Chương 49

Nhìn nụ cười xu nịnh của người ăn mày, Vương Mộc Quang cảm thấy không thoải mái, chỉ với số tiền này mà khiến đối phương cảm động đến như vậy, hắn không thể tin rằng những người này đang sống trong những ngày tháng khổ sở, tệ hơn cả cái chết.

Chỉ với hai nghìn tệ mà đã phải cúi mình, chịu lạnh trong thời tiết khắc nghiệt.

Vì số tiền này, người ăn mày đã dạy cho hai người một số kỹ năng cần thiết để làm ăn mày, bước đầu tiên là phải từ bỏ lòng tự trọng.

Đã đi xin ăn thì làm sao có thể ngẩng cao đầu khi đưa tay xin tiền của người khác, hơn nữa là phải làm cho bản thân trông thật đáng thương. Mặc dù người ăn mày thu nhập hàng chục nghìn mỗi ngày, nhưng hắn chưa bao giờ mặc quần áo dày hay đi giày, và mỗi ngày chỉ ăn một chút, luôn chịu đói chịu rét.

Chỉ khi hắn thật sự đáng thương thì người khác mới tỏ lòng thương hại mà cho tiền, người ăn mày là vậy, ăn không no, mặc không ấm, không có lòng tự trọng và luôn bẩn thỉu.

Điều này đã khiến thế giới quan của Vương Mộc Quang bị chấn động không nhỏ, hắn ngay lập tức cảm thấy có thể mình không thể đảm nhận vai diễn này.

Hắn phải diễn thế nào đây, đừng nói là chịu đói, ngay cả bị đánh hắn còn chưa từng bị.

Hơn nữa, nhìn hắn cũng không giống người nghèo.

Ngay khi hắn định rút lui, một giọng nói reo hò vang lên bên cạnh, “Dễ dàng như vậy, chẳng phải ai cũng có thể diễn ăn mày sao!”

Vương Mộc Quang lập tức cứng họng, muốn từ bỏ kịch bản nhưng lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

“Dễ dàng như vậy mà, anh chắc chắn có thể diễn tốt mà.”

Nhìn thấy gương mặt im lặng của Vương Mộc Quang, Bạch Thủy Kim nheo mắt cười, “Không phải chứ, không phải chứ, anh không phải thật sự không biết diễn đấy chứ.”

“Ai nói vậy!” Vương Mộc Quang như con mèo bị giẫm phải đuôi, “Chuyện nhỏ này đối với tôi là dễ như trở bàn tay, chờ mà xem!”

Những người tự luyến như Vương Mộc Quang thật ra rất dễ dỗ dành, chỉ cần khen ngợi họ lên tận trời, đẩy họ lên một tầm cao mới, thì họ sẽ tự giác yêu cầu bản thân phải đạt đến tầm cao đó. Bởi vì điều họ không thể chịu được nhất chính là ánh mắt thất vọng của người khác.

Trong lòng Vương Mộc Quang bắt đầu vẽ ra một chiến lược. Dù hắn không thực sự là một người ăn mày, nhưng có thể thông qua những cách khác để cảm nhận tâm trạng của một người ăn mày, ví dụ như mặc áo ngắn tay chạy ra ngoài trời lạnh và không ăn uống suốt một ngày.

Cảm nhận cái lạnh và cái đói, chỉ có đặt mình vào hoàn cảnh đó mới có thể thấu hiểu, và điều quan trọng là phải bỏ qua tự trọng để cúi đầu trước người khác.

Khi Vương Hoàn Tu tan làm về nhà, liền thấy hắn mặc quần đùi áo ngắn tay ngồi trên một cái ghế đẩu nhỏ, Bạch Thủy Kim bỏ tiền xu vào cốc trà của hắn.

“Vương Mộc Quang, Vương Mộc Quang, ai là người thông minh nhất trên thế giới này?”

“Là cậu, là cậu, người thông minh nhất trên thế giới này chính là cậu.”

Vương Hoàn Tu: ...

Hai người có thể chơi vui như vậy, anh cũng không ngạc nhiên chút nào.

Anh phớt lờ hai người và đi lên lầu, lúc này, hình ảnh Vương Hoàn Tu mặc vest lịch lãm đối lập hoàn toàn với vẻ ngớ ngẩn của Vương Mộc Quang.

