- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 74: Tặng quà sinh nhật
Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
Chương 74: Tặng quà sinh nhật
Đã qua hơn một học kỳ, bây giờ là thời gian thành lập xã đoàn và chiêu mộ thành viên mới, đây đúng là một chuyện không dễ dàng chút nào.
Nhưng chuyện này đối với Khâu Chấn Dương lại là một chuyện rất dễ giải quyết, dựa theo độ nổi tiếng của mình, và còn cả độ nổi tiếng của trò chơi《 Cơ Chiến 》 trong giai đoạn thử nghiệm này, hấp dẫn rất nhiều người chơi, ở trong trường cũng có không ít học viên có được tư cách thử nghiệm, cho nên nếu muốn chiêu mộ thành viên cho xã đoàn mới thì cũng tương đối dễ dàng.
Trừ cái này ra, đối với những người không thể chơi, sau khi xem phát sóng trực tiếp, cũng sinh ra hứng thú rất lớn đối với trò chơi này, có không ít người muốn thông qua Khâu Chấn Dương để có cơ hội được ưu tiên tiến vào trò chơi, cho nên khi Khâu Chấn Dương công khai muốn tuyển người mới để thành lập xã đoàn, trong khoảng thời gian ngắn có một lượng lớn người đến báo danh rất nhiệt tình.
“Cậu lợi hại thật đấy, vô thanh vô tức tạo lập ra một xã đoàn mới, những người đó chắc sắp tức chết rồi, dù sao thì trước đó bọn họ vẫn còn cho rằng bọn họ chiếm ưu thế về mặt số lượng, nhưng còn bây giờ thành viên trong xã đoàn của cậu còn nhiều hơn bọn họ nữa đúng không?”
Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng đã nghe nói đến chuyện giữa Khâu Chấn Dương cùng xã đoàn của Nhϊếp Thần, Viên Thần Vũ thậm chí còn tích cực trở thành đội viên trong xã đoàn của Khâu Chấn Dương. Hắn cảm thấy rất hứng thú với trò chơi này, hơn nữa hình thức trò chơi lần này của Khâu Chấn Dương làm ra có hình thức phi thường mới lạ, Viên Thần Vũ rất muốn thông qua lần thi đấu này thử xem trình độ của mình như thế nào.
“Cậu muốn làm đội viên thì làm đi, Trác Hàng sẽ giúp tớ quản lý xã đoàn và trở thành phó đoàn trưởng, tớ sẽ trở thành đoàn trưởng trên danh nghĩa, nếu thật sự quản lý nhiều người như vậy, tớ thật sự không có cái tinh lực này đâu. Khả năng quản lý của cậu không tồi, coi như đang giúp tớ đi.” Khâu Chấn Dương hoàn toàn không chút khách khí nào với huynh đệ của mình, dù sao thì bình thường chắc là xã đoàn cũng không có nhiều chuyện phải giải quyết lắm đâu, chỉ cần để ý một chút là được rồi.
Trác Hàng không khỏi bất đắc dĩ nói: “Có bằng hữu như cậu thật sự mệt tâm quá a, trước đó thì quăng tiệm trà sữa cho chúng tớ, còn bản thân thì tiêu diêu sung sướиɠ bên ngoài, giờ thì tốt rồi, thành lập xã đoàn cũng đem vị trí phó đoàn trưởng ném cho tớ, sao lúc nào cậu cũng chiếm tiện nghi của chúng tớ vậy?”
Khâu Chấn Dương cười ha ha, ôm lấy vai người anh em tốt của mình mà nỏi: “Đây không phải gọi là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu sao? Tớ mang các cậu theo đầu tư trong trò chơi này mà, đến lúc có được tiền lời thì chắc chắn các cậu sẽ rất thoải máu! Cũng chỉ là một cái xã đoàn nho nhỏ mà thôi, tớ biết chắc chắn cậu sẽ làm được mà!”
