Chương 50

Bàn ăn yên tĩnh và trang nghiêm như phòng thi đại học, trong phòng thi có tiếng đầu bút cọ xát với giấy, trên bàn ăn có tiếng Bạch Thủy Kim cào cơm.

Vương Mộc Quang cầm bát trống, mong đợi nhìn Vương Hoàn Tu, hai tay cầm bát khẽ run, đó là chi tiết nhỏ hắn thêm vào, học theo lời của người ăn mày gặp hôm nay, "Người tốt, anh và Chúa Giê-su cùng ở bên nhau."

Vương Hoàn Tu đặt đũa xuống, nhìn hắn với vẻ dò xét, "em có biết Chúa Giê-su ở đâu không?"

"Ở thiên đàng mà."

"Nói tiếp nữa thì em cũng sẽ được gửi lên đó."

"......"

Bạch Thủy Kim miệng đầy cơm, trước đây cậu cứ nghĩ rằng sự độc mồm độc miệng của Vương Hoàn Tu chỉ nhắm vào cậu, không ngờ lại là nhắm vào tất cả mọi người.

Cậu phồng má lên, kéo ghế sát lại gần Vương Hoàn Tu, "Anh Hoàn, anh giỏi quá, em yêu anh."

"......"

Mặc dù Vương Hoàn Tu và Vương Mộc Quang đều là phản diện, nhưng có lẽ do tác giả tạo dựng nhân vật khác nhau, nên cách suy nghĩ cũng hoàn toàn khác biệt.

Ví dụ như việc cùng Chúa Giê-su ở bên nhau, Vương Mộc Quang thì một lòng muốn đứng cùng với Chúa Giê-su, còn Vương Hoàn Tu lại đi theo con đường khác, một lòng muốn đưa người khác đi đứng cùng Chúa Giê-su.

Một câu nói, với những người khác nhau, lại nghe ra những ý nghĩa khác nhau.

Vương Mộc Quang không ngờ rằng anh trai mình lại lạnh lùng như vậy, thậm chí không cho hắn ăn một bữa cơm, không có chút lòng thương cảm nào.

"Anh à." Vương Mộc Quang biểu cảm đầy đau khổ, "Em cảm thấy không thể hiểu nổi anh nữa."

Dường như người đối diện không còn là người anh trai tốt trước đây của hăbs nữa, một làn sương mù dày đặc chắn ngang giữa hai anh em, mỏng như tấm voan mà không thể xua tan.

Vương Hoàn Tu không thèm để ý đến hắn, quay sang người hầu bên cạnh và nói, "Lấy bát đũa của em ấy đi."

Vương Mộc Quang giật mình, vội vàng bảo vệ bát cơm của mình. "Đừng, đừng! Anh không thay đổi, không thay đổi chút nào, chỉ là em bị cận thị nặng thêm 1 độ thôi."

Bạch Thủy Kim: ...

Quả nhiên, trước sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ lời nói gây tổn thương nào cũng không đáng kể.

Sau bữa tối, kim đồng hồ chỉ đến 8 giờ, "Dạ du hành" được phát sóng vào lúc 8 giờ mỗi tối cuối tuần, bây giờ chính là lúc bộ phim truyền hình này lên sóng.

Vì người chồng số N trên phim, Bạch Thủy Kim mỗi cuối tuần đều xem đúng giờ, còn Vương Mộc Quang thì vì sắp tham gia diễn xuất trong "Dạ du hành", cũng ngồi cùng cậu trên ghế sofa chờ đợi.

Trên màn hình TV phát nhạc nền mở đầu, Bạch Thủy Kim thấy Vương Hoàn Tu lại định lên lầu, nhanh chóng lên tiếng, “Anh xã, cùng xem TV đi, còn thiếu một người nữa.”

“Đúng rồi, anh à, cùng xem đi.”

Đối diện với lời mời chân thành của hai người, Vương Hoàn Tu ban đầu không định đáp lại, nhưng nghĩ đến việc nếu từ chối sẽ bị họ làm phiền đến nhức đầu, anh ngồi xuống bên tay trái của Bạch Thủy Kim, anh em hai người ngồi một bên trái một bên phải.

Vương Mộc Quang mới về hôm qua, trước đó vì công việc bay khắp nơi, đã hơn nửa năm rồi chưa về nhà. Hai anh em lâu ngày không gặp, chắc hẳn có nhiều chuyện để nói.

Bạch Thủy Kim rất hiểu ý, cậu nói đầy ân cần: “Anh xã, để em đổi chỗ với anh, anh và chú ấy ngồi với nhau nói chuyện đi.”

Cậu nháy mắt với Vương Hoàn Tu, cậu rất chu đáo mà.

Vương Hoàn Tu nhìn cậu từ trên cao rồi thu lại ánh mắt, nhìn về phía TV, “cậu ngồi đây cũng không ảnh hưởng đến việc tôi nói chuyện với em ấy.”

Bạch Thủy Kim: “Không cần đổi à?”

“Không cần, cậu rất chu đáo rồi.”

Bạch Thủy Kim ngẩn ngơ.

Vương Mộc Quang cười khẩy một tiếng, “Nghe không ra à, nhóc lùn? Ý anh ấy là cậu thấp đấy.”

“......”

Chiều cao thật chu đáo.

Chỉ thấy ba người ngồi với nhau thành một rãnh, ai cũng có thể nói chuyện với nhau mà không bị cản trở.

