Chương 80: Hôn chúc ngủ ngon

Mặc dù hắn nói sẽ giúp Lăng Mộc tìm hiểu tin tức về mẹ của y cho y biết, nhưng điều khiến cho Khâu Chấn Dương tương đối ngoài ý muốn chính là, tin tức mà hắn vừa nhận được nói răng, kể từ khi sau khi Đổng Thu Lan đến Lâm gia, thì đã không còn xuất hiện ở những địa phương khác nữa.

Trong trường hợp này, hoặc chính bà ta vẫn còn ở Lâm gia, hoặc là bà ta đã mất tích không rõ lý do rồi. Dù sao thì dựa vào thế lực của Khâu gia, muốn tìm tung tích của một người bình thường ở Thủ Đô Tinh, không thể không có nửa điểm tin tức nào như vậy.

Khâu Chấn Dương cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn tạm thời không nói chuyện này cho Lăng Mộc biết, mà gọi điện cho Khâu Hạo Lân.

“Vừa rồi anh đã đi hỏi thăm qua rồi, ngày đó đến Lâm gia điều tra, bọn họ hình như cũng không nhìn thấy Đổng Thu Lan.” Khâu Hạo Lân cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng dù sao anh cũng nghĩ nhiều, thanh âm nặng nề, nói: “Anh có một suy đoán không tốt, ngày đó sau khi chúng ta đến đưa người đi, Lâm Chí Viễn có trút giận lên người của Đổng Thu Lan hay không? Dưới cơn thịnh nộ, ông ta không thể kiềm chế được, dẫn tới hậu quả nghiêm trọng, cho nên đã đem người giấu đi rồi?”

Khâu Chấn Dương cảm thấy anh trai đã nói giảm nói tránh rất nhiều rồi, nếu thật sự xảy ra loại chuyện đấy, vậy Đổng Thu Lan, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

“Anh, trong nhà Lâm Chí Viễn không có chỗ nào có thể giấu người được sao?” Khâu Chấn Dương mặt ủ mày chau, chuyện liên quan đến Lăng Mộc, hắn luôn tương đối quan tâm. Đổng Thu Lan rất có khả năng còn có trong Lâm gia, chắc là có nguyên nhân nào đó khiến cho bà ta không muốn ra ngoài hoặc muốn nhưng không thể ra ngoài.

Khâu Hạo Lân lật lật bản báo cáo trong tay, lại cẩn thận xem xét lại một số chi tiết, nhưng vẫn không có thu hoạch gì: “Báo cáo nói trên cơ bản nhà Lâm gia chắc chắn có tầng hầm ngầm nào đó, nhưng ngày đó khi bọn họ đến điều tra lại không tìm thấy lối vào hầm ngầm, tất cả đám người hầu đều ngậm miệng không nói. Sau lại Lâm Chí Viễn thu được tin tức rồi chạy trở về, nhóm của kiểm sát trưởng chỉ có thể qua loa lục soát một vòng rồi liền rời đi.”

Xem ra cái gọi là tầng hầm ngầm kia là mội bí ẩn rất lớn, Khâu Chấn Dương nghĩ nghĩ: “Hiện tại chúng ta còn lý do nào để đến Lâm gia điều tra không?”

“Bây giờ không có lệnh khám xét thì không vào được, hơn nữa gần đây Lâm Chí Viễn thật sự rất táo bạo, ngày nào cũng tạo rắc rối trong chính gia tộc của mình. Trước đó có tin tức truyền đến nói, Lâm lão gia tử sẽ trực tiếp loại bỏ Lâm Chí Viễn ra khỏi những các tên được chọn làm người thừa kế, cho nên đại khái ông ta cũng lười giả vờ nữa, tóm lại là gần đây động tĩnh rất lớn. Chắc gần đây em cũng biết, gần đây ông ta đã động ta động chân vào trò chơi của em.”

Khâu Chấn Dương lên tiếng: “Mặc dù ông ta náo loạn như thế, nhưng vẫn còn xử lý được. Em cảm thấy thế lực của ông ta không còn lớn như trước nữa, nói cách khác không thể chỉ tiểu đánh tiểu nháo như vậy, dù sao thì em cũng là người đẩy con trai ông ta vào ngục, còn gián tiếp hại ông ta mất đi quyền kế thừa, bây giờ ông ta phải hận em thấu xương mới đúng.”

Câu này chỉ là vui đùa, nhưng Khâu Hạo Lân lại nghiêm túc nói: “Em yên tâm, anh sẽ không để ông ta có cơ hội đυ.ng đến em.”

“Ừm, em biết mà.” Trong lòng Khâu Chấn Dương cảm thấy ấm áp, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, “Yên tâm đi anh à, Khâu gia chúng ta không phải người dễ bắt nạt.”