Viên Thần Vũ xem náo nhiệt không chê nhiều chuyện, cũng ngồi một bên xúi giúc: “Đúng vậy đúng vậy, tớ thấy lúc bình thường cậu đều đọc sách về quản trị kinh tế mà, bây giờ vừa lúc cho cậu một cơ hội, xã đoàn có hơn hai mươi người, cậu dùng đó để rèn luyện một chút đi? Thể nào sau này cậu cũng sẽ quản lý chuyện kinh doanh của gia đình, cũng coi như là để lấy kinh nghiệm.”
Trác Hàng đấm cho bọn họ hai người mỗi người một cái: “Hai người cái gì cũng nói được.”
Bây giờ bọn họ đang có trong ký túc xá của Khâu Chấn Dương, còn Lăng Mộc thì đang ở trong phòng của mình chơi trò chơi. Bây giờ y đã hoàn toàn mê cái trò này rồi, nếu không phải có Khâu Chấn Dương luôn đốc thúc y phải học cho đường hoàng, thì có thể ngoại trừ thời gian lên lớp ra thì chắc y sẽ luôn cắm đầu vào chơi.
Trò chơi cơ giáp này thật sự quá chân thật, cho nên chỉ cần người nào đã dính vào rồi sẽ rất khó dứt ra được, giống như là đang thao tác cơ giáp thật vậy, không khác gì như đang tham gia chiến đấu ngoài vũ trụ vậy! Cho nên đừng nói là Lăng Mộc, không ít người có tư cách chơi trong thời gian thử nghiệm đều sắp phá điên luôn rồi.
“Đúng rồi, tớ nghe nói bên phía đệ tam tập đoàn tài chính xuất hiện vấn đề lớn, Lâm lão gia tử dường như đã bắt đầu lựa chọn người thừa kế, mấy đứa con trai trong nhà thì thủ đoạn gì cho dù có dơ bẩn đến đâu cũng lấy ra dùng, khiến cho bây giờ bên trong tập đoàn tài chính chướng khí mù mịt, thậm chí còn khiến cho lão gia tử tức giận đến mức nhập viện.” Trác Hàng đẩy đẩy bả vai của Khâu Chấn Dương một cái, “Cái tên Lâm Vũ Hàm ngu ngốc kia không phải đã trêu chọc đến cậu sao, trong chuyện này có phần của cậu không?”
Khâu Chấn Dương bất đắc dĩ mà cười: “Cậu yên tâm, tớ không thể chỉ vì một mình hắn lại làm liên lụy đến người vô tội, hơn nữa Lâm lão gia tử là một trưởng bối không tồi, lần trước, sau khi đã đáp ứng điều kiện của tớ xong, sau đó cũng không lật lọng, cho nên tớ không cần phải đem lửa giận trút lên người khác. Hơn hai tuần nữa Lâm Vũ Hàm sẽ phải ra hầu tòa rồi, đến lúc đó tớ sẽ đem hết tất cả chứng cứ mình có được lấy ra, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể xoay người.”
Trác Hàng giơ ngón tay cái với hắn, thật là đủ tàn nhẫn, không hổ là huynh đệ của mình!
“Được rồi, đột nhiên nhắc đến tên ngu ngốc kia làm gì? Làm hỏng cả tâm trạng, thừa dịp tất cả chúng ta bây giờ đều ở đây, nếu không chiều nay lập phòng chơi đi? Khâu Chấn Dương cậu không phải nên cấp cho xã đoàn một phòng trò chơi đúng không? Chúng ta vừa lúc thử một chút, thuận tiện tìm thành viên đã từng chơi qua để lập đội, để xem chúng ta phối hợp với nhau như thế nào, cậu cũng nên lo lắng cho trận thi đấu đi chứ.”
Viên Thần Vũ xoa tay hầm hè, gấp không chờ nổi muốn cùng tất cả mọi người làm tăng thêm tinh thần đồng đội.
“Được thôi, vậy để tớ thông báo cho người trong xã đoàn, để cho những ai đã từng chơi trong ngày thử nghiệm đầu tiên, hoặc nếu ai có thời gian thì đến phòng riêng của xã đoàn, chúng ta chơi thử một trận.”
Khâu Chấn Dương nói xong liền cúi đầu truyền tin, bây giờ mọi người đang rất có hứng thú với trò chơi này, sau khi Khâu Chấn Dương truyền tin xong liền có không ít người phản hồi, tỏ vẻ họ sẽ đến.
