da trắng trẻo rạng ngời như vậy.

Nếu phát triển như vậy thì...

Thực ra……

Tôi có thể mà!

Vu Tú xấu hổ nói: "Thi Thi, sao con không chào anh họ của mình đi? Mau gọi anh họ."

Vu Mẫn bận rộn xử lý mọi việc, cười nói: "Thi Thi có da mặt mỏng, chắc là cảm thấy ngại."

Sở Nghệ Niên nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Thi Thi?" Hai từ đơn giản cuộn ra từ đầu lưỡi của anh như mang theo một hương vị khác.

Vu Mẫn vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đây là con gái của chị gái mẹ, tên là Tống Ỷ Thi."

"Vâng." Sở Nghệ Niên cười nói: "Trông em ấy vẫn còn khá nhỏ."

Vu Tú ấp a ấp úng nói: "Năm nay Thi Thi vừa tròn mười tám."

Sở Nghệ Niên không hề giở giọng trịch thượng, anh vẫn nói chuyện rất bình thường, thậm chí giọng điệu còn khá nhẹ nhàng, anh cười hiền hòa nói: "Em nhỏ hơn anh vài tuổi."

Vu Tú dần dần thoát khỏi cảm xúc căng thẳng và buồn bã khi nãy, trên mặt Vu Mẫn cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.

Nhưng Tống Ỷ Thi thì ngược lại, cả người trông phút chốc như bị dội một gáo nước lạnh.

Sở Nghệ Niên trở nên dịu dàng ... điều đó đáng sợ lắm nha!

Nam chính trong cuốn sách này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Mà cái tên Sở Nghệ Niên này là một trong những người giỏi nhất trong chuyện này.

Người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề chỉ là vẻ bề ngoài, còn bên trong lại là một kẻ hai mặt, cay nghiệt và lạnh lùng. Chưa nói đến gia thế của mình, chỉ cần dùng tí xíu quyền lực là có thể dễ dàng bóp chết cả cô.

Từ nơi tổ chức đám tang này cô có thể nhìn thoáng qua mọi thứ.

Bản thân nhà họ Vu không có tiền bạc, quyền lực hay địa vị đáng nói. Nhưng sau khi Vu Mẫn kết hôn với người kế thừa nhà họ Sở, nhà họ Vu từ đó phất lên như diều gặp gió. Đó là lý do tại sao lại có rất nhiều xe hơi sang trọng trong đám tang của ông ngoại. Thế nhưng bọn họ đến đây không phải là vì nhà họ Vu mà là vì nể mặt nhà họ Sở.

Tống Ỷ Thi không khỏi nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Sở Nghệ Niên khi anh quay đầu lại, vừa lạnh lùng nhưng cũng vừa mạnh mẽ.

...Xin lỗi đã làm phiền anh nhé! Nhưng Vương Hậu Hùng và Tiêu Tú Vinh mới là người phù hợp với tôi.

Vu Mẫn đột nhiên lên tiếng: "Chị à, chúng ta tới khấn vái cho

bố trước đi."

Vu Tú gật đầu, lại quay đầu nhìn về phía Tống Ỷ Thi: "Nhưng mà. . . "

Vu Mẫn lập tức hiểu ra: "Thi Thi vẫn còn nhỏ, nhìn thấy có lẽ sẽ sợ hãi. Hay là cứ để con bé đợi bên ngoài, Nghệ Niên sẽ chăm sóc cho con bé, không sao đâu.”

Thoáng chốc, Tống Ỷ Thi nổi hết da gà từ lòng bàn chân đến tận chân tóc.

Cô vội vàng lắc đầu: "Không, con cũng muốn đi gặp ông ngoại." Giọng nói buột ra khỏi miệng rất mềm mại và trong trẻo, nghe cứ như dụ dỗ cầu xin, không hề có tí kiên định nào.

Đứng chung với Sở Nghệ Niên sẽ khiến mông cô rất đau, ngay cả cái trán cũng sẽ cảm thấy lạnh lẽo.

Sở Nghệ Niên chậm rãi nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi."

Anh vẫn còn khá trẻ trung, nhưng lời nói ra lại chắc như đinh đóng cột, không ai dám lên tiếng bắt bẻ.

Vu Mẫn gật đầu, kéo Vu Tú đi phía trước, nhỏ giọng nói: "Chị thử liếc mắt nhìn cái thằng bé Nghệ Niên kia xem."

"Ừm."

Tống Ỷ Thi sợ bị bỏ lại nên vội vàng chạy theo.

Đáng tiếc hai cái chân này quá ngắn, mới đứng một lúc mà đã mềm nhũn cả ra, bước một bước liền xém vấp ngã.

Tống Ỷ Thi đột nhiên nghĩ đến đoạn miêu tả về nữ chính trong sách— Sở Nghệ Niên kiên định nhìn Tống Ỷ Thi. Cô gái trước mặt vô cùng yếu ớt, đôi chân bước đi như đóa sen trắng nhỏ đung đưa trong gió, thật khiến người ta càng muốn bóp chết cô, muốn nhìn thấy cô ngạt thở, muốn nhìn thấy cô cầu xin tha thứ.

Tống Ỷ Thi chấn động đến mức linh hồn cô như muốn nổ tung.

Cô âm thầm nôn mửa trong lòng.

Sau đó, cô không nhịn được quay lại nhìn Sở Nghệ Niên, phải công nhận rằng tỷ lệ cơ thể của Sở Nghệ Niên hoàn hảo một cách đáng ngạc nhiên. Đôi chân dài của anh bắt đầu di chuyển, nhưng cũng sắp đuổi kịp cô tới nơi.

Tống Ỷ Thi rùng mình, đôi chân đau run lên, cô càng chạy nhanh hơn.

Đóa sen trắng nhỏ đung đưa trong gió là cái khỉ gió gì chứ!

Rõ ràng là một con vịt chân ngắn bị một con đại bàng hung hãn đuổi bắt mới đúng.