Chương 73: Tất cả đều thuộc về y

Chỉ cần đấu thắng, mười mấy vạn đồng Liên Bang có thể xí xóa tất cả, thật sự đó là dụ hoặc rất lớn, tất cả xã đoàn viên cũng đều cảm thấy rất khả thi.

Hơn nữa, 《 Cơ Chiến 》 , mỗi đội chơi đều cần có mười người, xã đoàn của bọn họ không chỉ có đủ người, đã vậy còn có kỹ thuật chơi trò chơi cao siêu, phối hợp lại ăn ý, còn Khâu Chấn Dương, thậm chí ngay cả đội viên còn không đủ, căn bản không có khả năng chiến thắng, trận này căn bản không thể thua nổi.

“Điều kiện là các ngươi định ra, vậy viết hiệp nghị đi, đừng đến lúc đó chúng ta thắng thì các ngươi lại không nhận.” Nhϊếp Thần cười lạnh một tiếng, trực tiếp dùng đầu cuối soạn thảo một phần hiệp nghị, nhờ người phục vụ đem đi in ra.

Quản Đường đứng bên cạnh nhìn thấy hành động của hắn, không khỏi kéo cánh tay của Lăng Mộc, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, vốn dĩ đó là nghiệt nợ của tớ, hai người đừng để mình bị liên lụy vào. Vương Lị, chính là xã trưởng kia, miệng nàng ta rất điêu, đến lúc đó cho dù bọn họ thật sự thua cũng sẽ không nhận mà luôn qua loa lấy lệ.”

“Vậy chẳng lẽ cậu định chấp nhận như vậy sao?” Ánh mắt sắc bén của Lăng Mộc liếc qua, Quản Đường lập tức cắn môi không nói nữa, “Chuyện khác không tính, nhưng mười sáu vạn kia cho dù có như thế nào cũng lấy về, gia cảnh của cậu bây giờ khá giả có thể không quá quan tâm, nhưng vạn sự khó lường, nói không chừng trong tương lai số tiền đó sẽ trở thành cọng rơm cứu mạng của cậu đấy.”

Lăng Mộc biết nỗi thống khổ của việc không có tiền, bởi vậy mặc kệ như thế nào, số tiền này của Quản Đường nhất định phải lấy về!

Dáng vẻ nghiêm túc của y trong mắt Quản Đường thật sự rất đẹp trai, tâm tình vốn không ổn định cuối cùng cũng bình tĩnh hơn, kiên định gật đầu: “Được, tớ nghe cậu, nhất định phải đòi được số tiền kia về, cho dù có đem đi cho từ thiện còn tốt hơn là cho những kẻ đê tiện này!”

Nếu có người đã sẵn sàng đứng ra giúp hắn, Quản Đường không thể cô phụ sự giúp đỡ của Lăng Mộc được!

Người phục vụ đem bản in đến, một nam sinh đeo kính thoạt nhìn không có gì nổi bật được đẩy ra để ký tên.

Khâu Chấn Dương lập tức ngăn cản: “Làm cái gì vậy? Chuyện quan trọng như vậy, thì phải để cho xã đoàn trưởng đến ký mới đúng chứ? Sao, ngươi sợ đến lúc đó nếu thua sẽ không có tiền trả sao, ngay cả ký tên cũng không dám?”

Sắc mặt của Vương Lị khẽ biến, lập tức lên tiếng cười nhạo: “Sao ngươi lại nói ta như vậy chứ? Nếu ngươi muốn ta ký, vậy thì ta ký.”

Nàng bước lên ký tên lên ba bản, Khâu Chấn Dương đọc kỹ lại mọi thứ trước khi ký, sau đó mới ký tên, sau đó cầm lên hai phần, nói: “Ta giữ một phần, còn một phần nữa ta sẽ giao cho lão sư cất giữ, thuận tiện đem chuyện này giải thích với lão sư.”

Chuyện gần như đã được giải quyết xong, người phục vụ thấy như vậy, nhanh chóng hỏi: “Các ngươi còn muốn uống nữa không? Nếu không thì ta đi in hóa đơn thanh toán cho mọi người.”

Trong nháy mắt mọi người liền nhìn về phía Vương Lị, người sau không vui mà nhìn người phục vụ kia, nháy mắt ra hiệu với hắn. Trước đó đã nói trước với hắn rồi, tất cả mọi chi phí đề tính cho Quản Đường, sao bây giờ lại không có nhãn lực như vậy chứ?

