Chương 67: Thích tóc dài

Sau khi trở lại ký túc xá, mở cửa ra, mùi đồ ăn từ bên trong bay ra, nháy mắt khiến người khác có cảm giác thật ấm áp.

Sau khi Lăng Mộc tiến vào thì đóng cửa lại, đến sô pha ngồi xuống, một tay chống cằm suy nghĩ xem phải làm như thể nào mở lời nói với Khâu Chấn Dương chuyện Quản Đường đã nhờ y.

Chẳng bao lâu sau, Khâu Chấn Dương bưng hai dĩa đồ ăn từ trong bếp ra, sau khi thấy Lăng Mộc thì kinh ngạc nói: “Em đã về rồi sao?”

“Cái giọng điệu này của anh là đang hy vọng em đừng về?”

“Sao có thể chứ, anh chỉ hận không thể giấu em đi không cho ai nhìn thấy, trói chặt em bên người a…” Khâu Chấn Dương vừa nói vừa cười, bỗng nhiên đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Lăng Mộc, nhanh chóng ho nhẹ một tiếng rồi nói sang chuyện khác, “Chỉ là bình thường em không có bằng hữu, hiếm lắm mới có một Omega đến tìm em, cảm thấy rất tốt.”

Lăng Mộc có chút nghi hoặc: “Có gì mà tốt?”

Đặt mâm lên bàn, Khâu Chấn Dương lau tay lên tạp dề: “Có bằng hữu rất tốt a, tuy rằng bây giờ em đã có một lão công tốt như anh rồi, nhưng là người thì cũng không thể cả đời ngay cả bằng hữu cũng không có. Trước kia có lẽ bởi vì nhiều loại nguyên khiến cho em vẫn luôn không có bằng hữu, nhưng sau này sẽ có, chỉ cần là người có thể khiến cho em cảm thấy thoải mái, đều có thể làm bằng hữu.”

Thoải mái? Lăng Mộc nhớ lại, mỗi lần Quản Đường đến tìm y nói chuyện đúng là rất phiền, nhưng thật ra, y cũng không thấy ghét, mặc dù mỗi lần Quản Đường nói chuyện y đều không phản ứng lại, nhưng cũng không có chủ động đuổi hắn đi.

Chắc, có chút thoải mái đúng không nhỉ?

“Có điều em kết giao bằng hữu cũng phải chú ý, phải phán đoán cẩn thận xem người ta kết giao bằng hữu với em có phải thật lòng hay không, còn có đối phương là người có nhân phẩm như thế nào, nếu không sau này sẽ có không ít vấn đề.” Đời trước Khâu Chấn Dương có không ít bằng hữu, đương nhiên cũng từng có không ít bạn “xấu”, mượn tiền xong liền bỏ trốn. Nhưng mà mấy cái này thật sự không dễ phân biệt, vẫn cần phải tiếp xúc lâu dài mới hiểu được đối phương là người như thế nào.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, ăn cơm trước đi.” Khâu Chấn Dương vào bếp lấy chén đũa ra, xới chút cơm, rồi gọi Lăng Mộc tới ăn. Chuyện kết giao bằng hữu này không phải cứ nhớ đến và muốn là được, có duyên thì tự nhiên sẽ tìm được, nếu vô duyên thì có tìm cả đời cũng vô ích.

Đúng vậy, nghĩ nhiều vô ích, Lăng Mộc cũng không rối rắm nữa, đứng dậy đến bàn ăn ăn cơm.

Vừa mới ăn hai miếng, Khâu Chấn Dương vẫn nhịn không được hỏi: “Vậy rốt cuộc thì hắn tìm em để làm gì?”

Lăng Mộc gắp một miếng thịt cá chua ngọt bỏ vào trong miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt này là thứ y thích nhất, híp híp mắt nói: “Hắn tìm em muốn một danh ngạch tài khoản trò chơi trong đợt thử nghiệm.”

“Hửm?” Khâu Chấn Dương có chút vô ngữ, “Vậy tại sao hắn lại không trực tiếp đến tìm ta?”