Bạch Thủy Kim cũng nhận ra sự khác biệt về khí chất giữa hai anh em, mặc dù họ chỉ cách nhau bốn tuổi, nhưng bất kể về tâm lý hay phong cách làm việc, Vương Hoàn Tu đều trưởng thành hơn nhiều so với Vương Mộc Quang.

Nhân lúc Vương Mộc Quang không mặc áo khoác và ra ngoài chịu lạnh, Bạch Thủy Kim tìm đến quản gia. Chú Trương đã ở nhà họ Vương nhiều năm, hiểu rõ về gia đình này hơn cậu nhiều, "Chú Trương, tại sao tính cách và trí thông minh của Mộc Quang và anh Hoàn Tu lại khác biệt nhiều như vậy?"

Quản gia lại không thể nghe nổi điều này, "Khác biệt gì mà khác biệt, cậu chủ Mộc Quang cũng rất thông minh."

Cả hai đứa trẻ đều rất xuất sắc.

Nhà họ Vương có nhiều con cái, là quản gia lâu năm, ông phải công bằng với tất cả, mọi người đều như nhau.

Bạch Thủy Kim nghe quản gia nói một cách nghiêm nghị, bình tĩnh đáp: "Ồ, hôm nay anh ấy đã cho người ăn mày hai nghìn tệ."

Quản gia im lặng, một lúc lâu sau mới đưa ra câu trả lời, "Thực ra lúc trước, ông chủ và cậu chủ Mộc Quang là anh em sinh đôi, chỉ có điều não của họ dính liền nhau, sau đó bác sĩ đã phẫu thuật tách ra và chia não cho ông chủ."

Bạch Thủy Kim: ...

Mặc dù biết là đang bị trêu đùa, nhưng nghe lại có vẻ rất thật.

Để trải nghiệm cảm giác đói, Vương Mộc Quang đã không ăn uống gì suốt một ngày. Ngay cả khi đến bữa tối, hắn cũng không hề tỏ ra hứng thú. Cuối cùng, hắn lên bàn ăn, trước đó còn cố ý vào bếp tìm ít tro nồi để bôi lên mặt, làm cho mình trông luộm thuộm hơn.

Trong khi bát của Vương Hoàn Tu và Bạch Thủy Kim đều đầy cơm trắng thơm ngọt, bát của Vương Mộc Quang lại trống trơn, còn sạch hơn cả khuôn mặt trắng ngần như ngọc của Bạch Thủy Kim.

Đối diện với những món ăn ngon trên bàn, hân cầm bát đưa đến trước mặt Bạch Thủy Kim, run rẩy nói, "Xin thương xót, tôi đã ba ngày chưa ăn cơm rồi."

Bạch Thủy Kim chia cho hắn nửa bát cơm.

Không có đồ ăn kèm, nhưng hắn vẫn ăn cơm ngon lành, có thể thấy thật sự đói. Một người cao một mét tám tám, cả ngày không uống một giọt nước, còn mặc áo ngắn tay chạy loăng quăng ngoài trời suốt buổi chiều.

Cơm ăn xong, Vương Mộc Quang bắt đầu xin thêm các món khác trên bàn.

Hắn cầm bát trống, giơ lên trước mặt Vương Hoàn Tu, "Xin thương xót."

Người đối diện vẫn giữ gương mặt không biểu cảm nhìn hắn

Vương Mộc Quang không ngờ đối phương lại không động lòng, chắc hẳn là do hắn chưa đủ đáng thương, diễn xuất vẫn chưa đủ thuyết phục đối phương.

Giọng điệu của hắn càng trở nên thảm thiết hơn, "Tôi đã lâu rồi chưa được ăn no."

"Trời lạnh thấu xương, ăn không no mặc không ấm, tay tôi đều bị cước vì lạnh, nếu không có bát cơm nóng này, tôi không thể sống qua mùa đông năm nay."

"Ở nhà tôi còn có một người anh bị liệt, ốm nặng cần phải nuôi dưỡng."

Bạch Thủy Kim: ...

Nói tiếp nữa chắc thật sự không qua nổi mùa đông năm nay.