Khâu Chấn Dương nhìn thấy như vậy thì phá lên cười, tay ôm ngực chế nhạo nói: “Làm sao vậy, đã đến nước này rồi, còn muốn để Quản Đường trả tiền cho các ngươi sao? Lấy danh nghĩa gia đình nghèo để đi bắt học đệ trả tiền, không thấy mất mặt à? Ta thấy quần áo các ngươi mặc cũng không tệ lắm a, nếu thật sự không có tiền, thì đem những đồ vật có giá trị trên người thế chấp trước đi? Hay là gọi cha mẹ của các ngươi đến cũng được, vừa lúc để cho bọn họ thấy con cái của bọn họ là người như thế nào ở trường.”

Nhϊếp Thần nắm chặt nắm đấm muốn giơ lên, nhưng vẫn bị thành viên của xã đoàn kéo lại. Quản Đường thì không nói làm gì, Khâu Chấn Dương đúng là không dễ chọc.

“Ngươi có tiền thì ghê gớm lắm sao? Ai biết được tên gia hỏa Quản Đường này có phải coi trọng tiền của ngươi hay không, bữa cơm lần trước đã sớm cảm thấy các ngươi không thích hợp rồi, sao, hoa trong nhà không bằng hoa dại đúng không?” Nhϊếp Thần muốn châm ngòi li gián quan hệ giữa Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc để trả đũa, ngữ khí ác liệt đến cùng cực.

Lăng Mộc hít một hơi thật sâu, đột nhiên tiến lên đấm thật mạnh lên mặt Nhϊếp Thần, y dùng hết toàn lực khiến cho mặt đối phương lập tức sưng lên, thậm chí khóe miệng cũng rướm máu.

Quản Đường nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, nhưng không thể không nói, một đấm này thật sự khiến con người ta thư thái, thậm chí còn muốn Lăng Mộc lại đấm thêm một đấm nữa!

“Con m* n* ngươi muốn chết à?” Nhϊếp Thần lau khóe miệng rướm máu, cắn chặt răng, vẻ mặt phẫn nộ tiến lên muốn đáp lễ cho Lăng Mộc một đấm.

Nhưng nắm đấm đến giữa đường thì bị Khâu Chấn Dương chặn hại, hai Alpha hung hăng phân cao thấp, thậm chí Nhϊếp Thần dùng sức quá mức mặt bị nghẹn đến mức mặt đỏ lên! Nhưng cho dù hắn vùng vẫy như thế nào, Khâu Chấn Dương vẫn bất động như núi, vẻ mặt hờ hững mà tóm lấy cổ tay hắn, ánh mắt lạnh băng mang theo cảnh cáo.

“Không phải hiệp nghị đã ký rồi sao, các ngươi muốn chơi xấu đấy à?” Vương Lị lập tức tiến lên, nhưng lại không dám đối đầu với Khâu Chấn Dương, chỉ có thể kêu lên với Lăng Mộc, “Vẫn chưa bắt đầu thi đấu mà các ngươi đã động thủ tồi, là muốn đánh trọng thương chúng ta, khiến cho chúng ta không thể thắng được đúng không? Đúng là dơ bẩn!”

Vương Lị là một O năm ba, kỹ thuật chơi của nàng cũng chỉ là lót đáy trong xã đoàn mà thôi, mà nàng có thể trở thành xã đoàn trưởng, một là bởi vì nàng là người có năng lực quản lý, hai là vì nàng đặc biệt giỏi về việc lợi dụng ngôn ngữ để đả kích tâm lý đối thủ, đánh đòn phủ đầu để giành được ích lợi lớn nhất.

Nhưng lần này người mà nàng đυ.ng phải là Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc, thủ đoạn của Vương Lị không có tác dụng gì.

“Chúng ta chỉ ký hiệp nghị thi đấu, chứ không nói là không thể đánh hắn mà đúng không?” Khâu Chấn Dương cười nhìn về phía Vương Lị, nụ cười này cho dù thấy như thế nào cũng rất âm trầm.

Lăng Mộc đẩy Quản Đường lên trước, cởi dây kéo áo khoác ra, chỉ vào vết rượu trên áo hắn: “Giải thích về cái này một chút đi?”

Nhìn cảnh thê thảm trước ngực áo Quản Đường, một đám người hai mặt nhìn nhau không nói gì.

“Các ngươi không nói gì cũng không sao, dù sao thì chuyện như thế nào thì các ngươi cũng là người hiểu rõ nhất. Ta đánh hắn là bởi vì tên gia hỏa này là một tên cặn bã, để có được tiền tài mà lừa gạt cảm tình của người khác, ta xả giận cho bằng hữu chẳng lẽ không được hay sao? Còn nữa, chuyện này chẳng liên quan gì đến thi đấu cả, mấy người dùng mặt để thi đấu sao?” Lăng Mộc vặn vặn cổ tay, như thể muốn đấm thêm một đấm nữa vậy.

