Chương 13

Chờ chàng thật sự bưng một bát đồ lớn này, trở lại trong phòng, lại có chút sững sờ.

Đầy một chậu cua cay?

Tiêu Hoài Thanh đã ăn qua thứ này lúc ở quốc yến, vừa tanh vừa khó ăn, vị giác của chàng so với người khác nhạy cảm hơn không ít, ăn chỉ cảm thấy như tra tấn, thường thường chỉ nhấm nháp tượng trưng.

Chỉ là hôm nay ngửi thấy, sao hoàn toàn không giống với trong trí nhớ?

Màu sắc đậm đà đến mức làm cho người ta thèm ăn!

Trong thời gian ngắn ngủi, chàng đã nuốt nước miếng mấy lần rồi?! *

Đèn trong phòng còn chưa tắt, ngọn nến chiếu lên, có thể nhìn thấy nước canh màu đỏ thẫm mơ hồ tản ra hơi nóng, tôm sông màu đỏ cam ngoan ngoãn nằm ở đó, cua bị cắt làm đôi, lộ ra gạch, gạch cua vàng ươm đầy đặn mê người phảng phất như muốn tràn ra ngoài.

Tiêu Hoài Thanh nhìn nhìn, không nhịn được đưa tay, lần đầu tiên đã cầm lên một nửa thân cua.

Vừa vặn thân cua này là ngâm trong nước canh, lúc cầm lên, nước canh dày đặc còn thuận thế nhỏ xuống "tí tách" một tiếng hơi nhỏ, nhưng nam nhân thông tai sáng mắt lại nghe được rõ ràng.

Cổ họng chàng lăn qua lăn lại, nhét thẳng vào miệng.

Lúc này vị mặn cay k1ch thích, làm cho đôi mắt chàng mở to, chỉ là rất nhanh, môi răng chàng dùng sức, mềm mại nồng đậm mang theo gạch cua hơi ngọt thưởng thức, lập tức hòa vào vị cay nồng đậm của nước canh.

“Xuýt!" Một miếng ăn đầy gạch cua dày đặc nhẵn nhụi, trải rộng khắp đầu lưỡi, Tiêu Hoài Thanh thỏa mãn lại bị cay một chút hít khí vào.

Chậm lại, chàng lại cắn một cái, thịt cua mềm mại bị cắn ra, nương theo nhiệt độ nóng hổi, thịt cua mềm mại mịn màng, còn có một cỗ hương vị ngọt ngào cho dù có tê, cay, mặn cũng không che dấu được!

Tuyệt vời!

Càng tuyệt hơn chính là món ăn này, hương vị quá mức bá đạo, mùi tanh trong trí nhớ cũng không cảm nhận được!

Tiêu Hoài Thanh ăn xong thân cua, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt.

Đây có phải là một con cua không?

Trong trí nhớ của chàng có còn là con cua khó ăn đến muốn nôn???

Khó trách tiểu cô nương kia dám tiến cử như vậy.

Thật sự là có tài! Trong lòng Tiêu Hoài Thanh hoài nghi không ít đối với nữ tử nửa đêm dâng mỹ thực này, lại nhìn chân cua còn lại, ánh mắt đã khác hẳn.

Lúc quốc yến, nghe những người đó nói chân cua này cũng có thể ăn, lúc ấy chàng không hiếm lạ, chưa từng chạm qua, nhưng hiện tại không thể lãng phí.

"Rắc rắc! Cạch cạch!" Âm thanh chân cua bị cắn mở xuất hiện, chàng cảm thấy nhạt hơn, có thêm nước canh sền sệt, lại thêm một cái chân cua, chính là hương vị kia.