Lúc ấy rõ ràng hắn đang đứng cạnh Lăng Mộc, nếu muốn nói đến chuyện đó không phải cứ trực tiếp nói cho hắn là được rồi sao, làm gì đến nỗi cần phải kéo Lăng Mộc đi nói riêng.

“Hắn nói muốn tránh tị hiềm, hơn nữa hắn cảm thấy nếu nói thẳng với anh thì xác suất thành công không lớn, nếu thông qua em thì xác suất thành công sẽ cao hơn.” Lăng Mộc ngẩng đầu nhìn Khâu Chấn Dương, “Vậy anh có cho hay không?”

Khâu Chấn Dương đột nhiên cảm thấy buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Hắn đúng thật là khá có đầu ốc, xác thật, danh ngạch tài khoản trong thời gian thử nghiệm không nhiều, nếu tùy tiện đưa ra thật sự sẽ có ảnh hưởng không tốt đến trò chơi. Chỉ có điều, nếu em muốn, anh nhất định sẽ cho, nhưng anh sẽ được lợi gì?”

Lăng Mộc lập tức hứng thú lên: “Một tháng một lần.”

“Phốc ——” Khâu Chấn Dương suýt chút nữa phun cơm ra ngoài, nhai bừa hai miếng rồi nuốt xuống, “Không được không được, một tháng một lần anh sẽ nghẹn chết mất! Tiểu Mộc Mộc, làm người không thể vô tình như vậy a, rõ ràng lúc làm chuyện đó em cũng rất thoải mái mà…”

“Anh bị ngốc đấy hả!” Mặt Lăng Mộc lập tức đỏ lên, hận không thể dùng đũa đánh tên kia một trận, tên gia hỏa này sao có thể dễ dàng nói ra như vậy chứ a!

Với lại, thoải mái thì thoải mái, nhưng người hôm sau phải chịu tội cũng là y mà!

Khâu Chấn Dương mím môi: “Anh đâu nó nói bậy đâu, rõ ràng là em rất thoải mái, luôn ôm anh hừ hừ, mỗi lần đỉnh đến chỗ sâu nhất em đều ôm chặt lấy anh kêu rên, thanh âm lúc đó thật sự rất dễ nghe a!”

“M* n* chứ Khâu Chấn Dương, anh chết chắc rồi!”

Cơm còn chưa ăn được mấy miếng, Lăng Mộc đã chạy tới tóm lấy tai Khâu Chấn Dương liều mạng nhéo! Miệng tên gia hỏa này không có khóa, trước khi đánh dấu còn biết thu liễm một chút, còn bây giờ đã hoàn hoàn toàn toàn biến thành đồ lưu manh, lúc nào cũng muốn đùa giỡn mình!

Khâu Chấn Dương ai ai kêu to, khóc không ra nước mắt mà hưởng thụ sự “Yêu thương” của lão bà.

Thật sự là lão bà quá mê người, nhịn không được luôn muốn chọc cho y đỏ mặt, ô ô ô thật khổ quá đi mà ~

Cái kết của đùa quá trớn chính là, Khâu Chấn Dương để bụng đói đi học lớp chiều.

Sau khi tan học, bụng Khâu Chấn Dương đã kêu hơn mười phút rồi, thanh âm vang dội rõ ràng, chọc cho đồng học xung quanh đều cười lên, nhưng đang trong giờ học chỉ đành vất vả nhịn cười.

Vừa đến thời gian tan học, Khâu Chấn Dương liền nằm liệt trên ghế, sống không còn gì luyến tiếc mà nhìn về phía Lăng Mộc.

Dù sao thì cũng là Alpha của mình, Lăng Mộc bị cái ánh mắt đáng thương hề hề của hắn làm cho chịu không nổi, cuối cùng chỉ đành nói: “Một tháng ba lần.”

Khâu Chấn Dương sờ soạng bụng mình, lại một tiếng “Ọc ọc” dài đằng đẵng mà thê lương vang lên, nhưng chủ nhân của nó một bước cũng không nhường như cũ: “Một tuần hai lần.”

