Chương 7

Tác giả: La Bặc Tinh

Liễu Thừa An nói với bé hồ ly: "Hôm nay ta sẽ lên tiệm sách ở trấn trên để xem thử có thể bán được bản thảo hay không. Em ở nhà ngoan nhé."

Bé hồ ly không nỡ để hắn đi, hai cái chân nhỏ xíu đứng lên ôm hắn.

Liễu Thừa An cũng say đắm trong sự mềm mại dính người của bé hồ ly. Đi lên trấn trên ước chừng khoảng nửa ngày là có thể trở về rồi, chỉ là vừa nghe bé hồ nức nở thì bỗng nhiên lại không muốn đi nữa.

Hiện tại Liễu Thừa An không có nhiều tiền, mấy năm mới chỉ tích góp được hai nửa bạc vụn. Ăn uống tiết kiệm cũng chỉ đủ được hai tháng, đợi đến khi mùa đông thì trên núi trụi lủi chẳng còn gì nữa, chỉ đành phải ăn rau khô với bắp đã để dành lúc trước. Không có thịt, bé hồ ly sẽ không ăn.

Liễu Thừa An nhìn bộ lông suôn mượt của bé hồ ly, nói: "Ta sẽ nhanh về."

Bé hồ ly cụp tai xuống, trong đôi mắt đen chán chứa chút không nỡ, nhưng tóm lại là không có níu lấy ống quần của hắn.

Trong giây phút ấy Liễu Thừa An lại không muốn đi nữa, trong nhà nuôi một bé hồ ly thích làm nũng lại bám người như vậy làm hắn nửa khắc cũng chẳng muốn rời.

Liễu Thừa An xoay người đi lên trấn trên, bé hồ ly chạy đến đầu hàng rào còn ngóng cổ lên nhìn hắn, giống như là hòn vọng phu.

Liễu Thừa An nhìn da lông bóng loáng tiểu hồ ly, nói: “Ta thực mau trở về tới!”

Đợi mãi đến khi không còn thấy bóng của Liễu Thừa An nữa thì cái đuôi tung xõa mới cụp xuống.

Đại Hoàng đã thân với bé hồ ly, hiện tại cún con còn nghịch ngợm lay đuôi của bé. Bé hồ ly mất hứng hất đuôi đi chỗ khác, Đại Hoàng bị quẹt trúng nên bị ngã, bốn chân chỏng vó lên trời nhưng cún con càng vấp ngã thì càng hăng còn muốn chơi tiếp.

Bé hồ ly nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào rồi chạy đi mất.

Cún con ở phía sau sủa gâu gâu gâu nhưng tiếng kêu của nó cũng không thể cản bước được bé hồ ly.

Bình thường Liễu Thừa An thường đi bộ lên trấn trên nhưng lần này hắn hiếm khi tiêu hai đồng tiền để thuê xe bò

Dọc đường đi hắn luôn cẩn thận ôm bản thảo trước ngực.

Là người mới đi gửi bài, trong lòng không khỏi có chút hồi hộp, hắn loáng thoáng cảm thấy phía sau xe bò có một bóng dáng màu đỏ.

Liễu Thừa An nhanh chóng quay đầu lại, nhưng mà không phát hiện được gì, chỉ cho rằng lúc nãy bản thân bị hoa mắt.

Đã đến trấn trên, hắn bước xuống xe bò, hai bên đều là quầy ăn vặt.

Mùi hương thức ăn bay đến, đi xa hơn thì có bán tranh đường, bán giày đầu hồ, còn có trống lục lạc, túi tiền mà nam nữ đều thích, khăn tay lụa bố, món nào cũng có.

Tuy là gian hàng nhỏ nhưng giá thì không rẻ chút nào. Lấy giá trị của Liễu Thừa An hiện giờ thì không dám dò hỏi. Mắt nhìn thẳng đi về phía trước, chỉ sợ chủ sạp nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ.

Liễu Thừa An theo ký ức đi vào tiệm sách, Dư Thư Hối này là hiệu sách lớn nhất ở trấn trên, không chỉ có tứ thư ngũ kinh, sách vở lòng mà còn có một vài truyện tình yêu, giấy với bút mực cái gì cần có đều có.

Liễu Thừa An mới vừa bước vào, thì thấy tiểu nhị thông minh lanh lợi nói với hắn: "Liễu công tử, lâu rồi không thấy ngài đến đây".

Chưởng quầy đang ở bên trong tính tiền thì cũng ngước đầu lên nhìn thoáng qua. Khi thấy chỉ là một thư sinh nghèo thì mí mắt tam giác lại rũ xuống.

