Sáng ngày hôm sau, Lăng Mộc bị Khâu Chấn Dương đào ra từ trong chăn.
Y thật sự rất buồn ngủ, mắt cũng không mở lên nổi, chỗ dưới thân cũng tuyến thể sau gáy cũng còn đau, y thật sự muốn cúp học!
Khâu Chấn Dương giống như bảo mẫu riêng, sau khi ôm Lăng Mộc mềm nhũn ra khỏi giường, đưa tới phòng tắm giúp y đánh răng rửa mặt, sau đó về phòng Lăng Mộc tìm quần áo của y đến giúp y mặc vào, cuối cùng nhẹ nhàng ôm người xuống lầu ăn sáng.
Nói ngắn gọn, sau khi được sạc điện nào tối qua, Khâu Chấn Dương thần thanh khí sảng, dù làm gì cũng đều thấy thoải mái!
“Nào, nhanh ăn sáng rồi đi học, chúng ta đã nghỉ nửa tháng rồi, không thể nghỉ thêm nữa.” Khâu Chấn Dương tuy là học bá, nhưng cũng phải nghiêm túc đến lớp cẩn thận lắng nghe mới đạt điểm cao trong kỳ thi được.
Miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, Lăng Mộc cũng tỉnh táo hơn không ít, chỉ là biểu tình vẫn có chút dại ra.
Khâu Chấn Dương tìm miếng dán tin tức tố dán lên gáy Lăng Mộc, tuy hắn rất thích trên người Lăng Mộc lúc nào cũng có mùi của mình, nhưng mùi nồng quá sẽ rất dễ gây chú ý, còn sẽ gây rắc rối cho những A O khác, cho nên tốt nhất là cứ dán lên.
Sáng nay chính là lớp lý thuyến tấn công và phòng ngự của cơ giáp, vốn dĩ Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ không chọn môn này, nhưng vì chuyện của trò chơi, nên hứng thú với cơ giáp của hai người cũng tăng nên, mấy hôm trước còn trình đơn xin chuyển lớp, nên hôm nay mới có thể cùng đi học chung lớp với bọn Khâu Chấn Dương được.
Lớp lý thuyết này được học trong một phòng rất lớn, Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng tới trước, giành chỗ cho cả Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc.
Thời điểm nhìn thấy hai người họ đến trước cửa phòng, Viên Thần Vũ lập tức đứng lên vẫy tay với bọn họ: “Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc, ở đây này!”
Khâu Chấn Dương nâng nâng tay tỏ vẻ đã thấy, sau đó đi theo Lăng Mộc đến chỗ bọn họ.
“Đến đây, giữ chỗ cho hai người đấy, các cậu…” Viên Thần Vũ cùng Trác Hàng ngồi cách nhau một cái ghế, mục đích chính là để giữ chỗ cho bọn họ, kết quả hắn vừa định đứng dậy nhường chỗ cho hai người họ ngồi cạnh nhau, Lăng Mộc lại trực tiếp ngồi ở giữa hắn và Trác Hàng, hơn nữa còm tóm Viên Thần Vũ ngồi xuống.
Viên Thần Vũ thình thịch nhảy dựng, kinh hoàng nhìn Khâu Chấn Dương, chỉ chỉ cánh tay Lăng Mộc đang giữ chặt lấy cánh tay mình, nói: “Là hắn động tay trước, cậu thấy đấy tớ không hề chạm vào hắn!”
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Khâu Chấn Dương mạnh như thế nào bọn họ đều đã chứng kiến qua, như ngày hôm qua lúc ra ngoài chơi, Viên Thần Vũ uống xong nước trái cây, muốn rót một ít từ chai của Lăng Mộc qua cho mình, đã bị Khâu Chấn Dương trừng mắt nhìn hơn nửa ngày.
Trác Hàng nhìn thấy bộ dáng nhát gan này của Viên Thần Vũ nhịn không được cúi đầu nhịn cười.
Khâu Chấn Dương nhất thời bất đắc dĩ, chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Trác Hàng: “Tớ đáng sợ như vậy sao? Được rồi, cậu ngồi đi, học cho đường hoàng vào.”
Dứt lời, hắn lấy sổ và bút từ trong cặp ra, đưa qua cho Lăng Mộc. Người sau rũ mắt nhìn, mặt vô biểu tình mà lấy sổ qua, vẫn không thèm nhìn hắn như cũ.
Trác Hàng lặng lẽ đến gần sát Khâu Chấn Dương, hỏi: “Sao vậy, chọc hắn giân rồi à?”
