Tin nhắn được gửi đi, mồ hôi trên đầu Bạch Thủy Kim tuôn ra như mưa, gần như nhanh nhất có thể đã rút lại tin nhắn.
Chết tiệt, nói ra hết lòng thật rồi.
Trái tim nhỏ trong l*иg ngực đập thình thịch, cậu không ngừng tự an ủi mình trong lòng. Chồng yêu lúc nào cũng bận rộn, sáng sớm ra ngoài, nửa đêm mới về nhà. Những lần trước cậu gọi điện quan tâm, người nghe luôn là thư ký công ty, và mỗi lần đều nhận được câu trả lời như, "Vâng, tôi sẽ chuyển lời cho Tổng Giám đốc Vương sau khi anh ấy xong việc, hiện tại anh ấy đang họp/đang đàm phán hợp đồng/đang trao đổi dự án..."
Nếu nói về công việc, thì chồng yêu của cậu yêu công việc hơn ai hết.
Lúc này, chắc chắn đối phương sẽ không xem điện thoại, cậu có thể yên tâm, không cần phải lo lắng như vậy.
Ngay giây tiếp theo, lòng bàn tay cậu rung lên, một thông báo tin nhắn đến, da như bị điện giật, tê tái từ đầu ngón tay đến khắp người.
Cậu mở màn hình, cúi đầu nhìn.
Vương Hoàn Tu: "Thấy rồi."
Bạch Thủy Kim: ...
Hai con mắt không vô dụng chút nào.
Cậu biết mà, càng không muốn chuyện gì xảy ra thì chuyện đó càng xảy ra. Cậu bắt đầu gõ trên điện thoại, cố gắng cứu vãn tình hình.
Vương Hoàn Tu chỉ thấy dòng trạng thái trên khung chat liên tục thay đổi, đối phương đang nhập... Bạch Thủy Kim, đối phương đang nhập...
Biệt danh thay đổi qua lại ba bốn phút, rồi bên kia mới yếu ớt gửi một câu.
"Chồng yêu, vừa nãy gửi nhầm."
"Ồ."
Đối phương trả lời một chữ.
Bạch Thủy Kim cắn chặt môi, không thể gửi "ồ ồ" sao! Một chữ "ồ" rất dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Sẽ không ngừng đoán tâm trạng và giọng điệu của đối phương, liệu có phải đối phương không vui hoặc tức giận không. Kết hợp với việc tin nhắn trước đó đã bị thu hồi, chắc chắn không thể nào vui vẻ được.
Cậu đã gọi người khác là chồng trước mặt chồng yêu của mình, hành vi này có thể coi như “dán mặt mà đánh lớn”.
Bạch Thủy Kim âm thầm thề rằng từ nay về sau nhất định phải cẩn trọng trong lời nói và hành động.
"Chồng yêu à, anh giận em rồi sao?"
"Không."
Bạch Thủy Kim không tự chủ được mà chu môi, rõ ràng không hài lòng với sự thay đổi trong tâm trạng của đối phương. "Không" thật sự là rộng lượng.
Nhưng cảm xúc đến nhanh mà cũng đi nhanh, cậu ta tiếp tục biện minh cho mình, "Lúc nãy em gõ nhầm thôi."
"Biết rồi."
Trên đầu Bạch Thủy Kim dần dần xuất hiện một dấu chấm hỏi, "Biết rồi?"
Sao anh ấy biết được? Anh ấy đâu có ở bên cạnh mình, chẳng lẽ Vương Hoàn Tu gắn camera theo dõi trên người mình sao?
"Chồng yêu à, sao anh biết được vậy?"
"Em luôn khéo tay lắm mà."
"......"
Thật, thật là mỉa mai.
Dù cách một màn hình, Bạch Thủy Kim cũng mơ hồ cảm nhận được giọng điệu thâm hiểm và lạnh lùng của Vương Hoàn Tu khi nói câu này.
Một khi đã trò chuyện, miệng của Bạch Thủy Kim không thể dừng lại, dù bây giờ chỉ có thể dùng điện thoại để nhắn tin, cậu ta vẫn muốn nói chuyện với Vương Hoàn Tu mãi.
Nam Thành quanh năm như mùa xuân, bây giờ đã năm giờ chiều, bầu trời ở đây vẫn sáng rực, chỉ có một dải mây cam xuất hiện ở phía chân trời, xung quanh rất sáng sủa, đèn đường vẫn chưa bật.
