"Chúng nó à?"
Thẩm Quy Nhất đưa tay ra sau đầu, bắt lấy một con gì đó từ trên đầu mình, đặt trong lòng bàn tay, nhìn nó như báu vật, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương của một bà mẹ.
Nhìn nàng từng bước tiến lại gần mình, Quân Lãm Nguyệt hoảng hốt chạy trốn ra sau Bùi Yến, tìm một cái khiên hình người để trốn.
Nhìn những "bé cưng" đang bò tới bò lui trên tay và đầu của Thẩm Quy Nhất, nàng cảm thấy da đầu tê dại.
“Tiểu sư muội đừng sợ, chúng nó là thú cưng của ta.” Thẩm Quy Nhất vuốt ve yêu chiều con đang nằm trong tay, còn làm động tác như muốn đưa cho Quân Lãm Nguyệt chơi, “Tiểu sư muội, ta tặng muội một con nhé, rất dễ nuôi, chỉ cần hút vài ngụm máu là sống thôi.”
Thẩm Quy Nhất bóp nhẹ con vật cưng trong tay, nó dùng mấy cái chân nhỏ không ngừng giãy giụa trong không trung. Quân Lãm Nguyệt tưởng tượng cảnh lũ thú cưng hút máu đầy trên đầu mình, lập tức cảm thấy huyết khí dồn lên, mắt tối sầm rồi ngất lịm xuống đất.
“Tiểu...”
Thẩm Quy Nhất nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt hiện lên sự bối rối.
Xong rồi, chơi quá đà rồi, làm tiểu sư muội ngất xỉu vì ghê tởm.
“Tiểu sư muội!!!”
Bùi Yến vội ngồi xuống, ôm lấy Quân Lãm Nguyệt đang nằm trên đất, vẻ mặt đầy giận dữ.
"Cút!"
Giọng nói của Dung Tuyệt đầy sát khí, hắn giật lấy Quân Lãm Nguyệt từ tay Bùi Yến, ôm nàng rồi biến mất trong chớp mắt.
Bốn người còn lại chỉ biết nhìn nhau, không ai nói gì.
Nguyệt Huyền Cơ liếc nhìn mấy con sâu trên đầu Thẩm Quy Nhất, mặt đầy chán ghét, “Về thôi, không cần ngươi dẫn đường nữa.”
Nếu không phải hôm nay tâm trạng ông còn khá tốt, chắc đã ném người này ra xa từ lâu rồi.
Thứ ghê tởm gì thế! Làm đồ đệ bảo bối của ông ghê tởm đến ngất, đúng là lần đầu tiên trong đời ông gặp chuyện này.
Thẩm Quy Nhất gật đầu, lập tức quay người chạy đi.
Nàng cũng không biết tính tình mấy người này thế nào, nhưng lần này rõ ràng lỗi của mình, làm tiểu sư muội ngất xỉu vì ghê tởm, họ không đánh chết nàng tại chỗ đã là tốt lắm rồi.
Sau khi quay lưng đi, Thẩm Quy Nhất lạnh lùng liếc con sâu trong tay, bóp nhẹ một cái, nó vỡ tan thành bụi.
“Haizz!”
Nàng thở dài một tiếng, ngày khác phải tìm cơ hội xin lỗi tiểu sư muội, mong nàng tha thứ mới tốt.
Khi tỉnh lại, đã là chiều tối, Quân Lãm Nguyệt duỗi người, cười ngây ngô như một đứa trẻ.
Kim Vượng Vượng: [Lần đầu tiên ta thấy một ký chủ như ngươi, ban đầu giả vờ ngất, giả một lúc rồi lại ngủ thật luôn.]
Ngửi thấy mùi đồ ăn trong không khí, Quân Lãm Nguyệt nghe thấy bụng mình kêu lên ùng ục.