Sau khi nói chuyện xong, Khâu Chấn Dương trầm tư nửa ngày, suy nghĩ xem rốt cuộc có nên nói chuyện này cho Lăng Mộc biết hay không.

Mặc dù bây giờ vẫn chưa có kết quả rõ ràng, nhưng mà tình huống lại không mấy lạc quan.

Giữa người yêu với nhau đều cần thẳng thắng và thành thật, nhưng Khâu Chấn Dương lại rất lo lắng chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến tâm tình của Lăng Mộc. Nhưng sau một hồi rối rắm, hắn vẫn lựa chọn nói cho Lăng Mộc biết, quan hệ giữa hai người họ luôn bình đẳng, Khâu Chấn Dương sẽ không coi Lăng Mộc thành bên yếu thế hơn. Cho dù y có lựa chọn như thế nào, điều mình có thể làm chính là vẫn luôn ở bên cạnh, ủng hộ quyết định của y.

Sau khi nghe tin, Lăng Mộc trầm mặc một hồi lâu.

Y ngồi trên sô pha, trong tay cầm một ly nước trái cây lạnh ngắt.

“Em nếu để ý, chúng ta có thể xin nghỉ vài ngày ra ngoài tìm người, nếu như bên ngoài không có tin tức gì, vậy chắc chắn bà ấy vẫn còn ở lại Lâm gia, chúng ta có thể tìm cái cớ tới cửa thăm hỏi.” Khâu Chấn Dương lấy ly nước trái cây trong tay y rồi đặt lên bàn, xoay người Lăng Mộc lại đối mặt với mình.

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Khâu Chấn Dương, bất an trong lòng Lăng Mộc cũng thoáng giảm đi rất nhiều.

Y sờ sờ vào vết sẹo trên trán, lắc đầu có chút tự giễu cười nói: “Thôi quên đi, lỡ như bà ấy đang ở Lâm gia, nếu chúng ta qua thì có lẽ bà ấy cũng sẽ mắng chúng ta xen vào chuyện của người khác.”

Đổng Thu Lan không biết muốn ở lại Lâm gia bao nhiêu, làm sao có thể nhận lấy sự quân tâm mình? Có thời gian lãng phí trên người không quan tâm đến mình, không bằng Lăng Mộc dùng thời gian mà luyện tập cho tốt, nắm chặt thời gian học tập, phấn đấu vì một tương lai tươi sáng, đâu cần thiết phải quay đầu nhìn về quá khứ hắc ám chứ?

Nhìn Lăng Mộc mạnh miệng, nhưng biểu tình nhìn rất không thoải mái, Khâu Chấn Dương cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn hỏi một câu mà mình đã thắc mắc muốn hỏi từ rất lâu: “Vết sẹo trên trán em là như thế nào vậy?”

Trước đó mặc dù muốn hỏi, nhưng sợ chạm đến vết thương lòng của Lăng Mộc cho nên từ trước đến nay Khâu Chấn Dương đều không hỏi. Bây giờ hắn cầm lòng không đậu sờ lên vết sẹo kia, cũng muốn hỏi một chút. Vết sẹo kia không quá rõ ràng, nhưng vị trí đó lại thiếu chút nữa sẽ làm bị thương đến mắt, khiến người khác vừa sợ vừa đau lòng.

“Là mẹ em đánh,” Ánh mắt Lăng Mộc bình tĩnh, lại đưa tay sờ lên vết sẹp kia một lần nữa, “Đó là khi em cũng Lăng Đang mới được đưa đến Lâm gia không lâu, Lâm Nặc không thích chúng em, nói với Lâm Chí Viễn là em đánh hắn, mẹ em vì để lấy lòng Lâm Chí Viễn nên trực tiếp cho em một cái bạt tai, móng tay quá dài trực tiếp cắt qua da thôi.”

Nhớ đến cuộc sống những ngày trước, Lăng Mộc nhắm mắt lại.

Nếu không phải cuộc sống quá mức cực khổ, ai mà muốn trở thành cái loại tính cách khiến người khác chán ghét như vậy chứ? Lạnh băng, hung hãn, đẩy người khác ra xa vạn dặm, tất cả những điều đó, đều được Lăng Mộc dùng để tự vệ. Nếu không phải có Khâu Chấn Dương ảnh hưởng khiến y thay đổi, cả đời này có thể y vẫn luôn như vậy.

Khâu Chấn Dương ôm người vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng hôn lên trán y: “Không sao, những gì bọn họ thiếu em, anh sẽ bắt bọn họ trả giá! Còn mấy ngày nữa sẽ bắt đầu phiên tòa, đến lúc đó một nhà Lâm Chí Viễn, sẽ hoàn toàn hết thúc những tháng ngày ở cao cao tại thượng coi thường người khác như vậy.”

