"Đã gặp qua." Bạo Liệt Thố Hùng bắt đầu bước vào trạng thái tiến hóa, nói chuyện có chút khó khăn, "Ở thung lũng phía đông bắc, nơi đó có sương mù, đi vào dễ gặp ảo giác, hơn nữa ngươi không thể đánh lại ông lão đó đâu."
Nếu không phải vì nữ tử nhân loại này đã giúp nó một việc lớn, nó cũng sẽ không nói nhiều như vậy.
Nói đến đây là đủ rồi, hy vọng nàng ta tự biết mình mà đừng đến chỗ chết, bây giờ nó cũng không giúp được gì cho nàng, mà bản thân nó cũng không phải con thú độc ác vô đạo gì.
"Thung lũng phía đông bắc." Quân Lãm Nguyệt nhếch môi cười, sau đó phất tay chào Bạo Liệt Thố Hùng, "Cảm ơn nhé!"
Vừa rời đi vài bước, Dung Tuyệt đã xuất hiện.
Bóng đen như bóng ma, không một tiếng động xuất hiện bên cạnh nàng.
"Đại sư huynh muốn dọa chết ta rồi thừa kế núi vàng của ta à?"
Bị hắn làm cho sợ giật mình, tim Quân Lãm Nguyệt đập thình thịch không ngừng.
Nàng đưa tay vuốt ngực, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm.
[Đang âm thầm quan sát phải không? Vừa nãy thấy ta bị Bạo Liệt Thố Hùng rượt, chắc cười muốn rụng răng rồi!]
Dung Tuyệt: Có sao?
"Đi đâu vậy?"
Giọng của Dung Tuyệt rất dễ nghe, lạnh lùng nhưng xen lẫn từ tính, khiến người khác không dám lại gần mà cũng không hiểu sao lại bị mê hoặc.
"Tất nhiên là đi xem náo nhiệt." Khi nói câu này, Quân Lãm Nguyệt khoanh tay trước ngực, "Đại sư huynh không được xách ta đi nữa, lần này chúng ta đi bộ."
[Ta sợ cái lão này lắm rồi! Nếu lại thả ta đến chỗ quái quỷ nào đó, thì thật sự không chịu nổi nữa! Trái tim bé nhỏ của ta không thể chịu nổi thêm những trò kí©h thí©ɧ như vậy.]
Bạo Liệt Thố Hùng vừa rồi là do có đầu óc không được sáng sủa, nếu gặp phải loại đầu óc tốt, chẳng phải ta đã bị xé xác ra rồi sao?
"Được."
Dung Tuyệt hơi nhếch môi, nhìn ra được tâm trạng hắn đang rất tốt.
Quân Lãm Nguyệt lặng lẽ nuốt nước bọt.
[Cứ cười đi, cứ cười đi.]
Nàng thầm gọi nụ cười của hắn là yêu tinh quyến rũ người ta, một chút đau cũng không, mà còn khiến người ta lâng lâng.
Linh thú trong rừng hầu hết hoạt động về đêm, cũng là thời gian chúng kiếm ăn.
Đi một mạch về hướng đông bắc, Quân Lãm Nguyệt chẳng hề nhìn thấy bóng dáng linh thú nào.
Nàng cũng không lấy làm lạ, dù sao bên cạnh mình có một người...
Linh thú trong nội vi đều có linh trí cao, chẳng khác gì người trưởng thành, gặp kẻ yếu thì lao đến xé xác ngay, còn gặp kẻ mạnh, đa phần chỉ âm thầm quan sát hoặc trốn thật xa.
Nội vi ngoài vô số hiểm nguy ra, còn có vô số cơ hội.
[Ôi trời!!! Cỏ Hồng Liên Tám Lá năm ngàn năm!!! Ta gặp vận may gì đây? Phải không? Đằng kia còn có một cây ba ngàn năm? Đào! Đào hết haha! Mang về đưa hết cho nhị sư huynh yêu dấu luyện dược, nhất định nhị sư huynh sẽ vui đến phát ngất.]
Dọc đường đi hắn đã nghe thấy nàng nhắc đến Bùi Yến rất nhiều lần, hắn cũng không còn cười nữa.
Hừ!
Ba sư huynh, chỉ nhớ đến nhị sư huynh, thật sự là thiên vị quá rồi.
[Ôi trời! Đó là Kim Tước Ly Xích? Còn đang ngủ gật? Phải buồn ngủ đến mức nào chứ? Haha~]
Quân Lãm Nguyệt đã âm thầm len lén tiến đến gần con chim Kim Tước Ly Xích đang say ngủ kia, không lâu sau, trong rừng vang lên tiếng kêu thảm thiết của con chim.
"Đừng khóc mà, bé cưng, mượn vài cái lông của ngươi dùng một chút, lát nữa ta sẽ cho ngươi đan dược để bù đắp."
Nàng vừa đè con chim để nhổ lông, vừa vỗ về nó.
Kim Tước Ly Xích muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt, để nàng đè xuống đất cũng chẳng muốn giãy giụa.
Mượn vài cái lông để dùng?
Đây là mượn sao?
Rõ ràng là cướp!!!
Khác gì hành vi của tên cướp chứ?
Còn nữa!
Ngươi nhổ là "vài cái" à?
Bà nó, sắp nhổ trụi hết rồi!!!
May mà lông của nó có khả năng tái sinh rất mạnh, chỉ cần ba ngày là có thể mọc lại, nếu không thì nó không muốn sống nữa!