Nghĩ đến bầu trời bên Vương Hoàn Tu chắc hẳn đã tối lại với một màu xanh tím, thêm vào đó khi cậu rời đi thì đang có tuyết rơi, trời chắc sẽ tối nhanh hơn.
Ở Nam Thành, dù là buổi tối, nhiệt độ vẫn dịu dàng dễ chịu, chỉ là nhiệt độ dịu dàng này cũng rất thích hợp cho côn trùng sinh sống. Bạch Thủy Kim chỉ ngồi đây mà cả buổi chiều đã bị muỗi đốt mấy chỗ rồi.
"Chồng yêu à, em bị muỗi đốt rồi."
"Ngứa quá."
Sợ đối phương không cảm nhận được sự khó chịu của mình, cậu còn cố tình chụp ảnh gửi qua.
"Chồng yêu, anh xem đi."
Vương Hoàn Tu mở ảnh lên, trong ảnh là một đôi chân trắng nõn, chụp từ góc độ từ trên xuống, Bạch Thủy Kim đã cởi bỏ chiếc áo phao nặng nề và thay vào đó là chiếc quần short màu vàng nhạt dài tới đầu gối, cùng với đôi tất trắng dài đến ống chân và một đôi giày thể thao.
Để chụp vết muỗi đốt, cậu còn cố tình kéo ống quần lên, lộ ra phần đùi bên trong với làn da mềm mại trắng trẻo, trên đó có một vết muỗi đốt đỏ tấy, xung quanh đã bị gãi đến đỏ ửng, so với những chỗ khác trông thật tội nghiệp.
"Em bị đốt nhiều chỗ lắm."
Sau đó, cậu gửi thêm vài bức ảnh nữa.
Nhìn qua từng bức ảnh, đúng là bị đốt khá nhiều chỗ, không ngờ muỗi bên đó lại ghê gớm đến vậy.
"Em đã bôi thuốc chưa?"
Thấy đối phương quan tâm mình, Bạch Thủy Kim hài lòng hừ nhẹ.
"Chưa, lát nữa em sẽ bôi, chồng yêu à, em còn bị đốt một chỗ trên mông nữa, về em chụp cho anh xem."
Vương Hoàn Tu:...
"Vương tổng... Vương tổng."
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng gọi, Vương Hoàn Tu ngẩng đầu khỏi điện thoại, đối diện với ánh mắt sợ hãi của thư ký.
"Có chuyện gì vậy?"
Thư ký nhìn vào điện thoại trong tay Vương Hoàn Tu, cắn răng nói, "Vương tổng, đã đến giờ họp rồi ạ."
Thật ra cuộc họp đã bắt đầu từ mười phút trước, nhưng Vương Hoàn Tu ngồi ở vị trí chủ trì, nhìn vào điện thoại mà không có bất kỳ phản ứng gì, các lãnh đạo cấp cao trong công ty cũng chỉ biết cúi đầu chờ đợi, không ai dám lên tiếng thúc giục.
Ai cũng biết Vương Hoàn Tu làm việc rất hiệu quả, thời gian nghỉ ngơi xem điện thoại phần lớn cũng liên quan đến công việc, vì vậy không ai thúc giục, cũng không ai dám thúc giục. Cho đến khi qua mười phút mà anh vẫn không lên tiếng, cũng không có ý định tiếp tục cuộc họp, mọi người mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Thư ký nhắc nhở, Vương Hoàn Tu mới nhận ra mình vừa làm gì.
Anh cất điện thoại, chỉnh lại suy nghĩ rồi tiếp tục cuộc họp.
Cuộc họp kết thúc lúc bảy giờ tối, khi Vương Hoàn Tu cầm điện thoại lên lần nữa, trong đó có vài tin nhắn chưa đọc, nhưng không phải do Bạch Thủy Kim gửi, mà là từ bên nhà cũ.
Người gửi tin nhắn là bác ba, có quan hệ huyết thống với anh. Ông nội Vương có ba người con trai, con trai cả là con của vợ cả, cũng chính là cha của Vương Hoàn Tu.
Sau khi vợ cả qua đời vì bệnh không lâu, ông tái hôn và sinh ra hai người con trai, là bác hai và bác ba.
