Đó là một cảm xúc chưa từng có, đặc biệt mãnh liệt.
Ông ta ngồi yên không động, cũng chẳng nói lời nào.
Bộ dạng hiện tại của ông ta đã đủ đáng sợ rồi, nếu còn làm nàng sợ hãi thì biết làm sao?
“Sư phụ.”
Thẩm Quy Nhất khẽ gọi, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Nhìn thấy những món ăn trên bàn đã nguội lạnh, trong lòng nàng ngổn ngang trăm mối.
“Sư phụ còn tưởng con đến Thanh Dương Phong rồi sẽ không muốn quay về nữa.” Ông ta cười tự giễu, “Là lỗi của sư phụ sao? Hay là vì sư phụ đối xử quá tốt khiến con thấy có gánh nặng trong lòng?”
Rõ ràng đồ đệ chỉ thuộc về mình ông ta, giờ lại phải chia sẻ thành nhị sư phụ.
Hừ!
“Xin lỗi sư phụ.” Thẩm Quy Nhất bỗng chốc quỳ xuống, “Chuyện bái Nguyệt lão làm sư phụ, là con tự đề nghị.”
Vân Lạc Trần sững sờ, như thể trái tim bị đâm một nhát dao.
Trước giờ đồ đệ chưa từng nói dối, cũng chưa từng lừa ông ta.
“Quy Nhất, Thanh Dương Phong đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì vậy?”
Nói ông ta nghe, ông ta cũng sẽ nấu một nồi.
“Bây giờ con học được cách nói dối rồi.”
Vì che chở cho Thanh Dương Phong mà nàng lại lừa ông ta.
Vân Lạc Trần nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, bàn tay phẩy qua, thức ăn nguội ngắt trên bàn lại nóng hổi trở lại.
“Thôi được rồi, ăn cơm đi.”
Ông ta múc một bát cơm đặt trước mặt Thẩm Quy Nhất, rồi cầm đũa gắp thức ăn cho nàng, như thể mọi thứ vẫn như trước.
Hai sư đồ cứ ngồi ăn cơm mà chẳng nói với nhau câu nào, không khí im ắng đến đáng sợ.
Thẩm Quy Nhất ăn từng miếng nhỏ, nàng nhớ tài nấu ăn của sư phụ cực kỳ ngon, hơn nữa bình thường chỉ có mình nàng được thưởng thức.
Mỗi lần đều có thể ăn hai bát cơm, nhưng hôm nay không biết vì sao, mấy món ăn này lại nhạt nhẽo vô vị, ăn được nửa bát đã thấy khó nuốt.
“Có phải hôm nay sư phụ nấu không ngon?” Thấy nàng không có hứng ăn, hoặc có thể nói là chẳng có chút khẩu vị nào, lòng Vân Lạc Trần dấy lên một nỗi chua xót, “Hay là vì ăn đồ người khác nấu, nên cảm thấy món sư phụ làm không còn ngon nữa?”
Thẩm Quy Nhất khẽ giật mình, từ từ đặt bát đũa xuống.
“Không phải vậy đâu sư phụ.”
Câu nói đầy mùi ghen tuông này khiến lòng nàng có chút bối rối, từ trước đến nay nàng chỉ coi ông ta là sư phụ, hoàn toàn không có nửa phần tình cảm nam nữ.
“Sư phụ, người có tin vào giấc mơ không?”
Lúc này tâm trí nàng rối bời, vô tình buột miệng hỏi một câu như vậy.
“Nếu là từ miệng đồ đệ nói ra, thì sư phụ tin.”
Lúc này, Vân Lạc Trần chỉ nghĩ rằng ông ta không thể mất nàng, dù nàng đang lừa dối ông ta, ông ta cũng tin.
“Đồ đệ đã mơ một giấc mơ rất dài, kiếp trước đồ đệ bị bệnh nặng, bệnh rất nặng, sư phụ vì muốn cứu mạng đồ đệ mà không tiếc giành lấy linh căn của người khác để kéo dài mạng sống, còn vì thế mà gϊếŧ hại rất nhiều người vô tội.” Nghĩ đến những cảnh tượng tàn ác trong câu chuyện, Thẩm Quy Nhất đau đớn đến nghẹn thở, “Đồ đệ rất sợ giấc mơ đó thành sự thật, lại càng không muốn sư phụ trở thành một kẻ bị vấy bẩn bởi máu tươi.”
Vân Lạc Trần lặng lẽ lắng nghe, ông ta tin lời nàng nói, nhưng lòng càng thêm đau khổ.
Trong giấc mơ của nàng, người ông ta gϊếŧ có lẽ là đám người ở Thanh Dương Phong.
Rõ ràng có cách khác, nhưng lại cứ phải làm tổn thương ông ta như vậy.
“Quy Nhất, sư phụ hứa với con sau này sẽ không đối đầu với Thanh Dương Phong nữa.” Giọng Vân Lạc Trần đầy bi thương, “Cũng sẽ làm mọi thứ theo ý con, nhưng điều kiện là bên Thanh Dương Phong đừng chủ động gây sự với ta.”
Vì muốn giữ lại trái tim nàng, thật sự là tự hành hạ mình.
Nhưng còn cách nào tốt hơn sao?
Dù biết nếu tiếp tục sẽ còn nhiều lần đau lòng nữa, nhưng cũng cam tâm tình nguyện mà chịu đựng, không phải sao?
Nhìn theo bóng dáng Vân Lạc Trần rời đi, Thẩm Quy Nhất khẽ thở dài.
Từ ngày mai, nàng sẽ răn dạy ba sư đệ cẩn thận, không thể để họ hành động lỗ mãng nữa.