Tiểu nhị hỏi: "Hôm nay ngài lại muốn mua gì.''

Sau đó tiểu nhị lén lút nói: "Thoại bản mới nhất của chúng tôi "Nghiệt tình hoa 2" lại có phần mới. Là một người trong sách viết, bên trong đó còn có bà người phụ nữ rất xinh đẹp.

Loại sách này bán rất chạy, phần trăm hoa hồng cho tiểu nhị lại cao, cho nên gặp ai cũng đề cử.

Tác giả truyện là một người mới nổi tiếng trong hai năm gần đây, một khi tung ra sẽ rất hot.

Không giống như những bộ truyện khác, trong truyện phụ nữ rất nhiều, mập ốm cao thấp mỗi người một vẻ.

Thậm chí còn có những độc giả khác nhau ủng hộ nữ chính. Thật sự rất náo nhiệt.

Cửa hàng của bọn họ một ngày có thể bán tối đa 200 quyển, ít nhất một tháng có thể bán hơn 3,500 quyển, so còn nhiều hơn những thư sinh ở trấn trên.

Loại thoại bản này, không chỉ có mỗi người đọc sách thích xem. Mà ngày cả những công tử không học vấn không nghề nghiệp cũng rất thích xem.

Cũng không biết trào lưu này đến từ đâu, mà khiến nhiều người còn thích so sánh nữ chính với nhau.

Tác giả của quyển sách này cũng là một kẻ rất am hiểu lòng người, một quyển sách có bảy tám phần, có khi độ dài của nữ chính này nhiều hơn, có khi độ dài của nữ chính kia lại nhiều hơn một chút.

Tiền mà bọn họ kiếm được từ việc bán nghiên mực giấy bút còn không nhiều bằng việc hắn bán thoại bản.

Liễu Thừa An hỏi: "Quyển sách này giá bao nhiêu?"

"138 văn."

Tiểu nhị nói: "Chỉ là, đã hết xong, trả tiền thì phải đợi thêm năm ngày nữa." Sau đó nói tiếp:" Lưu công tử mấy ngày trước có đặt 5 quyển, còn chưa có lấy, nếu ngài trả 200 văn thì tôi sẽ bán cho ngài trước một quyển, sớm đọc sớm đã ghiền!"

Liễu Thừa An lên tiếng: "Đắt như vậy?" Dựa theo ký ức của nguyên chủ để lại thì thấy, một quyển sách trước đây cũng chỉ có giá từ 50 đến 60 văn, tại sao giờ lại tăng gấp đôi?

Tiểu nhị thấy hắn không hiểu cũng không khó chịu, vì dù sao thì trong tiệm bây giờ cũng không ai nói chuyện với gã: "Chuyện này Liễu công tử hẳn là cũng không biết, nhân vật trong sách này xuất sắc không giống với thường, lại nói thêm bút mực, in ấn, hay trang giấy tất cả đều cần có tiền.

Thấy vẻ mặt không hiểu của Liễu Thừa An, tựa hồ không giống như đang giả vờ, tiểu nhị lại nói tiếp: "Đây chỉ mới là bán một quyển, nếu sản xuất ra trọn bộ thì ít nhất phải tốn hai lượng bạc."

Liễu Thừa An sửng sốt: "Vậy cũng có người mua sao?"

Tiểu nhị nói: "Tất nhiên rồi, nguyên một quyển toàn là giấy thơm, mỹ nhân trong truyện đều là hoạ sĩ đương thời có tiếng tăm vẽ ra

Liễu Thừa An suy nghĩ, nhịn không được mỉm cười, xem ra giang hồ rộng lớn này cũng cho ra người tài giỏi, chơi một đám trạch nam trạch nữ xoay vòng.

Liễu Thừa An hỏi: "Vậy chỗ này của các ngươi có thu mua thoại bản không?"

Tiểu nhị nghe xong, nụ cười cương lại ở trên môi, thì ra hắn không phải tới mua, mà là tới bán.

Tiểu nhị nói: “Thu.”

Kể từ sau khi tác giả truyện này nổi lên, có rất nhiều thư sinh rảnh rỗi đều muốn viết thoại bản kiếm tiền, nhưng những câu chuyện họ viết due theo đường lối cũ rích, Trong 10 truyện thì hết tám truyện đều có nội dung tương tự, chưởng quầy cơ bản không thích.

Liễu Thừa An mở miệng: "Giá bán bản thảo bao nhiêu?"

