Chương 35: Làm phiền người ta đi ị là trái đạo đức, hiểu không?

"Đại sư huynh, khu vực ngoại vi chán quá, chúng ta vào khu vực nội vi đi, được không?"

Quân Lãm Nguyệt tuy to gan lớn mật, nhưng khi hỏi câu này vẫn sợ Dung Tuyệt sẽ không đồng ý.

Với thực lực hiện tại của nàng, vào nội vi thì kiểu gì cũng không có đường về. Để thuyết phục Dung Tuyệt đồng ý, nàng chuẩn bị nịnh nọt ngay tại chỗ.

"Được."

Dung Tuyệt thậm chí không cần suy nghĩ.

Quân Lãm Nguyệt ngây người một chút.

"Được?"

Nàng vô cùng nghi hoặc.

[Đại sư huynh không thèm nghĩ ngợi, đã đồng ý? Sao hắn không suy nghĩ? Sao không lo lắng cho mạng sống của mình? Sao lại không ngăn cản mình?]

“Vậy là không được à?”

Dung Tuyệt hơi cau mày.

Khi hỏi mấy từ này, ánh mắt của hắn thoáng nét tinh quái.

“Vậy thì không được.”

Quân Lãm Nguyệt lắc đầu lia lịa.

[Thôi kệ đi, miễn được vào nội vi là được, có lẽ đại sư huynh mạnh quá nên không thèm để mắt đến đám linh thú trong nội vi, bảo vệ mình dễ như uống nước.]

Dung Tuyệt: Cũng biết suy luận đấy chứ.

"Vậy chúng ta đi thôi, đại sư huynh."

Quân Lãm Nguyệt chuẩn bị tăng tốc.

Rừng linh thú quá rộng, nơi này mới là ngoại vi, muốn đến nội vi ít nhất phải mất nửa ngày đường.

Đó là chưa kể những sự cố bất ngờ như bị linh thú chặn đường.

"Không muốn đi."

Dung Tuyệt ôm trường kiếm, không hề động đậy.

Quân Lãm Nguyệt lập tức dừng lại, quay đầu nghi ngờ.

[Không phải chứ? Thôi được rồi!]

“Quả thực đường này đi hơi khó ha!” Nàng nén cảm xúc bực bội, cười gượng rồi nửa ngồi nửa quỳ vỗ vai mình, “Nào đại sư huynh, để sư muội cõng huynh đi.”

Dung Tuyệt: “???”

Kim Vượng Vượng cũng bị lời nói kinh ngạc này mà xuất hiện, Dung Tuyệt cao tầm mét tám gần mét chín, nặng khoảng 80kg, trong khi ký chủ của nó cao tầm mét sáu, nặng khoảng 50kg, có chắc là cõng nổi không???

Dù có cõng nổi thì mất hết hình tượng!

Trong đầu Dung Tuyệt bất giác hiện lên cảnh tượng Quân Lãm Nguyệt cõng mình, hắn nghiến răng, bước qua nắm lấy tay nàng.

“Đại sư huynh, huynh… làm gì thế?”

Quân Lãm Nguyệt chưa kịp phản ứng thì xung quanh đã bắt đầu lùi lại nhanh chóng, tốc độ quá nhanh khiến nàng không thấy rõ gì.

[Sớm nói muốn đưa mình di chuyển tức thời chứ! Làm mình lại mất mặt.]

Quân Lãm Nguyệt kêu than trong lòng.

Không mất bao lâu, Dung Tuyệt đã đưa nàng đến nội vi, ở trên không.

“Đại sư huynh, cao quá!”

Lúc này, Quân Lãm Nguyệt giống như một con gà con bị Dung Tuyệt xách cổ áo, chỉ cần hơi thả tay là nàng có thể rơi xuống tan xương nát thịt.

“Ừ.”

Dung Tuyệt hơi nhếch mép, ra hiệu cho nàng nhìn kỹ phía dưới.

Quân Lãm Nguyệt nhìn ngây dại, không nhịn được mà chảy nước miếng.

[Mình không nhìn nhầm chứ! Đại sư huynh vừa cười! Thật quyến rũ! Giống như một yêu tinh có thể moi tim người khác.]

“Khụ khụ!”

Dung Tuyệt hắng giọng, đột nhiên thả tay.

“Hả?” Quân Lãm Nguyệt nhận ra cơ thể mình đang rơi, “Ta bị ném xuống rồi?”

Kim Vượng Vượng: [Cười muốn chết luôn.]

Quân Lãm Nguyệt nhanh chóng xoay người giữa không trung, giơ ngón tay giữa với Dung Tuyệt.

Dung Tuyệt: Cô nhóc này chẳng biết để bụng gì cả!

Gần chạm đất, Quân Lãm Nguyệt mới nhìn rõ phía dưới là gì, vừa thấy rõ thứ đó, trong lòng nàng đã chửi thầm cả trăm lần.

Khi thấy rõ con đó đang làm gì, nàng lại thêm chín trăm câu chửi thề nữa.

[Chết tiệt, sắp tèo rồi!]

Quân Lãm Nguyệt sởn gai ốc, tay siết chặt roi Chúc Long mà Nguyệt Huyền Cơ cho, quất xuống, bám lấy một cành cây tránh né.