Liên quan đến phúc lợi của tiểu đệ đệ, tuyệt không có thể nhượng bộ!

Lăng Mộc nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Vậy anh cứ tiếp tục chịu đói đi!”

Y thở phì phì xoay người đi, thất thần mà nhìn chằm chằm vào sách vở, nhưng chỉ một lúc sau, liền ngửi thấy một cổ mùi nước hoa dễ ngửi lại gần.

Nhìn thấy có gói đồ ăn vặt đưa đến trước mặt, Khâu Chấn Dương ngẩng đầu nhìn về phía nữ sinh xinh xắn tóc dài trước mặt này, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu.

“Ừm, nghe thấy bụng cậu kêu đã rất lâu rồi, chắc là rất đói bụng đúng không? Vừa lúc tớ mua rất nhiều đồ ăn trưa, không thì cậu lấy cái này ăn lót dạ trước đi.” Tay nữ sinh kia cầm một túi đựng đồ ăn vặt, một tay vén vén tóc mai ra sau tai, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn.

Khâu Chấn Dương đang muốn từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến lại liếc mắt nhìn phản ứng của Lăng Mộc.

Y lại làm như cái gì cũng không nghe thấy, vẫn luôn cúi đầu đọc sách.

Trong lòng Khâu Chấn Dương khẽ thở dài, xem ra nếu như muốn nhìn thấy Lăng Mộc ghen còn cần một con đường rất dài phải đi a.

Nghĩ như vậy, hắn cười thật xán lạn với nữ sinh kia, uyển chuyển nói: “Cảm ơn cậu, nhưng bây giờ ta có thể nhịn được, cậu giữ lại cho mình đi, chiều nay còn ba tiết nữa, có thể sẽ đói bụng đấy.”

Tóc đen như mực, mắt như trời đêm, ngũ quan tựa điêu khắc của Khâu Chấn Dương, cơ hồ ngay từ một khắc cười lên kia, khiến cho các cô gái không nhịn được muốn hét lên!

Nữ sinh kia liếc mắt nhìn Lăng Mộc bên cạnh một cái, trái tim chiến thắng lương tri, tiếp tục ân cần: “Không sao, chỗ tớ vẫn còn, cậu cứ nhận trước đi!”

Khâu Chấn Dương nhướng mày, xem ra là cự tuyệt quá ôn nhu rồi. Hắn hắng giọng, đang chuẩn bị nói ra câu gì tàn nhẫn một chút, đột nhiên lại có một cánh tay khác vươn ra trước mặt, trên đó còn cầm một quả táo lớn như nắm tay.

Bàn tay kia trắng nõn tinh tế, ngón tay thon dài, móng tay màu hồng nhạt được cắt tỉa gọn gàng, trong rất quen thuộc. Làm gì mà quen thuộc, đó là bởi vì những móng tay này là do Khâu Chấn Dương nhân lúc Lăng Mộc ngủ mà cắt cho y, mỗi một ngón tay đều trải qua cái ánh nhìn ôn nhu trìu mến của hắn a.

Khâu Chấn Dương theo cánh tay nhìn qua, Lăng Mộc vẫn nhìn chằm chằm sách vở như cũ, chỉ là nói một câu: “Vừa từ tủ lạnh lấy ra, thích ăn thì ăn.”

“!!!”Khâu Chấn Dương vẻ mặt khϊếp sợ mà nhận lấy trái cây từ trong tay Lăng Mộc, bình thường Tiểu Mộc Mộc không có thói quen mang theo đồ ăn đến lớp, cho nên ngày hôm nay… y đặt biệt vì mình mà đem lên lớp sao! Trong nháy mắt Khâu Chấn Dương có cảm giác mình như muốn bay lên, trong mắt đều tràn đầy bong bóng màu hồng.

Nữ sinh bên cạnh thấy vậy, mặt lập tức cứng lại.

Mãi cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vang lên, Khâu Chấn Dương mới chú ý tới nữ sinh kia còn ở bên cạnh. Hắn cắn lên quả trái cây trên tay, vị chua chua ngọt ngọt rất ngon, vẻ mặt hạnh phúc nói với nữ sinh kia: “Thật sự rất cảm ơn cậu, nhưng không cần, lão bà của ta có mang đồ ăn cho ta, ngao!”

