Chương 72: Xã đoàn vô lương

Sau khi hai người ra khỏi nhà vệ sinh, Khâu Chấn Dương đang nói chuyện với một người phục vụ, hai người nói chuyện rất thân thiết, vừa nhìn thấy bọn họ bước ra liền cáo từ.

Nhìn thấy Quản Đường túm lấy góc áo của Lăng Mộc thút tha thút thít, khóe mắt Khâu Chấn Dương giật giật, chỉ vào một vũng đỏ trên ngực khắn khϊếp sợ nói: “Cậu vì cái tên tra nam kia mà sự sát sao?”

Lăng Mộc trừng mắt liếc nhìn Khâu Chấn Dương một cái: “Đó là rượu.”

“Nga…”

Khâu Chấn Dương xấu hổ cười cười, nói với Lăng Mộc: “Em đem áo khoác cởi ra cho hắn đi, như vậy thì khó coi quá.”

Nghe vậy Lăng Mộc cũng không cự tuyệt, trực tiếp cởϊ áσ khoác ra. Y mặc một chiếc áo ba lổ bên trong, một chiếc áo không che khuất được xương quai xanh tinh xảo cùng cánh tay trắng nõn, dưới ánh đèn chói lóa trong quán bar càng thêm nổi bật.

Chờ sau khi đem áo khoác của Lăng Mộc cởi ra khoác cho Quản Đường, vừa xoay người liền bị Khâu Chấn Dương ném một cái áo khoác qua che lấy mặt.

Y vô ngữ mà kéo áo khoác xuống: “Vậy sao anh không trực tiếp đưa cho hắn?”

“Đồ ngốc, trên quần áo của anh có mùi tin tức tố, điều này thích hợp sao?” Khâu Chấn Dương sờ sờ đầu y, lại quay qua hỏi Quản Đường, “Nhóm người ngồi bên kia là bạn của cậu sao? Nhϊếp Thần cũng đang ở bên đó, đã đứng trên ghế hò hét nửa ngày. Hơn nữa tớ nghe người phục vụ kia nói, bọn họ đem hóa đơn tối nay đều tính lên đầu cậu đấy.”

Lúc nói ra những lời này, Khâu Chấn Dương còn đặc biệt quan sát biểu tình của Quản Đường.

Thấy sau khi nói xong trên mắt hắn lộ ra biểu tình phẫn nộ, tức khắc trong lòng nghĩ, đứa nhỏ này còn có thể chữa được.

“Tớ sẽ không trả tiền cho bọn hắn nữa đâu! Từ sau khi tớ vào xã đoàn cho đến nay đã mấy tháng, mỗi lần đi ra ngoài tụ hội đều bắt tớ trả tiền, bọn họ dựa vào cái gì bắt tớ phải làm vậy? Nếu nói trước đó Nhϊếp Thần giúp tớ, thì đến bây giờ tớ cũng đã sớm trả hết rồi, những người khác căn bản không xem tớ như một người trong tập thể đó, tớ sẽ không trả tiền!” Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Quản Đường có thái độ như thế này, tuy rằng mặc dù trước đó khóc lóc dữ dội thật đúng là mất mặt.

Nếu bây giờ Quản Đường đã tỏ thái độ, Khâu Chấn Dương cũng gần như biết phải làm như thế nào.

“Vậy thì cứ đi thôi, lát nữa tớ dẫn cậu đi nói chuyện với ông chủ một chút, bảo là chi phí lần này bọn họ tự chi trả.” Khâu Chấn Dương vừa nói vừa đi đến chỗ của ông chủ, vừa rồi lúc nói chuyện với người phục vụ, hắn đã biết ai là ông chủ của quán bar này.

Bởi vì đây là đang trong học viện Tinh Tế, cho nên cho dù là ông chủ của quán bar, thì đó cũng chính là học trưởng của bọn họ, không chênh lệch quá nhiều tuổi chắc cũng dễ câu thông.