Đám người Vương Lị giận mà không dám nói gì cả, dù sao thì chuyện về tiền bạc vẫn chưa được giải quyết, mà Nhϊếp Thần còn không thể giãy thoát khỏi tay Khâu Chấn Dương, càng đừng nói đến đυ.ng đến nửa ngón tay của Lăng Mộc.

Tất cả những chuyện xảy ra đêm này đối với Quản Đường là một trải nghiệm rất mới lạ, hắn thấy rõ mặt thật của tra nam, cũng có người đứng ra bảo vệ mình, thu được một bằng hữu chỉ vì đơn giản muốn xả giận cho mình mà động thủ.

“Nhϊếp Thần, có câu nói ta muốn nói với ngươi từ rất lâu rồi.” Quản Đường hít một hơi thật sâu, nhìn Nhϊếp Thần đã thu lại nắm tay từng mắt nhìn qua, tư thái khinh thường lộ ra ngoài một cách rõ ràng, “Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, đi tìm chết đi!”

Chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã cầm một chai rượu rồi ném qua, đập thẳng vào trán Nhϊếp Thần đang ngơ ngác, bình thủy tinh nháy mắt vỡ vụn, rượu tràn ra bốn phía!

Chất lỏng đỏ tươi chảy xuống từ trên trán Nhϊếp Thần, uốn lượn mà chảy xuống người.

Nhϊếp Thần khϊếp sợ mà nhìn thảm trạng của mình, không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn Quản Đường.

“Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua O đẹp trai như vậy bao giờ sao! Cái loại tra nam như ngươi, xứng đáng trở thành chuột chạy qua đường, cả đời bị người khác phỉ nhổ!” Quản Đường điên cuồng hô to, đem tất cả những phẫn nộ, hối hận cùng bi thống của mình xả ra, sau đó… Nhanh như chớp mà bỏ chạy.

Hắn vừa chạy vừa rơi lệ, nhưng trên mặt lại tràn ngập nụ cười vui vẻ, tùy ý tràn ra, giống như bộ dáng mà Lăng Mộc nhìn thấy hắn lần đầu tiên.

Sau khi đi ra khỏi quán bar, Quản Đường chạy đến hẻm nhỏ bên cạnh quán bar, hét lớn với bóng đêm: “Thật! Sướиɠ! Quá! A!”

Hai người Khâu Chấn Dương từ phía sau đi tới, nhìn thấy nụ cười khờ dại của hắn, Lăng Mộc tay ôm ngực dựa vào cái cây ven đường, nghiêng đầu nhìn.

“Nhϊếp Thần ngươi là cái tên cực kỳ ngu ngốc! Ngươi đi chết đi! Không có tiền cũng thôi đi, còn lừa tiền của ta! Ngươi là cái tên siêu cấp tra nam! Ngươi…” Quản Đường cứ la hét trong ngõ nhỏ suốt nửa ngày, hên là bây giờ đã tương đối trễ rồi, đã vậy quán bar lại nằm ở nơi hẻo lánh, cơ bản không có người đi ngang qua, nếu không chắc chắn người khác sẽ tưởng hắn bị điên.

Khâu Chấn Dương nghiêng đầu nhìn Lăng Mộc: “Cảm giác thế nào?”

“Cái gì mà thế nào?”

“Bằng hữu a, không phải em nói là xả giận giúp cho bằng hữu sao?”

Lăng Mộc nhìn chăm chú vào hắn, chớp chớp mắt, đột nhiên cười: “Ừm, cảm giác khá tốt.”

Thì ra có bằng hữu là như vậy, không chỉ cãi nhau ầm ĩ như Khâu Chấn Dương cùng Trác Hàng và Viên Thần Vũ, cũng có thể giống như y cùng Quản Đường vậy, mặc dù tính cách không giống nhau, nhưng lúc xả giận cho hắn thật sự rất thống khoái.

Y cũng không hỏi vì sao Quản Đường lại không xin sự giúp đỡ từ nhưng người bằng hữu khác, mà chủ gọi cho mình, dù soo thì những lựa chọn của hắn cũng đã quyết định tất cả, cho dù có rồi rắm thêm nữa cũng không có ích gì.

“Tớ la hét xong rồi, thật thoải mái a!” Quản Đường đến trước mặt hai người, như trút được gánh nặng mà nhảy lên hai cái.

Trước đó lúc bên cạnh Nhϊếp Thần, thời gian đầu hắn cũng rất hưởng thụ ôn nhu cùng luyến ái ngọt ngào, chỉ là càng về sau càng thấy mệt mỏi. Mà bây giờ hắn đã chia tay với Nhϊếp Thần, có cảm giác như thế giới đột nhiên tươi sáng lên, như khai sáng lên một cuộc sống mới!