Sau đó Khâu Chấn Dương trên lầu gọi Lăng Mộc, khoang trò chơi có công năng gọi điện, Khâu Chấn Dương đứng bên ngoài cũng có thể trực tiếp gọi cho Lăng Mộc vẫn đang chiến đấu được. Sau khi nói với y chiều nay tất cả mọi người sẽ tụ tập lại với nhau để chơi thử, Lăng Mộc nhanh chóng thoát tuyến, lập tức chạy ra ngoài.
“Có đói bụng không? Có muốn ăn gì đó trước khi đi hay không?” Tuy là vừa ăn cơm trưa không bao lâu, nhưng Khâu Chấn Dương vẫn hỏi.
“Không cần a, sao đói được chứ.” Lăng Mộc thay một bộ đồ đơn giản, rồi xuống lầu với Khâu Chấn Dương, sau đó bốn người cùng nhau đến phòng riêng của xã đoàn.
Khi bọn họ đến nơi, thì đã có mười mấy người đến rồi, bọn họ nhìn thấy hai dãy khoang trò chơi trong phòng học mà hưng phấn vây quanh chúng, vừa nhìn thấy Khâu Chấn Dương bọn họ liền lập tức kinh hỉ kêu lên: “Xã trưởng, cậu vậy mà cùng lúc đưa đến nhiều khoang trò chơi như thế, cậu thật tốt quá đi!”
“Đó là điều đơn giản a, ngay cả trò chơi cũng là của xã trưởng chúng ta nha! May mà ta tình cờ nhìn thấy tin chiêu mộ thành viên mới trên diễn đàn trường, nói cách khác, xã trưởng chỉ nhận hai mươi người thôi, nếu chậm chân chúng ta sẽ không được nhận nữa! Bạn cùng phòng của ta cho đến bây giờ vẫn còn hối hận trong phòng đấy!” Có người lập tức cảm thấy may mắn, nói.
Khâu Chấn Dương giải thích cho bọn họ: “Chủ yếu là vì nếu có quá nhiều xã đoàn viên, thì trong phòng cũng không thể chứa được nhiều khoang trò chơi như vậy, hơn nữa vừa bắt đầu thì nhân số không cần quá nhiều, nếu không quản lý cũng rất khó khăn, tất cả mọi người vừa mới gặp nhau, giới thiệu tìm hiểu nhau một chút đi.”
Sau đó, những người đã đến đều lần lượt giới thiệu bản thân cho nhau, mọi người đều là người thích trò chơi, có rất nhiều chủ đề chung, trò chuyện nhẹ nhàng hài hòa, không khí thập phần vui vẻ. Khâu Chấn Dương còn giới thiệu Trác Hàng cho mọi người một chút, nói với bọn họ sau này Trác Hàng sẽ trở thành phó xã đoàn trưởng, nếu có chuyện gì thì có thể đến tìm hắn, khi nào có chuyện không giải quyết được mới đến tìm mình.
“Được, vậy bây giờ chúng ta mở phòng thôi, ta sẽ tạo đội, sau khi mọi người vào thì nhớ phải tìm tên đội, gửi đơn xin tham gia, ta sẽ xác nhận cho ngươi. Sau đó chúng ta có thể bắt đầu, chia thành hai đội mà luyện tập, thử xem trình độ của mọi người như thế nào rồi.”
Nhóm xã viên sôi nổi đồng ý, sau đó tiến vào khoang trò chơi. Đám người Khâu Chấn Dương cũng vào trò chơi, hơn nữa bốn người bọn họ cũng vừa vặn chia thành hai đội.
Đội của Khâu Chấn Dương có hắn cùng Lăng Mộc, cơ hồ là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, bình thường phải cần đến một giờ đồng hồ mới có thể kết thúc một ván chơi, dưới sự chỉ huy của bọn họ thì chỉ cần hai mươi phút đã có thể kết thúc. Sau một trận chơi khiến cho mọi người thấy được kỹ thuật cao siêu của Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, đa số tất cả mọi người đều lựa chọn tất cả các khóa học liên quan đến cơ giáp, đều biết thao tác cơ giáp không dễ dàng, bởi vậy nên càng thêm kính nể với Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc.