Tiểu nhị nói: "800 văn tiền một bộ." Gã nói chính là giá mua đứt."

"Một bộ?" Kế hoạch của Liễu Thừa An là viết năm quyển, hiện tại cầm đến đây hai quyển, năm quyển chỉ có 800 văn, còn không nhiều bằng người ta bán một bộ.

Tiểu nhị trả lời: "Đây là theo giá thị trường, hơn nữa chưa chắc đã có giá như vậy đâu." Tiểu nhị nhìn thoáng qua Liễu Thừa An rồi nói: "Truyện của Liễu công tử viết gọi là gì?"

“Đích trưởng tử báo thù ký!”

Tiểu nhị nghe xong thì không mấy hứng thú, thời buổi này thịnh hành nhất là mấy câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, chỉ bán tài tử cùng giai nhân, ai muốn trả thù chứ.

Nhưng mà tiểu nhị lại nói: "Nếu ngài muốn bán thì đưa ta 100 văn, ta sẽ đặt bản thảo của ngài trên cùng, phòng khi chưởng quầy không muốn xem, sẽ ném bản thảo của ngài qua một bên."

Liễu Thừa An đến gửi bài là vì muốn kiếm tiền, hiện tại tiền còn chưa kiếm được, ngược lại còn phải bỏ tiền ra.

Hắn đây chỉ có một bản, không có bản thứ hai để chia cho người khác.

Đúng lúc này thì nghe thấy chưởng quầy mất kiên nhẫn lên tiếng: "Vương Tiền, ngươi đang làm cái gì, chỉ biết nhiều chuyện là giỏi, mau đi sắp xếp lại giá sách đi." Trong miệng còn lải nhải. "Nói chuyện với tên nghèo kiết hủ lậu nói đến nghiện rồi à, có phải ngươi muốn kiếm chuyện để lười biếng không?"

Tiểu nhị nói: "Đến đây." Sau đó vào nhà làm việc.

Vốn dĩ là không đặt Liễu Thừa An ở trong mắt, vẻ mặt của Liễu Thừa An tối sầm, xoay người đi ra ngoài!

Chưởng quầy nói với tiểu nhị: "Về sau có người hỏi mua hay không mua, thì không cần phải để ý nữa.

Tiểu nhị đành phải gật đầu dạ vâng.

……

Liễu Thừa An tiếp tục đi về phía trước, đi chưa được mấy bước thì có người gọi hắn lại: "Liễu công tử."

Liễu Thừa An quay đầu lại thì thấy đó là tiệm sách bên cạnh Dư Thư Hối, tiểu nhị của Tiêu Giao Thư Trai: "Liễu công tử, đến tiệm của chúng tôi xem một chút được không?"

Hai tiệm Tiêu Dao Thư Trai cùng với Dư Thư Hôi vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh với nhau.

Mấy năm trước thì đôi bên sàn sàn như nahu nhưng bây giờ thì có nguy cơ lép vế hơn, nếu là trước kia thì cũng sẽ không để ý loại khách nhỏ lẻ như thế này. Nhưng bây giờ Dư Thư Hối buôn bán tốt, cũng cuồng ngạo hơn. Thường xuyên khinh thường thư sinh nghèo.

Chưởng quầy của Tiêu Dao Thư Trai cho tiểu nhị canh giữ ở cửa, phàm là có chuyện như vậy thì sẽ để tiểu nhị kêu lại, thịt muỗi cũng là thịt.

Cứ như vậy, kéo được không ít khách hàng nhỏ lẻ đến.

Chưởng quầy Dương Thư Hối gặp ai cũng cười nhạo, nói hắn nhặt đồ thừa của người khác. Bởi vậy hai nhà càng đối chọi gay gắt hơn.

Tiểu nhị Tiêu Dao Thư Trai nhiệt tình nói: "Liễu công tử, trang giấy bút mực của tiệm chúng tôi vừa rẻ vừa chất lượng. Ngại vào trong phòng xem một chút đi."

Liễu Thừa An vừa nghe xong thì liền bước vào!

Kết quả đi vào còn bắt gặp người quen: "Liễu Thừa An, đã lâu không gặp."

Hắn vừa thấy, hóa ra là người bạn từng học chung lúc nhỏ, Phùng Đức Niên.

Tiểu nhị trong tiệm không nghĩ tới tùy tiện kéo tới một thư sinh còn quen biết với Thiếu đông gia, đột nhiên khéo léo nói: "Liễu công từ mời ngồi, ta đi pha cho ngài một ly trà."