[Nữ chính ghê tởm quá, ta phải mau chạy thoát thôi! Nếu không, mỗi lần nghĩ tới chuyện này sẽ không thể ăn nổi nữa, mà thân thể nhỏ bé của ta, không ăn thì sống sao nổi?]
Ngoài cửa phòng, Dung Tuyệt đang canh giữ. Nghe thấy tiếng lòng của nàng, hắn biết người bên trong đã tỉnh.
Kim Vượng Vượng: [Hỏi chút chuyện ngoài lề đi ký chủ, sao tự dưng ngươi lại ngủ quên vậy?]
Ngoài kia có mùi thơm của đồ ăn, cộng thêm thời gian đã là buổi chiều, Quân Lãm Nguyệt biết đó là nhị sư huynh của nàng đang nấu ăn.
Vừa đi giày, nàng vừa trả lời câu hỏi của Kim Vượng Vượng: [Mùi trên người đại sư huynh thật dễ chịu! Ngửi một lúc là ta ngủ quên mất, cũng không biết tại sao ngửi thấy mùi đó lại cảm thấy an tâm đến vậy.]
Dù nói thế có vẻ mình giống kẻ háo sắc, nhưng nàng chỉ nói sự thật.
Kim Vượng Vượng cười hì hì, nhìn Quân Lãm Nguyệt với biểu cảm hiểu rõ tình hình rồi biến mất.
Ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lùng như băng ngàn năm của Dung Tuyệt bất ngờ ửng đỏ lên, rồi nhanh chóng biến mất.
Càng ngửi thấy mùi đồ ăn, Quân Lãm Nguyệt càng cảm thấy đói bụng. Nàng mở cửa phòng ra, thấy nam nhân đang đứng dựa vào cửa, lập tức rụt cổ lại.
[Thật đáng sợ quá! May mà những lời vừa rồi ta chỉ nói trong lòng, nếu không thì chắc đại sư huynh sẽ nghĩ ta là kẻ biếи ŧɦái, ngửi mùi đàn ông mà cũng ngủ được.]
"Đại sư huynh, huynh đứng ở đây suốt sao?"
Nàng cố gắng làm nũng, đi tới bên cạnh hắn, đứng ngoan ngoãn, không dám vượt quá giới hạn.
Ánh mắt của Dung Tuyệt lướt từ trên xuống dưới Quân Lãm Nguyệt, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”.
Quân Lãm Nguyệt còn định hỏi gì đó thì thấy Tống Tề Quang đi tới.
“Tiểu sư muội tỉnh rồi à?” Khi cười hỏi câu này, hắn lén liếc nhìn đại sư huynh của mình, “Nhị sư huynh vừa nấu cơm xong, bảo ta qua xem muội đã tỉnh chưa.”
Hắn thực sự muốn lại gần ngửi thử xem mùi của đại sư huynh có thật là thơm không? Thơm đến mức có thể gây buồn ngủ sao? Sao trước giờ hắn không nhận ra nhỉ.
Thôi bỏ đi, nếu mà ngửi, đại sư huynh chắc chắn sẽ nghĩ hắn là kẻ biếи ŧɦái, có khi còn bị đánh cho một trận.
Nhưng hắn thực sự rất tò mò mùi đó là mùi gì? Nếu có thể làm thành hương liệu đem bán thì chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
“Nhị sư huynh hôm nay lại nấu món gì ngon vậy?” Quân Lãm Nguyệt nuốt nước miếng, không chờ được liền chạy nhỏ về phía Tống Tề Quang, “Thơm quá! Ngửi thôi cũng đã thấy đói rồi.”
“Cá phi lê nấu cay, thịt băm cải chua, thịt kho tàu…”
Nhìn bóng dáng hai người họ rời xa, ánh mắt Dung Tuyệt chợt co lại.
Sự nghi ngờ trong lòng hắn dường như đã bắt đầu hé lộ manh mối.