Bên dưới là một con gấu đen khổng lồ đang đi ị.

Nó có tên là Bộc Liệt Thố Hùng, đúng như tên gọi, sức chiến đấu mạnh, nhưng nhát gan như thỏ, ban ngày gần như trốn kỹ, chỉ ra ngoài vào ban đêm, một khi bị chọc giận sẽ vào trạng thái cuồng nộ, truy sát kẻ gây sự đến chết mới thôi.

Bộc Liệt Thố Hùng nhát gan, lại ăn nhiều, nên rất dễ bị táo bón, phải nửa tháng mới đi một lần, và mỗi lần là như một ngọn núi nhỏ.

Nó đang đi vệ sinh sảng khoái thì thấy một nữ nhân loài người rơi xuống từ trên đầu mình.

“Nhân loại! Làm phiền ta đi vệ sinh, thật vô sỉ!”

Bộc Liệt Thố Hùng đến lúc cao trào, không thể nào nhúc nhích.

“Xin lỗi Hùng huynh, là đại sư huynh của ta vô sỉ, huynh ấy ném ta xuống đây, huynh có thù thì tìm huynh ấy mà báo.”

Quân Lãm Nguyệt chỉ lên trời, nhưng mà, chẳng thấy ai cả...

Bộc Liệt Thố Hùng liếc nhìn lên trời, không có lấy một sợi lông, cơn giận lập tức bùng lên.

“Ngươi, xong đời rồi!!!”

Nó đập mạnh vào ngực, hơi thở phì phò từ mũi phả ra.

Bộc Liệt Thố Hùng ghét nhất ai làm phiền nó đi vệ sinh, hành động này còn nghiêm trọng hơn lão Vương hàng xóm cướp mất vợ nó.

Táo bón sẵn, giờ mới trút được một chút, không ngờ giữa chừng lại bị dọa trở lại.

Bụng nó tức anh ách, lửa giận cũng tăng cao.

Nàng chạy, nó đuổi.

[A Vượng, bị xé xác rồi có hồi phục được không?]

Quân Lãm Nguyệt cảm thấy cứ chạy thế này không ổn, Bộc Liệt Thố Hùng chạy quá nhanh, sớm muộn gì cũng đuổi kịp nàng.

Kim Vượng Vượng: [Có thể hồi phục, nhưng ký chủ, thế này chắc phải mất hơn một năm mới hồi phục hoàn toàn, tổn thương quá nặng rồi mà!]

Quân Lãm Nguyệt: “……”

Không thể chạy tiếp được nữa, chạy không lại.

Nàng phanh gấp, quay lại.

Chưa từng có chuyện đối phương chạy còn mình đuổi, Bộc Liệt Thố Hùng lần đầu gặp trường hợp này, nó cũng phanh gấp, ngớ người.

Nữ tử nhân loại này có thực lực yếu như vậy mà còn dám không sợ chết dừng lại, chẳng lẽ có bẫy???

Bộc Liệt Thố Hùng cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy bất kỳ dao động linh lực nào, chỉ có tiếng gió rít qua.

“Sao ngươi không chạy nữa?”

Nó vẫn rất thận trọng.

Vừa rồi nữ tử nhân loại này chạy rất nhanh, không giống như là có vấn đề.

“Ta không dừng lại được à?” Quân Lãm Nguyệt đảo mắt, “Ta có hai chân, ngươi có bốn chân, chạy nổi không? Nếu nổi thì ta dừng lại làm gì?”

Bộc Liệt Thố Hùng: Hình như có lý nhỉ?

Sau đó là một màn kỳ quái.

Quân Lãm Nguyệt: “Ngươi mạnh đấy.”

Bộc Liệt Thố Hùng: “Đánh ngươi chỉ cần một móng tay là đủ.”

Quân Lãm Nguyệt: “Ta thấy hình như ngươi bị táo bón, ta có thuốc, ngươi cần không?”

Bộc Liệt Thố Hùng: “Là thuốc xổ chứ gì?”

Quân Lãm Nguyệt: “Sao ngươi biết?”

Bộc Liệt Thố Hùng: “Nhân loại trước cũng lừa ta thế.”

[Không còn gì để nói luôn.]

Quân Lãm Nguyệt bóp trán, và chính động tác này giúp nàng phát hiện một bí mật lớn của Bộc Liệt Thố Hùng.

“Ngươi kẹt ở giai đoạn tiến hóa ba năm rồi?”

Nàng nhìn chằm chằm vào hoa văn trên ngực Bộc Liệt Thố Hùng, hoa văn đó phát sáng mờ mờ.

Loại linh thú như Bộc Liệt Thố Hùng thường khi đến giai đoạn tiến hóa sẽ xuất hiện ấn ký trước ngực, nhưng nếu ánh sáng của ấn ký yếu đi, tức là tiến hóa thất bại, hơn nữa một khi ánh sáng biến mất, nó cũng sẽ chết theo.

“Ngươi phát hiện ra rồi!” Bộc Liệt Thố Hùng trầm ngâm nhe răng, “Vậy thì đi chết đi!”

Nó lại nổi điên, lao về phía Quân Lãm Nguyệt.