Có một số người tiến vào xã đoàn, chủ yếu chỉ muốn thử xem trình độ của Khâu Chấn Dương như thế nào, cho nên trải qua quá trình chiến đấu vừa rồi, tất cả mọi nghi ngờ trong nội tâm của mọi người cũng dần biến mất, toàn tâm toàn ý bắt đầu học theo thao tác của Khâu Chấn Dương.
Bởi vì tổ hợp của Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc quá mức biếи ŧɦái, cho nên sau này hai người Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc mỗi người mang theo một đội đối kháng với nhau. Sau ba bốn hiệp đấu gì đó, bọn họ mới sôi nổi bước ra từ khoang trò chơi, đại khái thì Khâu Chấn Dương cũng đã nắm rõ được thực lực của mọi người, trong lòng đã âm thầm sàng lọc ra vài người cho đợt đấu sắp tới.
“Hôm nay làm quen với mọi người một chút thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đấu thêm vài hiệp nữa, đến lúc đó ta sẽ căn cứ vào trình độ của tất cả mọi người để chọn ra vài người để thi đấu hữu nghị cùng ta vào mấy ngày sau, cho nên hy vọng ngày mai các ngươi cố gắng hết sức thể hiện tốt nhất khả năng của mình ra, cố lên!”
Khâu Chấn Dương không nói đến chuyện về xã đoàn của Nhϊếp Thần cho mọi người nghe, chỉ nói đây là một trận thi đấu hữu nghị.
Nghe thấy có thi đấu, cảm xúc của mọi người đều thực kích động, tất cả bọn họ đều không nghĩ tới nhanh như vậy đã được thi đấu, cũng có người lo lắng nói: “Xã đoàn trưởng, chúng ta chỉ vừa mới tiếp xúc với trò chơi này không lâu, vậy mà tiến hành thi đấu nhanh như vậy sao?”
“Không sao, chỉ là một trận thi đấu hữu nghị mà thôi, chính là để cho những người mới chơi tham gia mà. Không cần lo lắng, đừng tạo áp lực lớn cho mình, cố gắng hết sức là được rồi, mấy ngày tiếp theo cho dù là người đã trở thành xã đoàn viên hay không, ta vẫn sẽ dạy mọi người một ít kỹ xảo chiến đấu, quan trọng nhất chính là tận hưởng trò chơi, không phải sao?”
Lời nói này khiến cho mọi người nhiệt huyết sôi trào, không sai, mục đích cuối cùng của bọn họ chính là tận hưởng trò chơi này mà, tận hưởng kí©h thí©ɧ từ trò chơi đem đến cho bọn họ, hưởng thụ niềm vui thắng lợi!
“Được rồi, hôm nay đến đây thôi, mọi người về trước đi, mã cửa phòng của xã đoàn ta sẽ gửi cho mọi người, nếu trong ký túc xá của mọi người không có khoang trò chơi có thể đến xã đoàn tới chơi. Nhưng ngoại trừ xã viên của xã đoàn, không được đưa người vào vào, phòng học có thiết bị theo dõi, nếu có người làm trái quy tắc, ta sẽ khai trừ người đó ra khỏi xã đoàn.”
Xã đoàn viên đều hiểu được, sôi nổi đáp ứng, đợi sau kho bọn Khâu Chấn Dương rời, có một số người cũng rời đi, số còn lại thì tiếp tục ở lại chơi tiếp.
Sau khi Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ cùng bọn họ rời khỏi phòng của xã đoàn thì đường ai nấy đi, Khâu Chấn Dương mang Lăng Mộc đi siêu thị, mua chút nguyên liệu nấu ăn về.
Xách theo một đống về về ký túc xá, Khâu Chấn Dương tâm tình tốt mà ngâm nga, Lăng Mộc đột nhiên gọi hắn lại: “Anh chờ một chút, em có thứ này muốn đưa cho anh.”
