Chờ sau khi Khâu Hạo Lân mang theo các chiến sĩ đứng xếp hàng ở cửa, Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc cũng gia nhập vào đó, sau đó cung nhau đi lên phi hành khí.
Suốt đường đi, Khâu Hạo Lân đã liên hệ cho nhóm đi bắt giữ Ông Lực, sau khi thống nhất được thời gian bắt giữ, sau đó đồng thời xuất phát, như vậy có thể tránh cho việc bọn lọ liên lạc thông báo tin tức cho nhau.
Lúc này đây, Khâu Hạo Lân đã phái hai chiến sĩ đến trước cửa biệt thự Lâm gia trước, đưa công văn cho cảnh vệ canh giữ trước cửa. Đồng thời, khống chế bọn họ, để bọn họ không thể liên hệ báo trước cho bất kỳ ai, thuật tiện cho viện bọn họ ở bên này có thể trực tiếp bay thẳng đến biệt thự của Lâm Chí Viễn, tiết kiệm thời gian.
Chờ đến khi đến trước cửa biệt thực Lâm Chí Viễn, sau khi đáp xuống, tất cả những chiến sĩ đi theo lập tức bước xuống bao vây biệt thự.
Khâu Hạo Lân đi qua gõ cửa, rất nhanh từ bên trong đã có người đi ra mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người tới, người hầu còn muốn đi vào thông báo cho chủ mẫu, kết quả trực tiếp bị Khâu Hạo Lân đẩy cửa ra giữ chặt. Bọn họ có nhiệm vụ tới bắt Ông Thuyên, không cần phải cẩn thận như lần trước.
“Bây giờ chúng ta hoài nghi Ông Thuyên có liên quan đến vụ án buôn lậu hàng cấm, cần đưa người về điều tra.” Khâu Hạo Lân trực tiếp giải thích mục đích đến đây, đồng thời bảo những chiến sĩ phía sau đi vào bên trong biệt thự tìm người.
Người hầu bị dọa sợ, muốn ngăn cản nhưng lại bị khí tràng của Khâu Hạo Lân xuất ra làm chấn kinh đến độ không cử động được.
Tất cả những chiến sĩ ở đây đều là những người đã từ ra chiến trường, trên người bọn họ đều mang theo sát khí, càng đừng nói tới người có cấp bậc trung tướng như Khâu Hạo Lân. Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều lộ ra khí thế bức người như vậy, những người hầu ở đây làm sao có thể ngăn cản anh được?
Không lâu sau, Ông Thuyên đang mặc quần áo ở nhà đã bị áp giải từ trên lầu xuống.
Bà ta hiển nhiên không ý thức được hành tung buổi sáng của mình đã bị bại lộ, vẻ mặt hoang mang nhìn Khâu Hạo Lân, nói: “Khâu trung tướng, hôm nay ngọn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy? Nếu là chuyện về trượng phu của ta, vậy thì thật sự xin lỗi, ta chỉ là một bà nội trợ mà thôi, đối với chuyện ông ấy làm bên ngoài ta không biết gì cả, cho dù có hỏi cũng không hỏi ra gì đâu.”
Khâu Hạo Lân gật gật đầu: “Ngài nói không sai, những chuyện không biết, chúng ta tất nhiên sẽ không hỏi. Nhưng mà, chuyện về Ông Lực, chắc là bà biết chứ đúng không?”
Cái tên này vừa được nhắc đến, sắc mặt của Ông Thuyên lập tức có biến hóa, ánh mắt cũng bắt đầu mất tự nhiên. Bà ta nỗ lực duy trì tư thái tự nhiên, thậm chí giả bộ bối rối khó hiểu: “Sao chuyện lại có liên quan đến anh trai của ta? Khâu trung tướng, ta hiểu tâm tình lo âu của các ngươi bây giờ, nhưng cho dù có như thế nào, các ngươi cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác a.”
Khâu Hạo Lân không có tâm tình tiếp tục nói chuyện với bà ta, trực tiếp mở đoạn băng và phần ghi âm kia ra, thông qua thiết bị đầu cuối mở ra cho bà ta xem.
“Vậy thì bà cứ nhìn cho kỹ, xem có phải là chúng ta vu oan cho mấy người hay không.”