GVương gia qua nhiều thế hệ đều theo nghiệp kinh doanh, chỉ có bác hai là rẽ ngang, yêu thích nghiên cứu khoa học không tham gia vào ngành công nghiệp gia đình. Cuộc đấu tranh nội bộ còn lại là những trận tranh giành quyền lực, các lợi ích khác nhau giữ cho bề mặt của Vương gia hòa thuận.
Cha mẹ của Vương Hoàn Tu không may gặp tai nạn máy bay vào năm anh mười bốn tuổi, và thi thể của họ không bao giờ được tìm thấy.
Khi biết tin, ông nội Vương bị bệnh nặng một thời gian. Nếu nói ai là người ông thương yêu nhất, thì đó chính là con trai cả, đứa con với người vợ đầu tiên.
Tuy nhiên, khi con trai cả còn sống, ông lại luôn thiên vị hai đứa con trai nhỏ hơn. Có câu "mẹ ghẻ thì có cha ghẻ", không hiểu sao khi con trai cả qua đời, ông lại đau buồn đến vậy.
Không phải nói rằng không nên buồn, mà là tình cảm này giống như sự hối hận nảy sinh sau khi người đã mất.
"Hoàn Tu, dạo này con chưa về nhà cũ lần nào. Ta đã hỏi người trong công ty rồi, tối nay con không có việc gì, về nhà ăn cơm đi. Cũng nên gặp ông nội con, từ khi kết hôn đến giờ con chưa về nhà lần nào."
Vương Hoàn Tu nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên điện thoại.
Trong màn đêm, một chiếc Rolls-Royce chạy vào biệt thự. Vài năm trước, nơi này là một điểm du lịch nổi tiếng, thuộc về nhà họ Vương và luôn mở cửa cho công chúng. Sau khi ông nội Vương chuyển về đây dưỡng già, nơi này đã bị đóng cửa.
Khi Vương Hoàn Tu bước vào cửa, những lời chào hỏi nồng nhiệt vang lên bên tai.
"Hoàn Tu đến rồi, mau vào đi, ông nội con đang đợi trong nhà."
Người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy chính là vợ của bác ba. Chuỗi ngọc trai trên cổ bà ấy trông viên nào cũng căng tròn và sáng bóng.
Khi Vương Hoàn Tu bước vào phòng khách, anh liền thấy ông nội ngồi trên ghế sô pha với gương mặt nghiêm nghị.
Ông nội Vương tên là Vương Huy Phong, năm nay đã gần bảy mươi tuổi. Khi thấy Vương Hoàn Tu đến, ông không thèm liếc mắt nhìn anh, chỉ nói một câu lạnh nhạt, "Đến rồi à."
Vương Hoàn Tu không đáp lại, chỉ ngồi xuống bên cạnh.
"Cũng biết đường về nhà, ta còn tưởng con đã quên mất vẫn còn ông già này."
Vương Hoàn Tu: "ông nội già rồi, phải cẩn thận với lời nói xui xẻo."
Ông nội Vương nghẹn lời, ông biết ngay rằng cái miệng của đứa này không nói được lời tốt đẹp.
Vương Hoàn Tu mặc vest chỉn chu, vừa từ công ty đến. Ông nội Vương nhìn anh và mở lời, "Hôm nay ta nghe nói, con mất tập trung trong cuộc họp, cứ nhìn điện thoại. Hoàn Tu, công ty giao cho con, không phải để con lơ là công việc. Nếu con cứ như vậy, vị trí đó đáng lẽ ra ta không nên để con ngồi."
Những lời nói đó lọt vào tai, nhưng Vương Hoàn Tu không hề chớp mắt, mà còn ung dung hỏi lại, “Vậy ông muốn ai ngồi vào vị trí đó?”
“Trong nhà có nhiều đứa trẻ nỗ lực hơn con rất nhiều, chọn ngẫu nhiên một đứa cũng hơn con cả. Tiểu Thiên là một đứa trẻ không tệ, bây giờ hai mươi tuổi, nỗ lực hơn con gấp nhiều lần so với khi con ở tuổi đó.”
Vương Bình Thiên, con trai út của bác ba.
Vương Hoàn Tu: “cháu đã nói rồi, cậu ta không thích hợp để vào công ty.”