Đột nhiên lại nghĩ đến chuyện hiệp nghị, Quản Đường không khỏi hỏi: “Thời gian ước định là cuối tuần, ai thắng năm vòng trước thì sẽ thắng, bây giờ chúng ta có tìm người kịp không?”

Dù sao thì trong trò chơi cần phải có mười người trong một đội, bây giờ bọn họ mới chỉ có ba người thôi.

Khâu Chấn Dương một chút cũng không lo lắng: “Không cần lo, người chỉ nhiều chứ không ít.”

Lăng Mộc cùng Quản Đường đồng thời nhìn về phía hắn, không biết hắn nói vậy có ý gì.

“Bọn họ có xã đoàn, chúng ta cũng có thể lập một cái. Bây giờ《 Cơ Chiến 》 nổi tiếng như vậy, đương nhiên sẽ luôn có người muốn nhập hội rồi, ngày mai tớ sẽ đến chỗ lão sư xã đoàn để đăng ký.” Khâu Chấn Dương cũng chỉ là độ nhiên có ý tưởng như vậy, nhưng cũng chỉ là xã đoàn trò chơi mà thôi, chắc sẽ không có khó khăn gì.

Quản Đường nhìn bọn họ, thầm nghĩ tối nay hai người họ làm như vậy là để xả giận cho mình, nghĩ như vậy, nội tâm cảm động không thôi.

Hắn trịnh trọng muốn nói lời cảm tạ, chỉ là còn chưa mở miệng nói xong, đã bị Khâu Chấn Dương ngắt lời: “Cậu không cần phải cảm hơn, tớ giúp cậu là vì Lăng Mộc, Lăng Mộc giúp cậu, là bởi vì hắn xem cậu thành bằng hữu, y cũng nguyện ý để cậu ỷ lại. Cho nên, chuyện quan trọng, ngược đãi lũ cặn bã đó là chuyện quan trọng nhất bây giờ của chúng ta.”

Lăng Mộc không nói gì, nhưng vẻ mặt lại cho thấy y rất tán đồng.

Quan hệ giữa bằng hữu với nhau, không cần phải cảm ơn.

Quản Đường dùng sức gật đầu: “Ừm, tớ biết rồi! Tớ sẽ cố gắng!”

Sau khi từ quán bar trở về, bụng Lăng Mộc đã đói đến mức không chịu được, cơ hồ từ nửa đường đã bắt đầu đánh trống rồi.

Khâu Chấn Dương cười đến mức cứng đờ mặt, dù sao thì lúc Lăng Mộc đen mặt ôm bụng nghiến răng nghiến quá mức đáng yêu, làm hắn vừa đau lòng vừa cảm thấy buồn cười.

Sau khi trở lại ký túc xá, Khâu Chấn Dương nhanh chóng đem đồ ăn mình bỏ lại trong hộ giữa nhiệt ra, đặt lên bàn. Lăng Mộc đã gấp không chờ nổi lấy chén đũa, sẵn sàng chờ ăn.

“Từ từ, uống chén canh trước đã rồi ăn.” Hôm nay Khâu Chấn Dương nấu canh thịt, bỏ thêm một ít rau dưa và dược thảo vào, tất cả những thứ đó đều là do hắn nhờ mẹ gửi đến , “Lát ăn cơm nhớ ăn chậm một chút, cố gắng đừng ăn nhanh, nếu không dạ dày sẽ không tốt.”

Mặc dù Lăng Mộc đã chờ đến mức sốt ruột, nhưng vẫn cẩn thận nghe lời Khâu Chấn Dương, lúc ăn cơm sau đó cũng không ăn ngấu nghiến.

Đợi đến khi lấp đấy bụng, Lăng Mộc thỏa mãn mà đem chén đi rửa, sau đó cùng Khâu Chấn Dương ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Hôm nay đã ngủ rất lâu, bây giờ Lăng Mộc không buồn ngủ, nhưng Khâu Chấn Dương lại có chút mệt mỏi.

Sau khi xem xong một chương trình TV, Lăng Mộc nghiêng đầu đi, liền nhìn thấy Khâu Chấn Dương đã ngủ say rồi.

Ngày thường ưu nhã anh tuấn, tuy đôi khi sẽ nói những câu khiến cho y bại lộ bản chất thật… Nhưng cho dù hắn đứng ở đâu, đều sẽ khiến vô số Omega điên cuồng, dường như không gì không để đạt được. Mà giờ phút này, hắn ôn hòa, an tĩnh, sau khi ngủ thì lại có một loại ôn nhu khác.

Tất cả đều thuộc về y.

Lăng Mộc lại gần, hôn lên cánh môi ấm áp của Khâu Chấn Dương một cái hôn nhẹ nhàng ngọt ngào.

Ngủ ngon.