Sau khi video được mở ra, Khâu Hạo Lân nhân cơ hội ra hiệu cho Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đang đứng phía sau, để cho bọn họ đi tìm Đổng Thu Lan. Hai người ngầm hiểu, nhân lúc lực chú ý của Ông Thuyên bị video hấp dẫn, lập tức chạy vào trong đi tìm.
Bởi vì trước đó Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đã nghĩ có phải Đổng Thu Lan đang ở tầng hầm ngầm hay không, cho nên hai người không tìm loạn nữa. Lăng Mộc tương đối quen thuộc với Lâm gia, y biết vị trí đại khái của cửa tầng hầm ngầm ở phía sau hoa viên, vì thế mang Khâu Chấn Dương chạy thẳng đến hoa viên.
Hai người đi theo đường mòn đến hoa viên, hậu hoa viên này rất rộng lớn, có trồng rất nhiều loại cây thân cao, rất dễ cản trở tầm mắt của người khác, khiến cho người khác dễ bỏ sót một vài chỗ. Nếu là người không quá quen với nơi này, thì rất dễ bị lạc mất phương hướng.
Cũng may, Lăng Mộc tương đối ấn tượng với nơi này, sau khi thăm dò một chút, cuối cùng là tìm được một cửa vào ẩn nấp sau bụi cây rậm rạp.
“Tại sao Lâm Chí Viễn lại đem tầng hầm ngầm đặt ở đây? Thần thần bí bí, chắc chắn trong lòng có quỷ.” Khâu Chấn Dương chán ghét nói, trước đó hắn đã lấy từ chỗ anh trai một chiếc thẻ mở khóa vạn năng.
May mà Khâu Hạo Lân đã suy xét cẩn thận, toàn bộ tinh tế người có được tấm thẻ này không quá mười người, bằng không hắn cùng Lăng Mộc cho dù có tìm được tầng hầm ngầm cũng không có cách nào vào được.
Thấy Lăng Mộc muốn đi trước, Khâu Chấn Dương lập tức ngăn cản, đẩy y ra sau để cho mình đi trước.
Bên trong tầng hầm ngầm có ánh đèn lờ mờ, đèn xung quanh đã lâu không được sửa chữa, đã có rất nhiều cái bị hỏng.
Vừa đi được vài bước, Khâu Chấn Dương liền nhíu chặt mày lại, trong lòng bắt đầu không muốn đi vào sâu thêm. Thật sự là bên trong truyền ra một mùi hôi tanh tưởi đến kinh người, cái loại mùi hương này kết hợp với hoàn cảnh như thế này, thật khiến cho người khác phải nổi gai ốc.
“Đây là cái mùi gì vậy?” Thực hiển nhiên Lăng Mộc cũng ngửi thấy cái mùi kinh khủng này, sắc mặt của y có chút khó coi, trong lòng không kiềm chế được bắt đầu lo lắng.
Trong lòng Khâu Chấn Dương có dự cảm chẳng lành, hắn nắm chặt tay Lăng Mộc, an ủi nói: “Không sao đâu, tầng hầm ngầm rất dễ có chuột hay cái gì đó, đừng lo lắng.”
Y hít một hơi thật sâu, tiếp tục đi trên bậc thang, rất nhanh đã xuống được nơi cần đến.
Ánh sáng ở đây rất yếu, Khâu Chấn Dương mở đèn trên đầu cuối ra, Lăng Mộc cũng mở ra theo, hai người cùng chiếu vào sâu trong tầng hầm ngầm.
Tầng hầm ngầm là một mảnh hỗn loạn, những mảnh nhỏ gốm sứ ấm sành đầy đất, cùng với đồ ăn hư thối và phân của động vật vương vãi khắp nơi, còn có một ít chất lỏng màu đỏ rẫm đã khô trên đất. Hai người nín thở tiếp tục đi đến một góc, trong phạm vi ánh đèn có thể soi rọi được rất nhanh liền xuất hiện một đôi chân trắng bệch mang đôi giày cao gót màu đỏ.
“…” Lăng Mộc bị dọa đến ngây người, y ngơ ngác đứng, bàn tay đeo đầu cuối buông thõng xuống, sắc mặt tái nhợt.
Khâu Chấn Dương siết chặt tay, cắn chặt răng tiếp tục chiếu xa hơn.