Phùng Đức Niên lên tiếng: "Ta nghe nói gia cảnh của anh gặp biến cố, không đi học, cũng thật đáng tiếc.

Liễu Thừa An nói: "Ừm, không muốn đi học nữa. Tại sao ngươi lại ở đây?"

Phùng Đức Niên trả lời: "Đây là nhà ta mở ra, ta cũng không có đi hoc."

Nhà y khởi nghiệp từ việc nhuộm vải, hiện tại trong trấn đã mở bảy tám tiệm vải, cha y muốn y theo con đường học hành, còn đóng tiền cho y đi học nhưng Phùng Đức Niên lại không phải muốn như vậy, sau đó người nhà vì muốn để y dính chút mùi mực nước, nên đã mở cửa tiệm này, so với bán vải thì cũng không kiếm được bao nhiêu.

Chủ yếu là muốn kết thiện duyên, còn ngầm giúp đỡ không ít thư sinh.

Phung Đức Niên thấy Liễu Thừa An đã thi đậu tú tài, vì vậy cũng nảy ra ý muốn giúp đỡ, nào ngờ mới hàn huyên mấy câu thì nhận ra trái tim của Liễu Thừa An đã không còn đặt trên khoa cử.

Mặc dù ý tưởng giúp đỡ thất bại, nhưng Phùng Đức Niên cũng không thích đi học với đọc sách cổ, cùng Liễu Thừa An thưởng thức lẫn nhau.

Liễu Thừa An đi đến nhìn nhìn thoại bản được bày ra, nói: "Tại sao lại không có [ Nghiệt tình hoa 2] nhỉ?. Quyển sách đó rấy có lời, không có lý nào lại không được trưng bày.

Nhắc đến chuyện này Phùng Đức Niên cho biết: "Tác giả của truyện này đã thỏa thuận là chỉ bán cho một nhà Dư Thư Hối, chúng tôi không thể chen vào."

Vốn dĩ phòng ốc đã không bằng người ta, đến cả thoại bản cũng không bằng. Bây giờ vị trí của Tiêu Dao Thư Trai bên này thật sự rất xấu hổ.

Liễu Thừa An nói:" Ta có viết một quyển thoại bản, chỗ ngươi có mua không?"

Phùng Đức Niên nói: "Mua chứ, tên là gì vậy?" Y không chỉ là thiếu đông gia mà còn là một người yêu thích thoại bản, cơ bản thì truyện ở trấn trên y đã đọc hết cả rồi. Hiện tại cũng muốn neo thoi Dư Thư Hối, kí kết thêm một số tay bút mới, đã xuất bản bảy tám quyển mà không ai có thể bán ra.

Liễu Thừa An nói: "Trước tiên người nhìn xem thử. "Hắn từ trong ngực lấy ra hai quyển đã viết xong: [Đích trưởng tử báo thù ký]

Vốn định để y sau khi đọc xong nếu không cần thì hắn lại đi bán cho người khác.

Phùng Đức Niên vừa nghe thấy, nói: "Báo thù?" Y có vài phần hứng thú, mấy năm nay toàn chỉ đọc mấy bộ tình tình ái ái, xem đến chán cả rồi. Chẳng quá y cũng không biết có thể đưa ra thị trường hay không, vì từ trước đến này đều chưa có thể loại như vậy.

Phùng Đức Niên nói: "Để ta xem."

Đợi đến khi lấy được bản thảo thì sốc ngây người. Đó là loại giấy chất lượng cực kỳ thấp, lật trang đều nghe thấy được tiếng xôn xao, giấy cực kỳ giòn.

Loại giấy tốt nhất vừa mềm vừa sáp, y dùng là loại giấy rẻ nhất.

Phùng Đức Niên mở ra thì thấy có chút mờ, cũng may là còn xem được.

Phùng Đức Niên nhìn một lát, ánh mắt trở nên chăm chú, sau đó lật giở từng trang, trong lúc đó tiểu nhị có rót cho Liễu Thừa An vài lần nước trà, cũng không làm phiền Phùng Đức Niên.

Quyển đầu nhanh chóng đọc xong thì đến quyển thứ 2, chờ xem xong hết thì đã trôi qua một canh giờ.

Phùng Đức Niên tâm tráng xáo động, còn muốn xem tiếp nhưng đã hết rồi.

Phùng Đức Niên cả giận nói: "Trên đời này làm sao lại có loại cha mẹ như vậy?" Để mặc con ruột không đau không thương, ngược lại đi yêu thương cái đứa tu hú chiếm tổ. Đặc biệt là sau đó còn vô điều kiện tin tưởng con nuôi chuyện con nuôi lên án con ruột.