Mở sổ ghi chép của mình, Khâu Chấn Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trác Hàng một cái: “Bớt nhiều chuyện đi, nếu không tớ bóp chết cậu.”
Trác Hàng: “…” Hắn đúng là không có gì làm, mới có thể đi thám thính bát quái từ Khâu Chấn Dương.
Lại nói tiếp, Lăng Mộc giận, chẳng phải là do trên đường đi học đã hoàn toàn tỉnh táo, lại nhớ đến đầu sỏ gây tội ngày hôm qua là ai hay sao.
Bây giờ Lăng Đang không ở ký túc xá, Khâu Chấn Dương càng thêm không kiêng nể gì, hận không thể dán lên người y mọi lúc mọi nơi, đi đến nơi nào cũng phải dính lên. Vì cho cuộc sống học tập sinh hoạt sau này của mình nhẹ nhàng hơn một chút, Lăng Mộc đã cảnh cáo nghiêm khắc Khâu Chấn Dương không được làm nữa.
Khâu Chấn Dương kháng nghị kịch liệt, nói một tuần ít nhất cũng phải hai lần, ít hơn là không được, trực tiếp chọc giận Lăng Mộc đến mức không muốn nói chuyện với hắn nữa, cho nên mới có một màn vừa rồi.
Tóm lại không làm là không có khả năng, vì tính phúc sinh hoạt mình, Khâu Chấn Dương quyết định kháng nghị đến cùng!
“Nghe nói cậu chuẩn bị giao tiệm trà sữa cho một vị học trưởng?” Trác Hàng nhớ tới sáng nay Viên Thần Vũ có nói với mình chuyện này, thừa dịp còn chưa vào học liền hỏi Khâu Chấn Dương.
“Ừm, thời gian tiếp theo tớ muốn tập trung vào chuyện trò chơi, chuyện của tiệm trà sữa chắc không có thời giam làm. Vốn dĩ tớ định đóng cửa luôn, nhưng nghĩ lại chắc sẽ có rất nhiều người phản đối, cho nên vẫn tiếp tục mở, nhưng sẽ tìm người khác đến quản lý.” Khâu Chấn Dương nhàm chán mà xoay bút, mắt vẫn luôn nhìn Lăng Mộc .
Trác Hàng cảm khái sâu sắc gật gật đầu: “Đúng vậy, tuy rằng bây giờ có không ít cửa hàng bắt chước gà rán và trà sữa của cậu, nhưng không có một nhà nào có thể bắt chước được giống vậy, hương vị so với cậu làm thì kém xa. Nếu cậu đột nhiên đóng cửa hàng, chỉ sợ chắc sẽ có nhiều người suy sụp lắm.”
Khâu Chấn Dương nhún vai bất đắc dĩ, tiệm trà sữa bây giờ có không ít khách hàng trung thành, có rất nhiều người gần như mỗi ngày đều phải ăn gà rán và uống trà sữa, cũng không biết đã béo lên bao nhiêu rồi…
Hai người đang nói, lão sư cũng vào lớp rồi, bắt đầu học.
Khâu Chấn Dương cũng bắt đầu tập trung tinh thần nghe giảng, trò chơi này nội dung phong phú, càng khảo nghiệm thao tác cùng đầu óc của người chơi. Trong thời gian ngắn nhất hắn phải học được càng nhiều kiến thức về cơ giáp càng nhiều càng tốt, như vậy mới có thể bảo đảm hắn lúc nào cũng có thể đứng đầu
Sau khi buổi học sáng nay kết thúc, Lăng Mộc vẫn không thèm quan tâm đến Khâu Chấn Dương một chút nào, khiến cho người sau buồn bực đến cực điểm.
Thời điểm đi ra từ phòng học, Khâu Chấn Dương tung tăng đi theo sau Lăng Mộc, còn muốn tranh thủ một chút phúc lợi của mình, kết quả lại bị một Omega nào đó đột nhiên xông ra chặn đường.
Bây giờ Khâu Chấn Dương cứ nhìn thấy Omega khác thì lại cảm thấy đau đầu, sợ người ta là lại tới tỏ tình với mình thì khổ.
Nhưng khiến Khâu Chấn Dương kinh ngạc chính là, người mà Omega này tìm thế mà lại là Lăng Mộc.
“Lăng Mộc đồng học, tớ có thể hỏi cậu chuyện này không?” Omega kia có chút ngượng ngùng, lớn lên nhỏ nhắn xinh xắn, cười lên có chút đáng yêu.