Chủ nhân của đôi chân kia chính là Đổng Thu Lan.
Bà ta vẫn mặc chiếc váy ngày đó Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đến Lâm gia, đầu tóc rối bù ngã trên đất, không tạo ra bất kỳ tiếng động gì.
“Đừng sợ, để anh qua nhìn xem.” Khâu Chấn Dương quay qua ôm Lăng Mộc cái, sau đó buông y ra muốn đi lên trước. Trong nháy mắt vừa mới buông tay, Lăng Mộc liền nắm chặt lại.
Thanh âm y run rẩy, nhưng kiên định dị thường: “Em đi với anh.”
“…Được.”
Hai người nắm tay đi qua, Khâu Chấn Dương ngồi xổm xuống, nương ánh đèn của Lăng Mộc, dùng một tay khác vén tóc trên mặt của Đổng Thu Lan, sau đó đặt tay dưới mũi Đổng Thu Lan.
Chỉ sau vài giây, Khâu Chấn Dương nhẹ nhàng thở ra: “Bà ấy còn sống!”
Bốn chữ này khiến cho toàn thân Lăng Mộc thả lỏng một hơi, y ngồi xổm xuống, tay run rẩy chạm vào gương mặt vẫn còn chút ít hơi ấm của Đổng Thu Lan, thấp giọng kêu: “Mẹ? Mẹ tỉnh đi, mẹ?”
Lăng Mộc hô vài tiếng, nhưng bà ấy không có bất kỳ phản ứng nào.
Khâu Chấn Dương lập tức gọi điện thoại cho anh trai, giải thích tình hình cho anh biết, bảo anh phái hai chiến sĩ có kinh nghiệm đến đây. Sau đó hắn lập tức gọi cho bệnh viện gần nhất, dặn bọn họ chuẩn bị tiếp nhận bệnh nhân. Hắn thật sự không quá hiểu rõ tình hình bây giờ của Đổng Thu Lan, cũng không dám tự tiện động vào bà ấy, vẫn nên chờ người có kinh nghiệm xuống đưa ra ngoài thì tốt hơn.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn thuận tiện chiếu đèn nhìn sơ qua tầng hầm ngầm này một vòng. Nhìn dáng vẻ này của Đổng Thu Lan chắc đã bị giam ở đây lâu rồi, những đồ ăn trên đất tuy đã có không ít bị hư thối, nhưng vẫn còn có đồ ăn mới, giống như vừa được đưa vào ngày hôm nay. Trừ cái này ra, chắc chắn bà ấy không được cho phép ra ngoài, ngay cả đi vệ sinh cũng phải làm luôn trong cái tầng hầm ngầm nhỏ bé này.
Còn với những vết máu dưới mặt đất, phần lớn đều đến từ cánh tay của Đổng Thu Lan. Cánh tay trái của bà ấy hình như là bị đánh gãy, hơn nữa bị dao cắt ra rất nhiều vết thương, ngay cả trên người cũng có không ít. Những vết thương đó cho dù không sâu, nhưng cũng chảy không ít máu, đó cũng chính nguyên nhân chính vì sao dưới loại tình huống có đồ ăn nhưng vẫn còn có thể suy yếu như thế, dù sao thì mất máu nhiều như vậy, miệng vết thương rất dễ bị nhiễm trùng.
Khâu Hạo Lân phái hai chiến sĩ căn cứ theo vị trí mà Khâu Chấn Dương cho mà đến đây, hai gã chiến sĩ đó đều có một ít kinh nghiệm y tế, thấy tình huống của Đổng Thu Lan liền lập tức tiến hành sơ cứu đơn giản ngay tại chỗ.
“Bà ấy sẽ không sao chứ?” Môi Lăng Mộc trắng bệch, cầm lòng không đậu mà hỏi Khâu Chấn Dương.
“Yên tâm, đã có bọn họ cấp cứu rồi.” Khâu Chấn Dương ngoài miệng an ủi, nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy tương đối lo lắng.
Hai gã chiến sĩ kia tiến hành kiểm tra đơn giản một phen, một người trong đó cẩn thận ôm Đổng Thu Lan lên, sau đó đi lên bậc thang, ôm người đi ra ngoài. Còn chiến sĩ khác lại đi theo sau lưng Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đi ra ngoài, nói: “Thân thể của bà ấy rất yếu, chúng ta chỉ có thể xử lý sơ qua những vết thương nặng của bà ấy, còn lại vẫn phải để bệnh việc xử lý. Nhưng bây giờ tính mạng của bà ấy không có gì nguy hiểm, có thể yên tâm về điều này.”