Sáng sớm hôm sau, Quân Lãm Nguyệt đã sắp xếp xong căn phòng cho Thẩm Quy Nhất, còn một vài thứ nàng muốn đợi sư tỷ đến rồi cùng nhau đi mua.
Dù gì đây cũng là phòng của sư tỷ, có vài món không thể chọn theo sở thích của riêng mình.
Đại hội tỷ thí của tông môn sắp đến gần, Thẩm Quy Nhất đã lên kế hoạch tu luyện từ trước, thời gian này định ở lại Tinh Nguyệt Phong.
Biết được quyết định của nàng, Quân Lãm Nguyệt cũng chuẩn bị tiến vào núi.
“Vào rừng linh thú?” Nguyệt Huyền Cơ gắp một cái bánh bao thịt bỏ vào miệng nhai một miếng, “Sư phụ cũng nghĩ vậy, chỉ có sức mạnh qua thực chiến mới đáng tin cậy.”
Ông đang tính lên kế hoạch tu luyện cẩn thận cho tiểu đồ đệ của mình, không ngờ đứa nhỏ này đã tự chuẩn bị xong xuôi.
Thôi vậy, không cần ông phải bận tâm, thật đỡ lo.
“Chủ yếu là đồ nhi tự sáng tạo ra một bộ công pháp, phải tìm một chỗ để triển khai quyền cước mới được hì hì~”
Vừa ăn chiếc bánh bao thơm phức, Quân Lãm Nguyệt vừa thở dài trong lòng.
[Hầy! Vào núi ít nhất phải ở nửa tháng, nửa tháng không được ăn cơm nhị sư huynh nấu, buồn ghê!]
Vừa nhấc bát lên uống cháo, Bùi Yến lập tức đặt bát xuống, “Vào núi ít nhất phải nửa tháng, trong núi cũng không có gì ngon cả. Sư huynh sẽ đi làm vài món, để sư muội bỏ vào nhẫn không gian của tam sư huynh, không bị hỏng, muốn ăn lúc nào thì ăn.”
Nói xong hắn chạy ngay vào bếp, vội vàng hấp tấp.
Dung Tuyệt liếc hắn một cái, không nói gì.
“Sư muội, vài ngày nữa tam sư huynh phải ra ngoài một chuyến, nên không thể đi vào núi cùng muội.” Tống Tề Quang thở dài bất đắc dĩ, “Đại sư huynh, sự an toàn của sư muội giao cả cho huynh đấy.”
Nếu không vì có mấy việc làm ăn nhất định phải đích thân xử lý, sao hắn có thể không theo cùng sư muội.
“Ừ.”
Dung Tuyệt hiếm hoi lên tiếng, tiếp tục cúi đầu uống cháo.
[Thôi vậy~ cũng không thể từ chối ý tốt của tam sư huynh, với lại không để đại sư huynh theo, sư phụ chắc cũng không đồng ý, dù gì rừng linh thú nguy hiểm trùng trùng, trong mắt họ mình quả thực yếu ớt quá chừng.]
Dung Tuyệt: Nghe như không muốn ta đi theo, hừ!
[Thôi kệ đi! Cứ coi như có khúc gỗ đi theo là được.]
Dung Tuyệt: “???”
Ba sư đồ còn lại: “……”
Quân Lãm Nguyệt xuất phát vào lúc hoàng hôn, Bùi Yến sợ nàng bị đói, nên đã nấu đủ đồ ăn cho ba bữa một ngày trong nửa tháng.
“Sư muội nhất định phải chú ý an toàn.” Bùi Yến không thể đi cùng, đại hội tông môn đang đến, hắn còn việc quan trọng phải làm, “Gặp nguy hiểm thì chạy trước, đại sư huynh biết đánh, cứ yên tâm giao lưng cho huynh ấy.”
Dung Tuyệt: “???”
Quân Lãm Nguyệt nhịn cười, lần đầu thấy nhị sư huynh nhà mình chơi xấu thế này.
Rừng linh thú chia thành ba khu: ngoại vi, trung vi và nội vi. Khu vực ngoại vi chỉ có linh thú bình thường, hầu như không có gì gây sát thương; ở khu vực trung vi, linh thú đã có trí tuệ sơ cấp, sức chiến đấu tăng gấp bội; còn nội vi là nơi cư ngụ của những linh thú mạnh nhất, những kẻ thiếu năng lực thường chỉ có kết cục vào đứng, hồn lìa khỏi xác mà ra.
Bình thường có khá nhiều đệ tử của Huyền Thiên Tông lập đội vào rừng linh thú rèn luyện, tuy nguy hiểm nhưng thu hoạch cũng rất cao, không chỉ có thể nâng cao thực lực.
Quân Lãm Nguyệt đi chầm chậm phía trước, Dung Tuyệt lặng lẽ theo sau.
[Đại khối băng cũng không nói câu nào, chán chết!]
[Chán quá! Muốn tìm chút chuyện thú vị để làm, biết làm sao đây?]
Quân Lãm Nguyệt cảm thấy mình sắp chán đến phát điên, đột nhiên nàng nhớ ra một chuyện thú vị.
[Hình như trong sách ghi chép sự kiện của tông môn có viết rằng đúng năm nay, lại vừa khớp vào khoảng thời gian này, Nam Châu xuất hiện một lão già xấu xa chuyên lấy trộm tim trẻ con để luyện dược, lão ta ẩn nấp trong rừng linh thú, sau đó bị đệ tử thứ tư của Vân Lạc Trần là Ninh Viễn dẫn người bắt được.]
Ở khoảng thời gian này, Ninh Viễn chắc đã dẫn người vào rừng linh thú tìm kiếm, nàng muốn đi xem náo nhiệt chút.