Kết thúc câu đó bằng một tiếng kêu, bởi vì chân bị ai đó hung hăng giẫm lên, Khâu Chấn Dương vừa đau vui sướиɠ mà tiếp tục cắn thêm một miếng trái cây nữa.

Thấy nữ sinh ủ rũ cụp đuôi, cắn môi đang chuẩn bị rời đi, Khâu Chấn Dương lại nói một câu: “Còn nữa , Lăng Mộc là Omega của ta, cho dù hôm nay y không mang trái cây đến, ta cũng sẽ không ăn đồ mà Omega khác mang đến.”

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí xấu hổ, nữ sinh hít sâu vài hơi, thật vất vả mới ổn định lại tinh thần, quay đầu lại nói: “Thực xin lỗi, tớ không biết hắn và cậu là loại quan hệ này.”

“Vậy sao?” Khâu Chấn Dương nghiêng đầu, cười tủm tỉm lại mang theo một tia hàn ý, “Vậy thì đúng là ta lỡ hiểu lầm cậu rồi.”

Đợi đến khi nữ sinh đó rời đi, Khâu Chấn Dương mới tiếp tục gặm quả trái cây trong tay.

Thử hỏi bây giờ trong trường có ai lại không biết quan hệ giữa hắn cũng Lăng Mộc, chỉ sợ không quá 10%. Không nói đến độ nổi tiếng của mình trong trường, chỉ nói đến chuyện phát sóng trực tiếp lần trước về chuyện của Trình An An cũng đã khiến cho toàn trường bùng nổ rồi, đừng nói là đồng học trong trường, cho dù là bên ngoài cũng có rất nhiều người biết.

Còn nữa, ánh mắt nữ sinh kia khi nhìn Lăng Mộc rõ ràng đang chột dạ, chắc chắn là có biết quan hệ giữa bọn họ.

Mà biết quan hệ của bọn họ mà vẫn lại chủ động xum xoe, đơn giản là khinh thường thân phận của Lăng Mộc, cảm thấy một gia tộc lớn như Khâu gia, sẽ không thật sự để cho Lăng Mộc trở thành vợ của Khâu Chấn Dương.

Người có cái suy nghĩ này thật sự không ít, mà đa số mọi người đều có cái suy nghĩ này.

Đây cũng là điều mà Khâu Chấn Dương dần phát hiện, tinh tế này cũng với thế giới cũ của hắn có khác biệt quá lớn. Bởi vì có quá nhiều trường hợp như vậy, cho nên dẫn tới có nhiều người không tôn trọng quan hệ yêu đương của người khác, chỉ cho rằng mình đủ ưu tú, có thể nhẹ nhàng thượng vị, đây cũng chính là điều Khâu Chấn Dương vẫn luôn rất lo lắng.

Nhưng không sao, chỉ cần Khâu gia bọn họ thừa nhận Lăng Mộc, chỉ cần hắn luôn vững tâm, liền sẽ không có bất cứ điều gì có thể ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ.

Gặm xong, Khâu Chấn Dương đem hạt ném vào trong thùng rác, sau đó lấy khăn giấy lau tay, quay đầu nhìn Lăng Mộc: “Ghen sao?”

“Hình như anh ăn no quá lại muốn bị đánh phải không?” Lăng Mộc liếc mắt nhìn hắn, cười khẩy một tiếng, “Sao hả, thích tóc dài? Em thấy anh nhìn chằm chằm vào tóc cô ta rất lâu, là rất thích đúng không? A, thật ngượng ngùng, em là nam O, không thể nuôi tóc được.”

Ngữ khí này nghe thì rất bình thường nhưng biểu tình của Khâu Chấn Dương lại rất suy sụp, không xong, chơi quá trớn rồi!

Trán hắn đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng giải thích nói: “Không không không, anh thấy tóc kia rất hợp để lau nhà đấy, em không cảm thấy như vậy sao?”

Lăng Mộc: “… A!”