Lăng Mộc có biết người này, hình như người này tên là Quản Đường, cùng học chung ban Omega3 với mình. Vì tính cách của y, cho nên lúc bình thường các đồng học khác sẽ không tìm y nói chuyện, chỉ có Quản Đường là thường xuyên tìm đến nói chuyện với Lăng Mộc, cho dù thường xuyên không được đáp lời vẫn không nản lòng, lần sau vẫn cứ tiếp tục tìm đến.
Nghĩ nghĩ, Lăng Mộc gật gật đầu, đi theo hắn.
Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc đi, một hơi nghẹn trong ngực đi lên không được mà đi xuống cũng chẳng xong.
Viên Thần Vũ còn chưa đi xa quay lại thập phần không cho mặt mũi mà cười nhạo nói: “Hắc hắc hắc, nhìn cái vẻ này cũng chỉ có Lăng Mộc mới có thể khiến cho cậu ăn mệt, nhìn cậu bây giờ đi, giống hệt như oán phu vậy.”
Khâu Chấn Dương thu hồi tầm mắt nhìn bóng dáng Lăng Mộc, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói: “Cái này của tớ gọi là tình thú, cẩu độc thân như các cậu có tư cách gì mà coi thường tớ, phân tích sâu hơn mà nói, hành vi này chắc chắn được gọi là ghen tị hận đúng không?”
Viên Thần Vũ bị đâm vào chỗ đau mím mím môi, nhào về phía Trác Hàng khóc lóc kể lể: “Hắn khinh bỉ cẩu độc thân chúng ta kìa!”
Trác Hàng lập tức giơ tay lên ngăn cản: “Không, hắn nói cậu, chứ không phải tớ, tớ đã có bạn gái mới rồi, vừa kết giao ngày hôm qua, đó là một học tỷ rất xinh đẹp, lát nữa tớ sẽ đi ăn với người ta.”
Viên Thần Vũ: “…”
Hắn đang bị các hảo huynh đệ vứt bỏ sao?
Cuối cùng, Khâu Chấn Dương đành một mình trở về nhà chuẩn bị cơm trưa, Trác Hàng đi hẹn hò với học tỷ xinh đẹp, còn cẩu độc thân Viên Thần Vũ chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi mà một mình đi phố thương mại, chuẩn bị đến tiệm trà sữa của Khâu Chấn Dương ăn một bữa no nê, tự an ủi sự tổn thương của mình một phen.
“Có chuyện gì.” Tìm một cái hành lang không người, Lăng Mộc nhìn Quản Đường đứng trước mặt lãnh đạm hỏi.
Quản Đường ngượng ngùng mà nói: “Có thể nhờ cậu giúp một chút được không? Bạn trai tớ là một người rất mê chơi game, trước đó muốn tranh thủ đặt danh ngạch đăng ký tài khoàn trò chơi mà Khâu đồng học đề cập qua trong lần phát sóng trực tiếp hôm đó, nhưng nhiều người quá nên không giành được. Bây giờ mỗi ngày hắn đề ủ rũ, đi học cũng chỉ nghĩ tới chuyện đó, cho nên tớ muốn nhờ cậu làm ơn có thể cho bạn trai tớ một danh ngạch được không?”
Lăng Mộc nhướng mày: “Chuyện này thì cậu nên đi tìm Khâu Chấn Dương.”
Quản Đường lập tức phủ định nói: “Khó mà làm được, thân là một O đã có bạn trai, lại đi nhờ một A đã có đôi tượng rồi, chuyện này không tốt lắm đâu!”
Thấy hắn kiên quyết, Lăng Mộc mím môi dưới, không nói gì.
Khó có được một Omega nào rạch ròi như vậy, xem ra những Omega mà y từng tiếp xúc trước đây thật sự quá không bình thường, một đám khi nhìn thấy Khâu Chấn Dương liền như mất hồn mất vía, một lòng muốn nhào lên.
Nghĩ nghĩ, Lăng Mộc lại nói: “Chuyện đặt trước danh ngạch tài khoản trò chơi gì đó tớ cũng không rõ, có khả năng không giúp được cậu.”
Quản Đường lập tức chắp tay làm vẻ khẩn cầu: “Khâu đồng học thương cậu như vậy, cậu thử nói với hắn một chút, tớ cảm thấy chỉ cần cậu mở miệng, hắn nhất định sẽ đồng ý!”