“Được, cảm ơn.” Khâu Chấn Dương gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm một phen.
Bế bà ấy ra ngoài, vị chiến sĩ kia để tránh khiến cho mắt của Đổng Thu Lan bị thương vì trong thời gian dài chưa từng nhìn thấy ánh mặt trời, thậm chí còn xé một lớp vải từ quần áo của mình bịt lại mắt của bà ấy. Sau khi quay trở lại mặt đất, người đó trực tiếp đưa người lên phi hành phí, bởi vì chuyện quá khẩn cấp, Khâu Chấn Dương đưa người đến bệnh viện trước, hắn cũng gọi nói một tiếng cho Khâu Hạo Lân, nói rằng sau đó sẽ để phi hành khí quay lại đón bọn họ sau.
Vì đã nhận được điện thoại của Khâu Chấn Dương trước, bên phía bệnh đã có bác sĩ cùng hộ sĩ ra đứng chờ, sau khi nhìn thấy người liền nhận lấy Đổng Thu Lan rồi chuyển về phía giường bệnh, sau đó đẩy người vào bệnh viện.
Khâu Chấn Dương bảo hai chiến sĩ kia lái phi hành khí trở về, còn mình cùng Lăng Mộc đến chờ ngoài phòng phẫu thuật.
Ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, Khâu Chấn Dương ôm Lăng Mộc vào trong ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ai cũng không ngờ được, Đổng Thu Lan vậy mà lại có kết cục như vậy. Một lòng muốn trở thành phu nhân nhà hào môn của bà, cuối cùng lại bị nhốt dưới tầng hầm ngầm lạnh lẽo dơ bẩn này, mỗi ngày sống không bằng chết, cho dù là thể xác cùng tinh thần đều chịu thương tổn rất lớn.
Gia đình hào môn thật sự là nơi khiến cho rất nhiều người hướng đến, nhưng lại có bao nhiêu người có thể hiểu được trong đó có bao nhiêu đau xót cùng thống khổ?
Trên đường đến đây Khâu Chấn Dương đã chụp lại vết thương trên người Đổng Thu Lan, còn còn chụp lại một vài hình ảnh về tầng hầm ngầm nữa. Đây đều là những thứ có thể có thể dùng làm bằng chứng trước tòa, tất cả hắn đều sẽ không bỏ qua.
Lâm gia chẳng có mấy ai là vô tội, Lâm Chí Viễn càng là cha nào con nấy, giống hệt như Lâm Vũ Hàm, cả hai người bọn họ đều là những kẻ không coi mạng người ra gì.
Cũng may bây giờ tất cả mọi chứng cứ đều đã được thu thập đầy đủ, Ông Thuyên cùng Ông Lực đều có người bên quân bộ đích thân thẩm vấn, chắc chắn sẽ có kết quả trước khi phiên tòa mở ra.
Cúi đầu nhìn Lăng Mộc đang dựa lên người mình, Khâu Chấn Dương giơ tay sờ sờ gương mặt không còn một giọt máu nào của y: “Đợi sau khi mẹ em tỉnh lại, anh sẽ an bài cho bà ấy đến ở chỗ khác, sau đó tìm người hầu đến chăm sóc bà ấy, nuôi bà ấy cả đời. Khi nào em muốn đều có thể đến thăm bà ấy, không muốn xem thì quên đi, không ai cảm thấy là do em không đúng.”
Làm một người mẹ, Đổng Thu Lan thật sự quá không xứng chức.
Mà hồi báo cuối cùng của Lăng Mộc, chính là kéo bà ấy khi thoi thóp từ cổng địa ngục trở về, mối quan hệ huyết thống, cuối cùng cũng đứt đoạn từ đây.
“Ừm, được.” Lăng Mộc duỗi cánh ôm cổ Khâu Chấn Dương, mặt chôn trên vai hắn.
Cảm nhận được sự ẩm ướt đang dẫn lan tràn trên vai, Khâu Chấn Dương trấn an mà vỗ nhẹ lưng y, nhẹ giọng an ủi.