Chỉ có điều, Khâu Chấn Dương vừa đi được vài bước, liền phát hiện người phía sau không đuổi kịp.

Hắn quay đầu nhìn lại, Lăng Mộc vậy mà lại kéo Quản Đường trực tiếp đi về phía bàn của Nhϊếp Thần.

Sợ bọn họ sẽ chịu thiệt thòi, Khâu Chấn Dương nhanh chóng đi theo.

Nhϊếp Thần đang cùng uống rượu với những người trong xã đoàn (CLB), thật ra thì trong học viện không chỉ có một xã đoàn về trò chơi, bởi vì mọi người đều thích trò chơi khác nhau, cho nên Quản Đường cũng chỉ là một trong những người yêu thích chơi trò chơi mà thôi.

Có người ngồi trong bàn ánh mắt sắc bén, nhìn thấy Quản Đường trở về lập tức hoan hô một tiếng: “Xem ai trở lại kìa! Ta còn tưởng Quản Đường sẽ đi vào nhà vệ sinh khóc rất lâu nữa chứ, dù sao thì hình như đây là lần đầu tiên hắn vào quán bar a ha ha ha? Có vẻ như hắn vẫn là người có trái tim mạnh mẽ a!”

Lời này vừa nói ra, lực chú ý của tất cả mọi người tức khắc đều bị hấp dẫn, Nhϊếp Thần cùng nữ sinh bên người hắn cũng nhìn qua.

“Náo loạn đủ chưa? Nếu đủ rồi thì xin lỗi mọi người đi.” Nhϊếp Thần vẫn không thay đổi gì, rõ ràng có Omega khác ngồi bên cạnh, nhưng vẫn cư xử và ra lệnh với bạn trai mình như vậy.

Quản Đường mím môi nhìn hắn không nói gì, tức giận đến mức mắt đỏ lên.

Nhϊếp Thần tức khắc không kiên nhẫn, vừa muốn nói tiếp liền chú ý đến Lăng Mộc đang đứng bên cạnh hắn, tức khắc nhướng mày trào phúng nói: “Là tìm người đến giúp đỡ sao? Quản Đường, ngươi rất lợi hại a, chúng ta có khi dễ hay làm gì ngươi sao, một chút việc nhỏ mà thôi, có cần phải đến mức như vậy sao?”

“Việc nhỏ? Ngươi lấy mặt mũi từ đâu mà nói ra những lời này?” Lăng Mộc tiến lên không chút khách khí nói lại một câu, y đã chướng mắt Nhϊếp Thần từ lâu rồi.

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Nhϊếp Thần lập tức trầm xuống, biểu tình của mấy người cùng bàn cũng lập tức thay đổi, đặt ly rượu trong tay xuống, đều đứng lên như hổ rình mồi mà nhìn Lăng Mộc.

Trong trường hợp này, nếu là một Omega nhút nhát chắc đã sớm sợ hãi, ít nhất thì Quản Đường là như vậy, nhưng Lăng Mộc căn bản không để vào mắt.

So với những học sinh này, những quán bar bên ngoài mới thật sự là đáng sợ.

“Ngươi không hiểu ta nói gì sao? Vậy ta nói thẳng với ngươi, từ trước đến nay số tiền mà Quản Đường chi ra, nếu bây giờ đã chia tay, thì bây giờ cũng nên trả cho hắn, đúng chứ? Xã đoàn là của các ngươi, chiến đội cũng là của các ngươi, ai cho các ngươi dũng khí lấy tiền của người khác lấp đầy khoảng trống của mình hả?” Thật ra thì Lăng Mộc không thích cãi nhau với người khác, y càng thích trực tiếp động thủ hơn.

Khâu Chấn Dương đứng sau bọn họ yên lặng nghe, lặng lẽ dựng ngón tay cái với Lăng Mộc.