Quản Đường là một người rất thích ăn dưa, Khâu Chấn Dương lại là một người rất nổi tiếng trong trường, trên cơ bản dưa có liên quan đến Khâu Chấn Dương hắn đều biết, cũng càng biết tầm quan trọng của Lăng Mộc trong lòng Khâu Chấn Dương như thế nào. Một ít nguyên nhân đúng là do quan hệ A O sẽ không tiện tìm đến chỗ Khâu Chấn Dương, nhưng nguyên nhân chính hắn tìm Lăng Mộc là, Quản Đường cảm nếu mình tìm Khâu Chấn Dương chưa chắc đã được đồng ý, nhưng nếu thông qua Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương chắc chắn sẽ đồng ý!
Hắn tự nhận ngày thường đối xử với Lăng Mộc rất hữu hảo, thỉnh cầu này chắc sẽ được đồng ý mà đúng không?
Kết quả…
“Cậu tự đi tìm hắn đi.” Nếu là lúc bình thường, Lăng Mộc đúng là sẽ nể mặt mà đồng ý, nhưng bây giờ y vẫn còn đang giận Khâu Chấn Dương đấy, không muốn vì những chuyện khác mà phải chủ động “Cúi đầu”.
Quản Đường: “……”
Hắn sai rồi, Lăng Mộc so với Khâu Chấn Dương còn muốn khó nói chuyện hơn!!!
Nghĩ đến mình cùng Lăng Mộc đã trở thành đồng học lâu như vậy rồi, vậy mà đối phương vẫn bất cận nhân tình như vậy, Quản Đường không khỏi có chút thất bại: “Tớ vốn tưởng rằng quan hệ của chúng ta không đến nỗi nào, cũng coi như là bằng hữu a, ai…”
“Bằng hữu?” Ánh mắt của Lăng Mộc có chút mê mang, đối với hai chữ này, y cảm thấy thực xa lạ.
Trước kia, y cũng có bằng hữu, nhưng đó là lúc cha vẫn đang còn trên cõi đời này. Khi đó tính cách của y cẫn còn chưa tệ như bây giờ, cũng có hai bằng hữu luôn cùng nhau về nhà sau khi tan học. Chỉ là tất cả những điều này đều biến mất sau khi cha qua đời, thái độ của mẹ càng lúc càng khiến tính cách của y thay đổi, những người bạn của y cũng dần dần mất liên lạc.
Đến bây giờ, đã rất lâu rồi y không kết giao bằng hữu.
Cũng không đúng, bởi vì quan hệ với Khâu Chấn Dương, y cùng Trác Hàng còn có Viên Thần Vũ cũng được xem là bằng hữu của nhau. Nhưng về tính chất thì lại không giống, bất đồng giới tính, rất nhiều chỗ có quá nhiều khác biệt, bằng hữu y cần, có lẽ phải giống như… Omega trước mặt này?
Thấy Lăng Mộc nhìn mình chằm chằm, Quản Đường nghiêng nghiêng đầu: “Làm sao vậy?”
Lăng Mộc đột nhiên nhớ tới thời điểm quân huấn, khi đó Khâu Chấn Dương đích thân sang đưa nước cho mình, không ít người châm chọc mỉa mai y, lúc ấy hình như, chính Quản Đường đã đứng ra nói chuyện thay mình, còn cãi nhau với Lâm Nặc nữa.
Lúc ấy Lăng Mộc tuy cảm thấy bọn họ cãi tới cãi lui rất phiền, nhưng không thể phủ nhận, Quản Đường vì y nói chuyện, xác thật khiến cho y có chút xao động trong lòng.
Quản Đường quơ quơ tay trước mặt Lăng Mộc, thật sự là thấy y trầm mặc hơi lâu, khiến cho Quản Đường có chút kỳ quái.
“Tớ sẽ giúp cậu lấy được một danh ngạch thử nghiệm.” Lăng Mộc tóm lấy tay Quản Đường đang quơ loạn rồi đặt xuống, “Coi như là trả lại nhân tình cho cậu lúc quân huấn.”
“Quân huấn? Nhân tình?” Quản Đường hơi đơ ra một chút, cho đến khi Lăng Mộc đã rời đi mới nhớ ra, “Nga! Thì ra là chuyện đó! Trời ạ, còn tưởng rằng cậu ấy đã quên rồi, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ.”
Quản Đường nhận được lời hứa của y nên vô cùng cao hứng mà đi tìm bạn trai của mình, trên đường đi còn vui rạo rực mà nghĩ, Lăng Mộc này, cũng rất không tồi a ~