Bác ba của gia đình họ Vương tên là Vương Vọng. Ông nội rất kỳ vọng vào đứa con trai út này, mặc dù từ nhỏ thành tích bình thường, lớn lên sự nghiệp cũng bình thường, nhưng trong mắt ông nội, đứa con trai này vẫn là tốt nhất.
Vương Vọng luôn muốn đưa con trai là Vương Bình Thiên vào công ty, nhưng dù dùng cách nào cũng đều gặp phải sự phản đối mạnh mẽ.
Hồi nhỏ, Vương Bình Thiên không tên là Bình Thiên, mà được đặt một cái tên lớn, nhưng tên đó không hợp, bệnh lớn bệnh nhỏ cứ lần lượt kéo đến. Sau khi tìm cách đổi tên, tình trạng mới đỡ hơn.
Ông nội Vương đập mạnh cây gậy xuống đất: “Tiểu Thiên sao lại không thích hợp vào công ty, vừa nỗ lực vừa có chí tiến thủ, hơn con gấp ngàn lần khi con ở tuổi đó.”
Vương Hoàn Tu chẳng mảy may quan tâm: “cháu đã nói rồi, tên cậu ta không tốt.”
Ông nội Vương: “Con!”
Trần Kiều, vợ của bác ba, vẫn đang đứng ngoài cửa nghe lén. Nghe thấy Vương Hoàn Tu chê bai tên của con mình, móng tay đỏ chót của bà bấu chặt vào lòng bàn tay.
Bà không dám tiến lên đối chất, hôm nay gọi Vương Hoàn Tu về cũng là để bàn chuyện đưa Vương Bình Thiên vào công ty.
Hơn nữa, bà cảm nhận được rằng tâm trạng của Vương Hoàn Tu không tốt. Từ khi ông nội Vương mở miệng nói câu đầu tiên, không khí đã trở nên căng thẳng.
Trong công ty có người của Vương Vọng làm nội gián, và chuyện Vương Hoàn Tu mất tập trung trong cuộc họp hôm nay đã đến tai ông ta.
Vương Hoàn Tu không thể không biết chuyện nội gián, chỉ là anh nhắm mắt làm ngơ, duy trì bề ngoài hòa thuận, chưa muốn vạch trần. Nhưng lời nói của ông nội Vương hôm nay giống như làm cho nội gián của Vương Vọng lộ mặt, khiến người ta không khỏi khó chịu.
“Tiểu Thiên là đứa trẻ có năng lực, tháng sau sẽ sắp xếp cho cậu ta tiếp cận công việc trong công ty.”
“Đợi đến khi cậu ta đạt được thành tích thì mới bàn tiếp.”
Ông nội Vương nghe ra rằng Vương Hoàn Tu không đồng ý, “Sao? Con còn muốn giữ mọi quyền hành trong công ty, con đúng là chuyên quyền độc đoán.”
“Chức vị này vốn là của bác ba con, nếu không phải lúc đó bác ba con bị bệnh, thì ta đã không cần dùng đến con!”
“Bệnh? Ông nói mấy cái lỗ sâu trên răng của ông ấy?” Vương Hoàn Tu cười lạnh: “Thật là một cơn bệnh lớn.”
“……”
Ông nội Vương tức giận đến run rẩy, Vương Hoàn Tu đứng dậy, “Nếu không có chuyện gì nữa, cahus xin phép về trước. Hôm khác tôi sẽ trở lại thăm ông.”
“Ai cần con thăm! Đồ khốn nạn, cút xa bao nhiêu tốt bấy nhiêu!”
Vương Hoàn Tu quay lưng rời đi một cách dứt khoát, không có chút cảm động nào.
Thấy anh phản ứng lạnh nhạt, không chút hối hận hay lưu luyến, ông nội càng tức giận hơn. Ông ngày ngày mong mỏi anh có thể trở về thăm mình, nhưng anh lại lạnh lùng, vô cảm đến vậy. “Đồ vô ơn bạc nghĩa, ta đã khổ công nuôi dưỡng con, đồ sói mắt trắng, ai tốt với con cũng vô ích.”
“Cha con đối với con tốt như thế, còn bay qua nước ngoài xem con thi đấu, cuối cùng cũng bị con hại chết.”
Ông nội vơ lấy cái gạt tàn trên bàn trà ném về phía anh, nhưng chỉ nghe thấy tiếng “bốp” khi nó đập vào cánh cửa mà Vương Hoàn Tu vừa đóng lại.