Lăng Mộc không nói gì, chỉ để Khâu Chấn Dương ôm như vậy.

Cái ôm tràn đầy cảm giác an toàn như vậy, thật sự khiến người khác phải quyến luyến.

Thời gian không còn nhiều, còn rất nhiều chuyện phải sắp xếp, Khâu Chấn Dương tạm thời đem chuyện huấn luyện xã đoàn giao cho Trác Hàng, để mình có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào chuyện của tòa án sắp tới. Vì để tăng án cho Lâm Vũ Hàm, hắn thậm chí đem 《 Pháp luật tinh tế 》, 《 Pháp luật Liên Bang 》 còn có 《 Pháp luật Thủ Đô Tinh 》 đều đọc qua, nếu không phải hắn có tư chất hơn người, tinh thần lực lại cao, chỉ sợ sẽ bị xấp thư tịch thật dày này đập cho choàng váng!

Hai ngày trước khi phiên tòa bắt đầu, cuối cùng thì Khâu Chấn Dương cũng đã hoàn thành xong tất cả mọi chuyện cần chuẩn bị, nhưng bên phía Khâu Hạo Lân lại truyền đến một tin không tốt.

“Không có đủ chứng cứ?” Khâu Chấn Dương đối mặt với anh trai mình trong màn hình, biểu tình ngưng trọng.

“Đúng vậy, Lâm Chí Viễn làm việc rất cẩn thận, những chứng cứ mà chúng ta tìm được chỉ đủ tống ông ta vào tù trong một hai năm, chứng cứ chủ chốt nhất vẫn không tìm được.” Khâu Hạo Lân nhéo nhéo giữa mày, anh cũng cảm giác thực đau đầu.

Thật ra thì cho đến bây giờ, mặc dù thì thế lực của Khâu gia rất lớn, nhưng sân nhà của bọn họ lại ở vũ trụ tinh tế cơ, còn ở Thủ Đô Tinh thì lại hơi khó làm chủ. Còn Lâm Chí Viễn ở chỗ này lại như cá gặp nước, nếu trong khoảng thời gian ngắn mà muốn kéo ông ta xuống nước là điều không thể.

Ngón tay Khâu Chấn Dương gõ lên bàn, trầm tư một lát rồi nói: “Trước cứ vậy đã, có bao nhiêu chứng cứ thì dùng bấy nhiêu, ít nhất trong hai năm tiếp theo ông ta không thể tiếp tục phạm tội được, chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này tiếp tục điều tra.”

Dù sao sau khi bỏ tù Lâm Chí Viễn, những người Lâm gia vì tị hiềm cũng sẽ không ra tay, cũng chẳng làm được gì.

“Được.” Khâu Hạo Lân gật gật đầu, sau đó kết thúc cuộc gọi rồi tiếp tục công việc của mình.

Khâu Chấn Dương đứng dậy tắm rồi lên giường nằm ngủ, chỉ có điều hắn ngủ không sâu, nửa đêm, hắn mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có tiếng động gì đó. Trong nhà ngoại trừ hắn cũng chỉ có Lăng Mộc, muốn như vậy rồi y còn làm gì vậy?

Lo lắng cho Lăng Mộc chiến thắng buồn ngủ, Khâu Chấn Dương ngáp một cái rồi ngồi dậy, xỏ dép lê rồi mở cửa đi xuống lầu.

Từ trên lầu đi xuống, Khâu Chấn Dương liền nhìn thấy Lăng Mộc đang ngồi trên số pha trong phòng khách, đèn cũng không mở. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ dừng trên mặt đất, phủ lên đôi chân trắng nõn của Lăng Mộc, nhưng lại không nhìn rõ biểu tình của y.

“Làm sao vậy?” Khâu Chấn Dương ngồi xuống bên cạnh y, đôi mắt thích ứng với bóng tối nhìn biểu tình của Lăng Mộc, trên trán y phủ một tầng mồ hôi mỏng, biểu tình tràn đầy mệt mỏi.

Lăng Mộc đột nhiên nghiêng người nằm trên đùi Khâu Chấn Dương, khiến người sau tâm tình nhộn nhạo. Khâu Chấn Dương cầm lấy khăn giấy trên bàn, nhẹ nhàng đặt lên trán Lăng Mộc, lau mồ hôi trên trán y.

“Em vừa nằm mơ, mơ thấy những gì cha nói với em mỗi trước khi ra trận, ông ấy bảo em phải chăm sóc cho Lăng Đang cùng mẹ cho thật tốt.”

Lăng Mộc rất mệt mỏi, gần đây y thường xuyên mơ thấy cùng giấc mơ này, y luôn đột nhiên bừng tỉnh khi cha dặn dò mình, hôm nay y thật sự rất không thoải mái, muốn ra phòng khác ngồi để bình tĩnh lại một chút, không nghĩ tới sẽ đánh thức Khâu Chấn Dương.