Xem xong đúng thật là nổi trận lôi kiện.

Đợi một chút thì bình tĩnh nói tiếp: "Văn chương của Liễu công tử thật tốt."

Trước kia chưa từng đọc qua thể loại như này, người chết thế mà có thể sống lại, đây là một điểm sáng lớn.

Cũng chưa từng đọc qua truyện thật giả thiếu gia, nghĩ đến việc đồ giả chiếm đoạt cha mẹ thân phận, thậm chí là cả vị hôn thê, lại còn nói chuyện khó nghe với hắn thì cảm thấy không cam lòng.

Lâu rồi mới đọc thoại bản một cách nhập tâm như vậy, xem xong còn thấy chưa đã thêm, hơn nữa còn xem bản thân thành nhân vật chính mà đắm mình trong đó rất lâu.

Mấy phần sau viết về chuyện hắn đoán tuyệt quan hệ với gia đình, muốn đi thi khoa cử, thấy thật thiếu gia thi đậu cử nhân, danh tiếng của giả thiếu gia thì rớt xuống đáy cốc, sướиɠ đến nỗi không nói nên lời. Gấp đến mức muốn đọc câu chuyện đằng sau.

Phùng Đức Niên nói: "Ta sẽ giữ lại bản này sau đó in ra 500 bản. Mong Liễu huynh nhanh chóng viết ra phần sau."

"Tiền nhuận bút là?"

Phùng Đức Niên nói: "Cứ theo giá cao nhất của tiệm chúng tôi, hai lượng bạc mua đứt một quyển. " Đối với tân nhân thì giá này đã là rất cao, hai bản của hắn đã là bốn lượng bạc!

Nếu Liễu Thừa An ngay từ đầu đã đến nơi này thì hắn sẽ không từ chối giá này

Nhưng cố tính hắn đã qua chỗ của Dư Thư Hối và thấy bên kia buôn bán rất ăn khách, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là như thế này, không cần đưa tiền bản thảo, mỗi một cuốn bán ra xong trừ đi tiền vốn thì chúng ta chia đôi. Kiếm lời thì mọi người cùng nhau kiếm, thua lỗ thì cũng cùng nhau chia.

Phùng Đức Niên nhíu mày nói: "Trước kia chưa từng xảy ra." Tính như vậy thì thấy hơi phiền toái một chút.

"Vậy ta sẽ đi đến tiệm sách khác để thử thời vận." Trấn trên chỉ có hai tiệm này nhưng có lẽ đi vào trong huyện thì sẽ có nhiều hơn.

Thấy Liễu Thừa An muốn lấy bản thảo đi, Phùng Đức Niên nói: "Đừng đừng đừng, mọi việc đều có thể thương lượng lại. Năm năm thì quá nhiều, ta sáu ngươi bốn, nhưng ngươi không thể bán bản thảo cho người khác, chỉ bán độc quyền cho tiệm của ta, viết tiếp phần mới thì cũng phải đưa đến chỗ chúng tôi trước tiên"

Tiêu Dao Thư Trai bị Dư Thư Hối chèn ép rất tàn nhẫn, cũng muốn có một chuyện để trở mình, quyển sách này vừa mới vừa lạ, chắc là cũng được.

Liễu Thừa An thấy y đồng ý, sau đó cũng ký kết vào công văn.

Liễu Thừa An còn muốn mua một tập giấy giá rẻ. Phùng Đức Niên đưa cho hắn mười quyển đã đóng thành gáy, trang giấy đều là hàng loại trung, hết thảy cũng có giá 300 văn.

Không ngờ lần này đi bán bản thảo còn chưa kiếm được tiền, mà còn phải tốn tiền mua giấy.

Sau khi Liễu Thừa An đưa ra bản thảo, Phùng Đức nói có thể phát hành sau mười ngày, đến lúc bán ra được thì sẽ chia tiền.

Liễu Thừa An gật gật đầu cầm đi một ít giấy cùng với sách vở, rồi đi đến chợ để mua đồ ăn.

Hắn đã hứa với bé hồ ly, bán bản thảo xong rồi thì phải làm gì đó ngon ngon cho bé, hôm nay quyết tâm phải mua một miếng thịt heo to. Quay về nấu cho bé một bữa thật ngon để bé đỡ thèm.

Lời của editor: Lâu rồi chưa đăng chương mới, có gì thì mọi người cứ góp ý thoải mái nhé ❤️