Anh em cẩu độc ác, đôi khi thật muốn đánh nhau với mấy người cao này.

Nhạc nền mở đầu kết thúc, nội dung phim truyền hình chính thức bắt đầu phát sóng, Bạch Thủy Kim say mê xem, khi khuôn mặt đẹp trai của nam phụ được đặc tả cận cảnh nổi bật, cậu không nhịn được thốt lên, “Đẹp trai quá.”

Nói xong mới nhớ ra Vương Hoàn Tu vẫn ngồi bên cạnh, cậu quay đầu, chu môi nói, “Anh xã, em nói anh đấy.”

Vương Hoàn Tu: ......

miệng Bạch Thủy Kim này có thể nói ra bất cứ điều gì.

“Vậy còn tôi thì sao?” Vương Mộc Quang chen vào, “Tôi không đẹp trai sao?”

“Anh cũng đẹp trai, nếu diễn xuất tốt hơn một chút thì còn đẹp trai hơn nữa.”

Vương Mộc Quang được khen, cảm thấy rất thoải mái, thực ra hôm qua khi biết anh trai mình đã kết hôn, về phòng hắn liền tìm kiếm tin tức về đám cưới của họ trên điện thoại.

Hình ảnh trong bài báo về đám cưới có thể dùng hai từ “thảm khốc” để miêu tả, khuôn mặt đầy màu sắc trong ảnh hoàn toàn không liên quan gì đến Bạch Thủy Kim.

Hắn còn gọi điện hỏi bạn bè, họ nói rằng ông ép anh trai hắn phải kết hôn, cùng lúc đó Bạch Thủy Kim suốt ngày cầm loa đến trước cửa nhà hét rằng muốn gả cho Vương Hoàn Tu, nên anh trai hắn đã cưới cậu ấy.

Không chỉ vậy, bạn bè còn quả quyết kể nhiều chuyện mất mặt của Bạch Thủy Kim, nói rằng người này ngớ ngẩn thế nào, thô tục ra sao, là một tên hề chính hiệu.

Nhưng sau hai ngày chung sống, Vương Mộc Quang lại không nghĩ vậy, hắn cảm thấy nhóc lùn này khá dễ thương, vừa dễ thương về ngoại hình, vừa dễ thương về tính cách.

Cậu ấy dường như rất thích nói chuyện với người khác, nhưng đối tượng chính dường như là anh trai hắn, có thể thấy rằng cậu ấy rất thích anh trai mình.

Nhưng Vương Mộc Quang không phải là người dễ bị phớt lờ, hắn cứ muốn chen vào, ba người nói chuyện với nhau, tạo thành một bộ ba vững chắc.

Sau khi một tập phim kết thúc, Vương Hoàn Tu không ở lại nữa, dù hai người có cố giữ lại, anh vẫn kiên quyết lên lầu làm việc.

Trong khoảng thời gian chờ đợi tập tiếp theo, Bạch Thủy Kim lấy điện thoại ra và vào mục từ khóa của "Dạ du hành" trên Weibo để thảo luận cốt truyện với người hâm mộ.

Thấy cậu say mê bộ phim này như vậy, Vương Mộc Quang cũng ghé mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cậu.

“Nhóc lùn, trong bộ phim này, cậu thích ai nhất?”

Chỉ thấy trên màn hình điện thoại Bạch Thủy Kim đã gõ một đoạn dài, còn chưa kịp gửi đi.

“Hu hu hu, hôm nay nam chính cũng đẹp trai quá, nam phụ em cũng yêu, nam thứ ba tập này không xuất hiện, không biết tập sau có anh ấy không, nhưng không sao, khoảng cách tạo nên vẻ đẹp…”

Vương Mộc Quang: …

Cậu ta thực sự đã bắt kịp xu hướng nɠɵạı ŧìиɧ.

Những diễn viên đẹp trai trong phim đều được Bạch Thủy Kim nhắc đến trong bình luận, cậu ấy cũng đã gián tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

Yêu thích ai nhất? Không có ai là yêu nhất hay không thích, Bạch Thủy Kim đối xử công bằng, tất cả đều phải có.

Vương Mộc Quang cảm thấy thú vị, không ngờ Bạch Thủy Kim trông ngoan ngoãn mà trên mạng lại đăng những lời đầy táo bạo như vậy. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao trên mạng, những lời bốc đồng thế này hân đã thấy nhiều rồi, “Tôi nói, cậu tham lam quá đấy, một người không đủ à? Muốn tất cả luôn?”

Bạch Thủy Kim suy nghĩ một chút, “Tôi có thể phân chia những nhân vật mà tôi thích, như vậy sẽ không quá tham lam.”

“Phân cho ai?”

“Tất nhiên là cho gia đình rồi.”

Đồ tốt thì phải chia sẻ với gia đình, cậu vẫn hiểu đạo lý không để người ngoài được hưởng lợi.

“Vui một mình sao bằng vui cùng mọi người.”

Vương Mộc Quang chờ đợi câu trả lời của cậu, “Nói đi, phân chia thế nào.”

Bạch Thủy Kim mở một bức ảnh tập thể của các nam diễn viên trong "Dạ Du Hành" và chỉ vào từ nam chính đến nam phụ thứ tư.

“Một người cho tôi, con trai của mẹ tôi một người, anh dâu của chú út tôi một người, vợ của anh xã tôi một người .”

“……”