Khâu Chấn Dương vừa nghe vừa vuốt ve mái tóc ngắn của Lăng, Tiểu Mộc Mộc của hắn nhìn thì lạnh lùng hơn bất cứ ai, cũng ghét cảm giác bị trói buộc hơn bất cứ ai, nhưng nội tâm của y lại rất mềm yếu, rõ ràng Đổng Thu Lan đã tổn thương y và Lăng Đang nhiều như vậy, nhưng y vẫn bị những lời nói của cha mình ràng buộc, ngay cả ngủ cũng không thể yên.

Hắn thở dài trong lòng, Khâu Chấn Dương nhịn không được nói thầm: “Lăng phó quan nếu biết sau này mẹ của em sẽ biến thành như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ không tạo áp lực cho em như vậy.”

Là một người cha, lời ông ấy nói không sai, nhưng đáng tiếc Lăng phó quan không biết nhìn người, không nhìn thấu gương mặt thật của Đổng Thu Lan, cho nên sau khi ông ra đi, đã khiến cho con trai và con gái phải chịu khổ.

“Đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai chúng ta xin nghỉ ra ngoài, đến Lâm gia tìm người.” Khâu Chấn Dương đưa ra quyết định, cứ để Lăng Mộc tiếp tục như vậy cũng không phải cách, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, đợi sau khi tìm được Đổng Thu Lan, xác nhận rõ ràng tình huống của bà ta bây giờ như thế nào, lúc đó Lăng Mộc mới có thể yên tâm được.

Quả nhiên, lúc này Lăng Mộc cũng không cự tuyệt nữa. Y thật sự không chịu nổi những ngày dày vò như vậy rồi, mặc kệ như thế nào, hiểu rõ mọi chuyện đã rồi hẵng nói.

Sau khi quyết định xong lịch trình của mình vào ngày mai, Khâu Chấn Dương vỗ vỗ cánh tay Lăng Mộc: “Đi thôi, đến phòng anh ngủ cùng anh đi, nếu ngủ không được anh sẽ nói chuyện với em. Mấy ngày nay sắc mặt của em có chút không tốt lắm, phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Lăng Mộc ngồi dậy từ trên đùi ấm áp của Khâu Chấn Dương, hồ nghi nhìn hắn: “Anh sẽ không muốn làm chuyện gì khác đấy chứ?”

Khâu Chấn Dương tức khắc bị chọc cười: “Nhìn anh cơ khát đến như vậy sao?”

Không chờ y trả lời, nhưng ánh mắt của Lăng Mộc cũng đã nói lên tất cả.

“Được rồi được rồi, coi như anh cơ khát đi được không? Nhưng cho dù có muốn làm, đêm nay anh cũng sẽ không làm, thân thể của em là quan trọng nhất, bây giờ em cần phải ngủ một giấc cho thật tốt.” Khâu Chấn Dương cũng lười giải thích nhiều, trực tiếp bế người lên ôm về phòng mình, giống như chăm sóc cho một đứa trẻ mà đắp chăn lên cho y, sau đó mới tự mình nằm xuống.

“Được rồi, ngủ đi.” Khâu Chấn Dương vỗ vỗ ngực y, cười thật ôn nhu.

Lăng Mộc nhìn sườn mặt của hắn, nhưng tình cảm trong lòng lại dâng lên mãnh liệt, y đột nhiên nhướn người qua, như chuồn chuồn lướt nước mà hôn một cái lên mặt Khâu Chấn Dương.

Làn môi mềm mại chợt khiến cho Khâu Chấn Dương kinh ngạc, hắn quay đầu lại nhìn, nhưng Lăng Mộc đã vùi mặt vào trong chăn. Thanh âm rầu rĩ từ trong chăn truyền ra, mang theo biệt nữu đặc thù của Lăng Mộc: “Hôn chúc ngủ ngon, ngủ thôi.”

Hầu kết Khâu Chấn Dương lăn lộn lên xuống một phen, hắn định sẽ không làm gì cả! Nhưng Tiểu Mộc Mộc cũng quá đáng yêu rồi a a a! Nhịn xuống! Nhịn xuống!

Mở to hai mắt không ngừng hít sâu, Khâu Chấn Dương cảm thấy mình thật khổ a!

Thật vất vả mới khôi phục được cảm xúc, hắn nghiêng người ôm y vào lòng, sợ Lăng Mộc bị khó thở nên kéo chăn để lộ mặt y ra.

Bẹp một ngụm hôn lên gương mặt non mềm của y, Khâu Chấn Dương cảm thấy mỹ mãn mà ôm người yêu cọ cọ.

“Ngủ ngon.”