Khâu Chấn Dương nghi hoặc mà dừng bước chân, bọn họ mới từ khu ký túc xá rẽ qua hàng cây râm mát trên đường, thời gian này người đi bộ rất nhiều, Khâu Chấn Dương có chút không hiểu Lăng Mộc muốn đưa gì cho hắn ở chỗ này, về ký túc xá rồi đưa không được sao?
Nhưng hắn vẫn kìm nén sự nghi ngờ đi theo Lăng Mộc đến hàng cây ven đường, nhìn y đặt những chiếc túi xuống đất, lấy gì đó từ trong túi quần ra.
“Cho anh.” Lăng Mộc duỗi tay đưa qua, biểu tình bình tĩnh, nhưng mắt lại nhìn chằm chằm đồ trên tay.
Khâu Chấn Dương cũng đặt túi xuống, nhận lấy đồ trên tay Lăng Mộc, cúi đầu để nhìn kỹ hơn, vậy mà là huân chương quân bộ đã có chút rỉ sét, có cảm giác tương đối cũ kỹ. Khâu Chấn Dương có ấn tượng về cấp bậc của huân chương quân bộ này, hoa văn này là dành cho phó quan, nói cách khác, đây chắc là huân chương của cha Lăng Mộc, Lăng Bỉnh Khiêm.
“Sao lại đem huân chương của Lăng phó quan đưa cho anh?” Khâu Chấn Dương nhẹ giọng hỏi, hắn biết trong lòng Lăng Mộc thì cha của y có địa vị như thế nào, cũng biết huân chương này có ý nghĩa như thế nào trong lòng y. Cũng chính vì như thế, tay cầm huân chương của hắn hơi chút run rẩy, tâm tình kích động như xuyên qua tứ chi mà tràn ra ngoài.
Lăng Mộc mím môi dưới, nhặt lấy túi từ dưới đất lên một lần nữa, thuận tiện cầm luôn mấy cái túi của Khâu Chấn Dương lên.
“Sinh nhật lần trước của anh em quên chuẩn bị quà.”
Khâu Chấn Dương cũng không dễ dàng bị bỏ rơi như vậy, nhanh chóng đuổi theo hỏi: “Đâu có ai tặng huân chương làm quà sinh nhật chứ?”
Lăng Mộc trừng mắt liếc hắn một cái: “Không cần thì trả lại cho em.”
“Đừng đừng đừng, anh đâu nói là không cần, anh chỉ tò mò thôi.” Khâu Chấn Dương không khống chế được ý cười trên khóe miệng, ánh mắt sang lấp lánh như ánh sao, “Huân chương này đối với em rất quan trọng đúng không, nhưng nếu giờ em đã tặng nó cho anh, vậy thì cả đời này anh cũng sẽ không trả lại đâu.”
Nhận ra Khâu Chấn Dương lại đang trêu y, mặt Lăng Mộc đỏ lên, cắn chặt răng nói: “Ai muốn anh trả…”
Khâu Chấn Dương yên lặng cất huân chương đi, sau đó kéo Lăng Mộc lại ôm vào trong lòng trước mặt tất cả mọi người, dùng một tay nâng cằm y lên, trực tiếp hôn xuống.
Lăng Mộc trừng lớn hai mắt, muốn đẩy hắn ra nhưng trên tay y toàn là túi đồ, nhất thời tay chân luống cuống.
Có học sinh đi ngang qua kinh hô lên, cứ vòng vòng quanh đó, lại nhịn không được quay đầu lại xem, còn nhỏ giọng thì thầm với bạn đi bên cạnh, khiến cho Lăng Mộc xấu hổ đến mức hận không thể tìm cái khe trên đất mà chui xuống!
Cũng may Khâu Chấn Dương rất nhanh đã kết thúc nụ hôn này, sau đó nhận mấy cái túi trong tay Lăng Mộc, dương khóe miệng xoay người: “Đây chính là quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh được nhận! Đi thôi, về nhà anh nấu cơm cho em ăn ~”
Giữa môi răng vẫn còn vương lại hương vị tin tức tố của Khâu Chấn, mặt Lăng Mộc càng thêm đỏ, chỉ có thể cúi đầu nhanh chóng đuổi theo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Thanh Xuân
- Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy
- Chương 74: Tặng quà sinh nhật