Nhϊếp Thần bị Lăng Mộc làm cho tức đến phát cười: “Ngươi cho rằng bây giờ mình rất ngầu sao? Số tiền kia tự hắn bỏ ra, chúng ta không ép hắn. Sao, giả giàu có đủ rồi sao, bây giờ thì tiếc tiền? Vậy thì trước đó ngươi đừng có nói là mình có tiền, dát vàng lên mặt, thật đúng là không biết xấu hổ.”

Lăng Mộc còn chưa kịp mở miệng, Quản Đường đã khóc hô lên: “Ta nói mình có tiền lúc nào? Là ngươi nhìn thấy trang bị trong trò chơi của ta, dò hỏi tới cùng muốn tìm hiểu rõ ràng về tình huống gia đình của ta, sao bây giờ lại thành ra là ta không biết xấu hổ?”

Quản Đường là loại người một khi kích động lên sẽ dễ bật khóc, bây giờ hắn có dũng khí nói ra những lời này, là bởi vì Lăng Mộc cùng Khâu Chấn Dương đứng bên cạnh, nếu không thì chắc hắn vẫn còn trốn trong nhà vệ sinh mà khóc, không cam lòng rời đi nhưng cũng không có can đảm đối kháng.

Lăng Mộc nghe hắn nói, châm chọc nhìn về phía Nhϊếp Thần: “Có vẻ như ngay từ đầu ngươi tiếp cận hắn là vì tiền sao? Sao, bây giờ đào đủ tiền rồi, không còn kiên nhẫn nữa, cho nên không muốn giả vờ nữa đúng không?”

Biểu tình của Nhϊếp Thần thâm trầm, ánh mắt tức giận tới cực điểm, nhưng không phản bác lời Lăng Mộc nói.

Hắn đúng là đã chán rồi, bây giờ cũng không thèm giả vờ nữa.

Nữ sinh vẫn luôn ngồi bên cạnh Nhϊếp Thần mở miệng: “Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm, giữa Nhϊếp Thần cùng Quản Đường thì chính là học đệ theo đuổi Nhϊếp Thần trước, cho dù có thấy như thế nào thì cũng là học đệ có ý với Nhϊếp Thần mới đúng chứ đúng không?”

Lăng Mộc trực tiếp lia ánh mắt hình viên đạn qua: “Người trong cuộc còn chưa nói chuyện, ngươi chõ mõm vào làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn hiểu rõ hơn hai người bọn họ hay sao?”

Biểu tình của nữ sinh cứng đờ, cắn răng nói: “Ta là xã đoàn xã trưởng, những việc này, ta đương nhiên biết.”

Đúng lúc này Khâu Chấn Dương nói một câu: “Ngươi là xã đoàn về trò chơi, chứ đâu phải là xã đoàn tình yêu thanh xuân, nếu có thời gian nói chuyện phiếm, ngươi thường xuyên dẫn dắt xã đoàn viên đi kiếm tiền đi không phải tốt hơn sao? Vậy là lại suy sút đến mức xã đoàn phí cũng phải để cho một học đệ chi tiền, không khác gì một xã đoàn vô lương cả.”

“Ngươi đang nói cái gì vậy!”

Xã đoàn này tuy rằng vô lương, nhưng vẫn là một nơi có tinh thần đồng đội cao, vừa nghe thấy Khâu Chấn Dương chửi xã đoàn, tất cả đều bắt đầu không thoải mái.

Khâu Chấn Dương hừ hừ: “Ta nói gì sai sao? Quản Đường, cậu nói xem, bọn họ lừa của cậu bao nhiêu tiền?”

Quản Đường lau lau nước mắt, click mở đầu cuối mở phần chi tiêu của minh ra, thống kê tất cả số tiền liên bang đã chuyển cho Nhϊếp Thần.

“Mười sáu vạn bảy nghìn ba trăm linh tám.”

Vừa báo ra con số này, đừng nói những người khác, ngay cả Quản Đường cũng lắp bắp kinh hãi.

Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để ý, kết quả bây giờ nhìn lại, số tiền này thật sự quá sức tưởng tượng, cơ hồ xài hết tất cả tiền tiết kiệm của hắn mấy năm nay!

Khâu Chấn Dương vỗ tay: “Lợi hại a, ta cũng tương đối hiểu về các xã đoàn của trường, nhưng chưa từng thấy có xã đoàn nào cần nhiều đoàn phí như vậy a, các ngươi cầm tiền đi bài bạc đấy à?”

“Ngươi đừng khinh người quá đáng! Hắn vu khống, dựa vào đâu mà chúng ta tin hắn đã chi nhiều tiền như vậy!”

“Đúng vậy a, nhiều lắm cũng cũng chỉ một hai vạn là cùng, đâu ra mà nhiều như vậy!”

“Còn nữa, số tiền đó là do hắn tự nguyện lấy ra, liên quan gì đến chúng ta?”

Con người một khi đã không muốn chịu trách nhiệm, thì sẽ trở nên vô lại, gì cũng dám nói ra, chỉ cần có thể trốn tránh trách nhiệm của mình, và không cần phải gánh vác hậu quả, bọn họ sẽ chống chế đến cùng.

Quản Đường tức giận đến mức gan cũng đau, từ trước đến nay chỉ cần Nhϊếp Thần hay là thành viên xã đoàn đến đòi tiền hắn, hắn đều sẽ rất sảng khoái mà chuyển qua. Kết quả người ta không những không cảm kích, bây giờ còn nghi ngờ mình! Mắt hắn đúng là mắt chó mù mới cảm thấy Nhϊếp Thần chính là một nam nhân tốt, cảm thấy các thành viên xã đoàn đều đáng kết giao bằng hữu!

“Đây là lịch sử chuyển khoản, mỗi một lần chuyển tiền đều chuyển đến tài khoản của Nhϊếp Thần, nếu các ngươi nghi ngờ ta, có thể cầm đi giám định. Dù sao trong trường cũng có lão sư chuyên về cái này, đến lúc đó ta sẽ trực tiếp mời lão sư đứng ra, xác minh cho các ngươi xem đây là thật hay giả.” Giờ phút này Quản Đường đã không còn khụt khịt nữa, mà lớn giọng bảo vệ quyên lợi của mình.

Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc đã vì hắn mà ra mặt, vậy thì hắn cũng không thể vô dụng như trước được!

Từ trước đến này Quản Đường luôn mang thái độ rất ân cần với Nhϊếp Thần, cho nên tạo cho mọi người một ấn tượng là hắn sẽ không bao giờ làm chuyện có hại cho Nhϊếp Thần, hơn nữa còn vì Nhϊếp Thần mà Quản Đường sẽ cố gắng đi lấy lòng xã đoàn viên, cho nên bọn họ mới có thể không sợ hãi như vậy.

Bây giờ lại nhắc tới lão sư, có mấy người tức khắc cảm thấy sợ hãi.

Tuy rằng sẽ không đến mức bị cho thôi học, nhưng có thể không chỉ phải trả lại tiền cho Quản Đường, mà còn phải chịu xử phạt.

Mà xã đoàn trưởng kia hiển nhiên không nghĩ như vậy: “Có ích lợi gì đâu? Cho dù có chứng minh được đó là sự thật, nhưng số tiền đó là hắn tự nguyện đưa ra trong thời kỳ yêu đương, tất cả đều là cam tâm tình nguyện mà đúng chứ? Giờ đề nghị chia tay, trước khi chia tay ngươi cũng không yêu cầu trả lại tiền, hiện tại quan hệ tan vỡ, ngươi lại lấy chuyện này ra nói làm gì?”

Người này thật đáng ghét, Khâu Chấn Dương nhịn không được nói: “Những gì ngươi nói thật buồn cười, chẳng lẽ nếu không chia tay thì hắn sẽ vẫn luôn phải chi tiền như vậy sao? Bây giờ cũng chỉ là xé rách mặt nói rõ mọi chuyện mà thôi, nếu không chia tay, Quản Đường sẽ đem chuyện này ra nói sao?”