Sáng hôm sau, Vân Tiêu đã cho người dán thông báo khắp tông môn. Ngoài việc công bố chuyện Thanh Dương Tông nhập vào Huyền Thiên Tông, ông còn lập Nguyệt Huyền Cơ làm phó tông chủ, có quyền hành tương đương với ông trong Huyền Thiên Tông.
Tin này vừa ra, cả tông môn đều sôi sục, và bốn sư huynh muội cũng trở thành đề tài bàn tán của tất cả các đệ tử.
Ngoài Huyền Thiên Tông là Vân Thành, nơi đông đúc và nhộn nhịp.
Vì nằm gần Huyền Thiên Tông, tông môn lớn nhất Nam Châu, nên thương nhân qua lại Vân Thành đặc biệt nhiều.
Còn vài ngày nữa mới đến lễ hợp tông, ăn sáng xong, Tống Tề Quang nói muốn đi dạo một vòng ở Vân Thành. Bùi Yến vui vẻ đồng ý, nghĩ rằng mình cũng khá giàu, muốn mua cho tiểu sư muội mấy món ngon và đồ chơi, Quân Lãm Nguyệt vốn là người thích náo nhiệt, cũng liền đồng ý.
Còn Dung Tuyệt, hắn không nói gì nên mấy người kia coi như hắn đã ngầm đồng ý.
Thanh Dương Phong nằm ngay cạnh Tử Vân Phong, nơi ở của tông chủ Vân Tiêu, phong cảnh đẹp lại yên tĩnh.
Bốn sư huynh muội vừa xuống đến chân núi, từ xa đã thấy một kẻ xui xẻo.
Trong mắt Dung Tuyệt thoáng qua một tia sát khí tối tăm, tay hắn siết chặt thanh kiếm trong lòng.
Hôm qua đã bảo nàng cút, vậy mà hôm nay vẫn dám tới.
Sắc mặt của Bùi Yến và Tống Tề Quang không có biến hóa gì, chỉ lặng lẽ chắn trước tiểu sư muội của mình, như thể sợ nàng lại bị ghê tởm đến ngất xỉu.
Nhìn thấy bóng dáng Thẩm Quy Nhất đang tiến lại gần, Quân Lãm Nguyệt hoảng sợ đến mức thái dương giật giật liên hồi.
[Sao lại tới nữa? Hôm nay ta phải cùng các sư huynh đi chơi ở Vân Thành, không thể lại ngất được!!!]
[Rút lui! Rút lui! Rút lui!!!]
Thẩm Quy Nhất: “...”
“Tiểu sư muội, ta sai rồi!” Vừa đến trước mặt, nàng đã nắm lấy tay Quân Lãm Nguyệt, vẻ mặt vô cùng thành khẩn, “Hôm qua là ta không đúng, tối qua ta đã kiểm điểm suốt đêm, sáng nay dậy còn đánh răng uống thuốc, gội đầu nữa. Tiểu sư muội cứ yên tâm, từ hôm nay trở đi sư tỷ sẽ không làm muội ghê tởm nữa.”
Nghĩ đến mấy “bé cưng” trên đầu nàng ngày hôm qua, Quân Lãm Nguyệt liền thấy rùng mình.
Nhưng hôm nay nhìn kỹ lại, Thẩm Quy Nhất như biến thành một người khác.
Không còn mấy “bé cưng” trên đầu, mũi cũng không còn đỏ, người còn toát ra hương thơm dễ chịu, đặc biệt là rất thơm.
[Bây giờ nhìn nàng lại giống đại nữ chủ, nhưng một người bẩn thỉu và ghê tởm như vậy có thể thay đổi nhanh đến thế sao? Không đúng, thực sự không đúng chút nào!]
Dung Tuyệt: Không đúng mới là đúng.
Quân Lãm Nguyệt còn chưa kịp nói gì thì bóng dáng của Vân Lạc Trần đột nhiên xuất hiện.