Sau khi nhổ xong, Quân Lãm Nguyệt lấy một bình thuốc ra: “Này, đây là một viên đan ẩn thân, uống vào có thể duy trì trạng thái vô hình suốt sáu canh giờ, rất quý đấy, coi như là trao đổi với mớ lông của ngươi vậy.”
Như vậy, lần sau sinh vật ngốc nghếch này khi ngủ sẽ không bị người khác phát hiện nữa.
Lông của Kim Tước Ly Xích nổi tiếng là đẹp, chỉ cần ba chiếc lông là có thể chế tạo ra một bộ y phục tuyệt đẹp, mà loại lông này trên thị trường lại cực kỳ hiếm, nếu có thì giá cũng rất đắt đỏ.
Nghe vậy, Kim Tước Ly Xích mới ngừng khóc, ngậm lấy đan dược rồi nhanh chóng bay đi.
Nhìn mấy chiếc lông chim vừa nhổ được, Quân Lãm Nguyệt đã có kế hoạch.
[Tam sư huynh thích là những bộ y phục đẹp nhất. Trở về ta sẽ đưa hết mớ lông này cho huynh ấy. Đợi khi sư huynh mặc bộ y phục chế tác từ lông của Kim Tước Ly Xích, huynh ấy nhất định sẽ là người nổi bật nhất trong Huyền Thiên Tông!]
Lông mày của Dung Tuyệt bỗng nhiên hơi nhíu lại.
Hừ!
Sau khi thu dọn lông chim, Quân Lãm Nguyệt tiếp tục lên đường.
Trên đường đi, nàng đào bới và thu thập không ít bảo vật, ai trong Thanh Dương Phong ngoại trừ Dung Tuyệt cũng đều có phần.
[Kỳ lạ thật! Sao càng lúc càng lạnh thế này?]
Quân Lãm Nguyệt đột nhiên rùng mình, cảm giác lạnh lẽo ngày càng thấm vào, như thể nàng đã rơi vào hầm băng.
Dung Tuyệt: Lạnh à? Ta không thấy lạnh.
Đi đến đỉnh núi, hướng mắt về phía đông bắc, chẳng bao lâu sau Quân Lãm Nguyệt đã nhận ra vị trí của thung lũng.
Trên thung lũng có một làn sương độc đang trôi lơ lửng, bán kính mười dặm xung quanh không thấy sinh vật nào xuất hiện.
[Đan dược mà nhị sư huynh đưa có loại trừ sương độc, chút sương này không thành vấn đề, giờ chỉ cần đợi đám người Ninh Viễn đến là được.]
Nàng xoa xoa tay, không phải là muốn làm gì, chỉ đơn giản là muốn xem náo nhiệt thôi.
“Đại sư huynh, nghỉ ngơi một chút đi?”
Quân Lãm Nguyệt tìm một tảng đá lớn ngồi xuống, vị trí này rất cao, tầm nhìn tốt, chỉ cần nhìn một chút là có thể thấy động tĩnh ở thung lũng bên kia.
Dung Tuyệt không ngồi xuống, chỉ đứng như một khúc gỗ phía sau nàng.
Ánh mắt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì.
Biết tính cách của hắn là vậy, Quân Lãm Nguyệt lười quan tâm, lấy ra túi hạt dưa do Bùi Yến đưa, bắt đầu tách hạt.
[Nhị sư huynh làm đồ ăn thật giỏi, chỉ riêng hạt dưa này thôi cũng có nhiều hương vị, còn có công dụng bổ dưỡng.]
Cảm thán trong lòng xong, nàng giơ túi lên đưa hạt dưa đến trước mặt Dung Tuyệt: “Ăn chút không, đại sư huynh?”
Dung Tuyệt đứng thẳng, thân hình cao lớn, chỉ lướt mắt qua túi hạt dưa một cái đã tạo ra cảm giác áp lực mãnh liệt.
“Không ăn.” Hắn quay mắt sang hướng khác, dường như rất ghét bỏ, còn nói thêm một câu: “Ngươi thích thì ăn nhiều vào.”
Quân Lãm Nguyệt: “???”
[Kỳ cục!]
Nàng tiếp tục ăn hạt dưa, không bận tâm đến chuyện nịnh nọt nữa.
Nghe tiếng tách hạt dưa không ngừng, Dung Tuyệt hơi nhíu mày, thật là ồn ào!
“Ngươi ở đây đợi, ta đi dụ bọn chúng qua.”
Đám ngốc đó không biết đến khi nào mới tìm được chỗ này, tiếng nhai hạt dưa này thật khiến người ta phiền lòng.
“Vậy cảm ơn đại sư huynh nhé.”
Quân Lãm Nguyệt quay đầu cười với hắn, sau đó tiếp tục ăn hạt dưa.
Dung Tuyệt: “!!!”
Quay đầu lại, nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó.
[Hình như đại sư huynh không vui, là do thấy ta muốn tặng quà cho mọi người mà không có phần của huynh ấy đúng không? Thật là hiểu lầm rồi mà! Những thứ đó vốn không hợp với huynh, mà món quà lớn ta tặng cho huynh còn đang chuẩn bị đó! Đến lúc huynh ấy nhìn thấy món quà ấy, không biết có cảm động đến rơi nước mắt không nữa!]
Dung Tuyệt: “???”
Một món quà khiến hắn cảm động đến rơi nước mắt? Rốt cuộc là cái gì?