Chương 12

Nhất là đôi mắt ngập nước, vô cùng trong suốt sáng ngời.

Tiêu Hoài Thanh vốn đã chuẩn bị sẵn lời lạnh lùng cứng rắn, lúc này, bỗng nhiên nói không nên lời, chỉ trông mong hỏi một câu: "Cái này... Chuyện này là sao?”

Âm thanh hỏi thăm vang lên, trái tim vốn đang bất an của Yến Thu Xuân lập tức rơi xuống đất.

Người trước mắt có thể hình rất cao, nàng nhìn thẳng đối phương, cũng chỉ có thể nhìn thấy lồ ng ngực, bởi vậy nàng ngẩng đầu, lại sửng sốt một lát.

Không nghĩ tới thiếu niên tướng quân bi thảm ghi lại trong sách, thì ra bộ dạng đẹp như vậy!

Bởi vì ánh nến trong hành lang mờ mịt, chiếu đến dung nhan Tiêu Hoài Thanh cũng không quá rõ ràng, làn da cũng có vẻ có chút đen quá mức, nhưng ngũ quan kia cũng không bằng phẳng, ngược lại vô cùng tuấn lãng, chỉ là bởi vì tuổi tác, trên mặt còn mang theo vài phần ngây thơ, đôi mắt hoa đào hết lần này tới lần khác chiếu rọi phảng phất dưới ánh nến lóe ra một chút tinh quang.

Kiếp trước Yến Thu Xuân đã quen nhìn thấy soái ca trên các loại video, vậy mà vẫn bị đôi mắt này nhìn đến mức trái tim rộng ràng, hai má hơi nóng lên.

Cũng may nàng còn nhớ rõ mục đích của mình, nhanh chóng phản ứng lại, giương lên một nụ cười, đôi mắt càng thêm chân thành, giọng nói càng mềm mại: "Dân nữ ngưỡng mộ tiểu tướng quân, muốn mượn hương vị cua cay này tự đề cử..."

Khuôn mặt Tiêu Hoài Thanh đỏ lên, nhất thời vừa xấu hổ vừa giận.

Yến Thu Xuân thấy thế không ổn, vội vàng chính trực nói: "Dân nữ muốn trở thành đầu bếp của tướng quân, vì tướng quân nấu cơm cả đời!”

Tiêu Hoài Thanh: "?”

Yến Thu Xuân biết thỉnh cầu này của mình là vô lý, nhưng đứng trước nguy cơ cũng chỉ có thể thử một chút, nàng đưa mỹ thực trong tay tới.

Tiêu Hoài Thanh theo bản năng đưa tay ra.

Đáy chén nóng hổi thể hiện rằng, hẳn là vừa mới làm xong, hương vị thơm ngào ngạt cũng đang nhắc nhở chàng, dường như cái này rất ngon?

"Mời tướng quân nếm thử, nếu thích thì tướng quân có thể để dân nữ ở lại bên người nấu cơm cho tướng quân." Yến Thu Xuân thấy chàng nhận, cười càng thêm vui vẻ, nàng cũng không ngốc lắm, khẽ cúi người chào rồi lui ra ngoài.

Không bao lâu sau đã biến mất ở góc đường.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Hoài Thanh hoàn toàn ngây ngốc.

Lại có thể...

Thật sự là vì để cho chàng nếm thử tài nấu nướng?

Tiêu Hoài Thanh khó tin nhìn thức ăn trong tay, lại nhìn bóng dáng đi đặc biệt quả quyết kia, lỗ tai mơ hồ nóng lên.