Chương 17

"Vậy làm phiền." Yến Thu Xuân thuận miệng nói.

Mặc dù nàng thích nấu ăn nhưng nàng không thích rửa chén!

Ở kiếp trước có tiền, trước tiên nàng mua một chiếc máy rửa bát cực lớn, cứ như thế, mỗi lần nàng rửa bếp đều cảm thấy khó chịu. Có người chịu dọn dẹp giúp thì nàng sẽ không từ chối.

Thấy nàng như thế, Diêm Hướng hơi lúng túng, ăn của người ta nhiều đồ như thế, chuyện rửa bát chỉ là chuyện nhỏ mà người ta lại khách sáo như vậy. Hắn vắt cạn óc nói: "Yến cô nương, ngươi đi gặp tướng quân cũng đừng sợ, ta nghe nói hình như tướng quân phái người đi kinh thành liên hệ người nhà của cô nương, đây là chuyện tốt."

Khi tin tức vừa đến, hắn đã nghe ngóng một phen, cũng vì như thế nên hắn mới an tâm đi đến bên Yến Thu Xuân ăn chực. Thân phận được xác thực thì không phải mật thám.

Hắn biết rõ chuyện này.

Yến Thu Xuân nghe lời này, nhịp tim đập cực nhanh, còn tưởng rằng chuyện hôm qua đã có kết cục, thì ra tình huống là như thế. Nhưng dường như mấy ngày này nguyên chủ biết tin tức, sau biết "Chứng cứ" mình tử vong thì bị kích động quá độ nên tự sát.

Nàng vội vã ăn xong bát mì, nói với nói với Diêm Hướng một tiếng, cuối cùng bưng bát mì kia đi về phía tiền viện tầng ba.

*

"Cộc cộc cộc..." Tiếng đập cửa vang lên.

Tiêu Hoài Thanh nói: "Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, tiếng "Kẽo kẹt..." vang lên. Trước hết, việc thu hút sự chú ý của chàng không phải là người đến mà là mùi hương hấp dẫn kia. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc đơn giản đi đến, để vật đang cầm trong tay lên bàn. Đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chàng chằm chằm: "Tiêu Tướng quân, đây là bữa sáng dân nữ làm cho tướng quân, cũng không nhiều. Nếu tướng quân đã dùng bữa sáng thì vẫn có thể nếm thử một phen." Ánh mắt Tiêu Hoài Thanh liếc nhìn một phen, dừng lại một lúc, sau đó nhìn nàng với vẻ sâu xa, chậm rãi nói: "Tài bếp núc của Yến ngũ cô nương cao minh quá."

Yến Thu Xuân chớp mắt nhìn chàng.

Quả nhiên là tra được rồi.

Nhưng tiểu tướng quân này ra vẻ nghiêm túc lại rất dọa người.

Dù sao cũng từng lên chiến trường, đã g.i.ế.c người, Yến Thu Xuân căng thẳng mím môi cười, không phủ nhận.

Tiêu Hoài Thanh hơi hứng thú: "Ngươi biết bổn tướng quân sẽ tra được?"

Yến Thu Xuân nghiêm túc nói: "Quân Tiêu gia không gì không làm được, đương nhiên có thể tra được rồi."

Lúc nàng nói chuyện, đôi mắt to tròn không hề có vẻ lúng túng nhìn nam tử trước mắt, giọng nói thâm thúy mang theo sự chân thành khó hiểu. Dường như nàng không phải đang nịnh nọt mà là đang nói thật, khiến gương mặt Tiêu Hoài Thanh hơi nóng lên, vội ho khẽ một tiếng, trầm giọng nói: "Vậy bây giờ người muốn làm gì? Vì sao... Hối lộ bổn tướng quân?"