Chương 19

Nàng nghiêm mặt, đôi mắt đen láy ngập nước, mũi nhỏ hồng hồng, khóe miệng rũ xuống giống như nai con cầu xin chủ nhân đừng vứt bỏ.

Tiêu Hoài Thanh bị nàng nhìn đến lòng mềm nhũn, suýt chút nữa đã muốn đồng ý. Chàng bình tĩnh lại, chỉ nói: "Cô nương yên tâm, bổn tướng quân sẽ tìm chỗ tốt cho cô nương."

Giữ hay không giữ cần phải suy nghĩ cẩn thận, nhưng đã ăn thức ăn của nàng, cho dù không giữ lại thì chàng cũng sẽ sắp xếp mọi chuyện, cố gắng để một nữ tử như nàng có thể sống tốt ở thời đại này.

Trong lòng Yến Thu Xuân chìm xuống, cảm thấy hơi vô vọng. Nàng không cầu xin nữa, nhắc nhở: "Vậy dân nữ về trước chờ tin tức, có lẽ mì đã hơi nguội, tướng quân đừng quên ăn."

"Kẽo kẹt..." Cửa đóng lại.

Yến Thu Xuân rời đi, trong phòng lại yên tĩnh.

Đương nhiên Tiêu Hoài Thanh không nỡ lãng phí lương thực, người đi rồi, chàng cũng mau đi tới ôm bát mì bưng qua.

Để một lúc, hơi nóng đã tan đi nhiều, nhưng chàng quấy một phen lại nóng hôi hổi, mùi thơm càng thêm nồng đậm.

Chàng nhìn qua, trước tiên ăn mì trước, vì ngâm lâu nên sợi mì không còn dai nhưng lại có cảm giác mềm, tôm cá tươi ngon bám vào trong đó khiến hương vị của bát mì này tăng lên nhiều.

Lại uống thêm một hớp canh nóng, cảm giác ngon miệng kia khiến mắt chàng thoải mái nheo lại.

Ăn xong mì nóng bỏng, trong bát còn rất nhiều tôm cá tươi, chàng ăn từng chút một.

Lúc ở nhà, chàng sẽ chia sẽ cho mấy đứa nhỏ trong nhà, phụ thân bọn họ không còn, mẫu thân sầu não uất ức, làm nam đinh khỏe mạnh duy nhất trong nhà, chàng phải chăm sóc bọn họ.

Bỗng nhiên, ở cửa vang lên tiếng động rất nhỏ, giống như tiếng nuốt nước bọt?

Suy nghĩ của Tiêu Hoài Thanh dừng lại, trầm giọng nói: "Vào đi!"

"Tướng quân!" Một nam tử trung niên đi đến, quân phục mặc trên người khác với binh lính bình thường, nhìn ra có chức vụ cao. Đây là một trong những phó tướng của Tiêu Hoài Thanh, cũng là trợ thủ đắc lực, Lôi Xuyên.

Lôi Xuyên hơi lúng túng nhưng vẫn cố gắng nghiêm túc: "Chuyện ngài phân phó đã truyền đến nha phủ, chuyện giải quyết xong sẽ truyền tin đến Tiêu gia."

"Ừm." Tiêu Hoài Thanh bình tĩnh gật đầu, thấy ánh mắt Lôi Xuyên vô thức nhìn bát trước mặt mình, chàng hơi nhíu mày: "Muốn ăn lắm sao?"

"Khụ khụ..." Lôi Xuyên ho nhẹ một tiếng, nói: "Bẩm tướng quân, ngửi thấy rất thơm nên trong phút chốc không nhịn được. Chỉ là thuộc hạ chưa từng được ăn món ngon, ngài chớ trách."

Chủ yếu là ông làm việc từ sớm, bận rộn hồi lâu, chút thức ăn trong bụng đã tiêu hóa từ sớm. Lúc đang vô cùng đói bụng lại ngửi thấy mùi thơm này, nước bọt không ngăn được. Tiêu Hoài Thanh không đáp lời ngay.