Bên kia, Quản Đường vẫn đang cầm khăn tay mà trước đó Lăng Mộc đưa mà không ngừng lau nước mắt, đôi mắt của hắn đã sưng lên đến mức sắp không mở ra nổi nữa rồi.

Lăng Mộc vẫn luôn không an ủi hắn, bởi vì những việc này đều phải để Quản Đường đích thân nhìn cho rõ, như vậy sau này mới không tiếp tục phạm phải sai lầm. Yêu thích của hắn quá mức hèn mọn, chỉ cần Nhϊếp Thần lộ ra một chút thiện ý liền theo đuổi không bỏ, khó trách sẽ bị tên tra nam này lừa gạt lợi dụng.

Tuy rằng Quản Đường nhìn thì có vẻ như rất hoạt bát và vui vẻ, nhưng chắc hẳn hắn cũng là một đứa trẻ khuyết thiếu tình yêu thương.

“Mấy người nghĩ rằng chỉ cần lấy lão sư ra là có thể uy hϊếp chúng ta sao? Ta biết ngươi, Khâu Chấn Dương, một người có gia thế lớn như ngươi sẽ không sợ gì những học sinh bình thường như chúng ta. Nhưng ngươi cũng chỉ có thể làm như vậy thôi sao? Dựa vào gia đình mà không kiêng nể gì đi ức hϊếp người khác, ngươi không sợ chúng ta sẽ cùng nhau lên truyền thông vạch trần ngươi, khiến cho ngươi bị vạn người thóa mạ hay sao?”

Đến lúc này rồi, xã đoàn trưởng kia vẫn còn nhàn rỗi đến độ chụp mũ cho người khác, khó trách có thể trở thành xã đoàn trưởng của cái xã đoàn vô lương này.

Khâu Chấn Dương cười nhạo một tiếng: “Ta không biết ngươi tên gì, nhưng ta cảm thấy tên ‘b i t c h’ rất hợp với ngươi đấy. Mặc dù ta rất khinh thường phân cao thấp với các ngươi, nhưng ta cũng không thích người khác lấy chuyện gia thế của ta ra nói. Như vậy đi, dùng thứ các ngươi am hiểu nhất, dùng trò chơi để quyết thắng bại, thấy sao? Dùng《 Cơ Chiến 》 đi, thời gian cùng quy định thắng thua do các ngươi đề ra, thắng thì chúng ta sẽ không truy cứu nữa, còn nếu thua, các ngươi phải trả lại tiền.”

Tuy câu đầu tiên của Khâu Chấn Dương khiến xã đoàn trưởng kia tức giận đến mức mặt mũi vặn vẹo, nhưng sau đó hắn lại nói nếu thắng sẽ không truy cứu nữa, điều đó khiến nàng có chút động tâm.

Nhưng Nhϊếp Thần vẫn rất khó chịu: “Cái trò chơi rách nát kia của ngươi thì có gì hay? Kỹ thuật thao tác quá không ra gì, nhắm mắt chúng ta cũng có thể thắng! Hơn nữa trò chơi này là do ngươi làm ra, làm sao ta biết được ngươi có gian lận gì hay không?”

“Nếu ngươi cảm thấy trò chơi này không ra gì, vậy chứng tỏ ngươi rất có tự tin chiến thắng? Vậy thì, chúng ta tìm lão sư chuyên phụ trách xã đoàn làm trọng tài cho chúng ta, nếu ta gian lận thì sẽ nhận xử phạt, sao, có dám không?” Khâu Chấn Dương ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn hắn, Nhϊếp Thần chết đến nơi mà còn muốn mạnh miệng.

Lời này khiến cho người của xã đoàn động tâm, bọn họ thấp giọng thương lượng một phen, cuối cùng hạ quyết định.

“Được, so thì so!”