Chương 58: Muốn ôm liền ôm, không ai bắt anh phải chờ

Lăng Mộc lộ ra một biểu tình hệt như táo bón, ánh mắt nhìn Trình An An như đang nhìn tên ngốc vậy.

“Sao, chẳng lẽ ngươi vẫn luôn không phát hiện ra sao?” Trình An An đột nhiên cười nhạo một tiếng, đến trước mặt Lăng Mộc, “Cũng đúng, với tính cách của ngươi, nếu biết chuyện này, tuyệt đối sẽ rời khỏi Chấn Dương, có đúng không?”

Lăng Mộc hừ một tiếng, không muốn để ý tới cậu ta, nghiêng người rời đi.

“Ngươi đi cái gì, chột dạ? Lăng Mộc, ngươi cũng là tiểu tam giống mẹ ngươi sao?” Giọng Trình An An cao lên, lời nói cay nghiệt mang theo tức giận, cùng với hình ảnh ôn nhu nhu nhược ngày xưa rất khác.

Lăng Mộc dừng bước chân, tay nắm chặt lại.

Y hít một hơi thật sâu, ánh mắt mang theo khinh miệt: “Cần gì phải như vậy a Trình An An, lúc trước ngươi không nhận lời hắn, bây giờ hắn thích ta thì lại đến châm ngòi ly gián, ngươi làm vậy là có ý gì?”

“Đúng vậy, lúc trước là ta sai!” Trình An An trầm mặt, ánh mắt mang theo thống khổ, “Nhưng nếu ta sớm nhận lời hắn, một thiên kiêu chi tử như Khâu Chấn Dương, nhất định chơi xong liền đá ta đi! Ngươi thì có khác gì với ta? Bây giờ hắn sủng ái ngươi, luôn đối xử tốt với ngươi, đợi đến khi hắn chán rồi, ngươi có khóc la cầu xin hắn cũng sẽ không quay lại nhìn ngươi!”

Lăng Mộc nhíu mày, nhìn thật sâu vào Trình An An: “Hình như ngươi không thật sự hiểu hắn.”

“Không hiểu? Ha, sao ta lại không hiểu? Những tên này đều giống nhau cả! Ngươi đã làm với hắn rồi đúng không? Không đến một tháng nữa, hắn tuyệt đối sẽ đá ngươi đi!”

Nghe cậu ta nói như vậy, Lăng Mộc ghê tởm đến cực điểm.

“Chúng ta chưa làm.” Y giơ tay sờ đầu tóc ngắn cũn của mình, tầm mắt y nhiều thêm vài phần khinh miệt, “Hơn nữa dường như bây giờ ta cũng hiểu được vì sao Khâu Chấn Dương từ bỏ ngươi, dù sao thì suy nghĩ của ngươi, cùng đủ tổn thương người khác và chính ngươi.”

Nghe thấy Lăng Mộc nói Khâu Chấn Dương chưa từng chạm vào y, mặt Trình An An lập tức trắng bệch.

Một loại cảm xúc ghen ghét cùng hối hận hỗn tạp từ dưới đáy lòng không ngừng trào dâng, Trình An An cảm thấy choáng váng, không còn duy trì được thái độ thong dong như dĩ vãng. Cậu ta không tin Khâu Chấn Dương sẽ thật sự từ bỏ mình, dù sao thì so với Lăng Mộc, cậu ta tự thấy mình tốt hơn rất nhiều, bất cứ Alpha cũng sẽ chọn mình chứ không phải Lăng Mộc. Cho dù có cái tên biếи ŧɦái Lâm Vũ Hàm kia, nhưng cũng chỉ là rất ít, Khâu Chấn Dương lại không phải.

Nhưng hơn hai tháng này nhìn Khâu Chấn Dương càng lúc càng xa, thái độ hắn đối với Lăng Mộc càng lúc càng tốt, Trình An An đã sớm trở nên hoảng loạn. Cậu ta thấy Khâu Chấn Dương si mê Lăng Mộc, nghe thấy đủ loại chuyện từ người khác, không cam lòng cùng hối hận kịch liệt tăng trưởng, sắp ép cậu ta điên lên rồi!

Cậu ta đã từng rất hưởng thụ sự theo đuổi của Khâu Chấn Dương, bây giờ những điều đó đều dễ dàng chuyển cho người khác, cậu ta không chịu nổi!

Môi Trình An An run rẩy, ngữ khí chợt nhẹ nhàng chậm lại: “Lăng Mộc, ngươi trả hắn cho ta đi.”

Lăng Mộc nhìn cậu ta, không lên tiếng, chỉ là ánh mắt kiên định nói cho Trình An An biết chuyện này là không thể.

“Ta đã cùng mẹ trải qua mười mấy năm gian khổ, thật vất vả mới có một người như Khâu Chấn Dương yêu ta thương ta như vậy, tại sao ngươi không rủ lòng thương trả hắn lại cho ta?” Trình An An nói lời bi thương, hốc mắt dần đỏ lên, “Ta thừa nhận ta sai rồi, là ta không biết quý trọng, chỉ cần ngươi trả hắn lại cho ta, ngươi muốn ta làm gì ta cũng đồng ý!”

Toilet thực an tĩnh, âm nhạc bên ngoài đại sảnh không truyền được vào bên trong.

Đối mặt với lời cầu xin, âm thanh Lăng Mộc thực bình đạm: “Không ai có cuộc sống dễ dàng cả, chỉ là ngươi thích bán thảm , còn ta thì không.”

Thái độ dầu muốn không ăn này khiến cho Trình An An dần dần hỏng mất, cậu ta nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lăng Mộc: “Khâu Chấn Dương trước một giây còn theo đuổi ta, giây tiếp theo liền theo đuổi ngươi, không phải rất rõ ràng rồi sao? Ngươi cần gì phải chui đầu vào trong đất, vờ như không nghe không thấy, tình yêu như vậy, ngươi thật sự hạnh phúc sao? Cho dù phương diện nào ngươi cũng không xứng với hắn!”

“Hạnh phúc hay không hạnh phúc là chuyện giữa ta và hắn, liên quan gì đến ngươi, ta không xứng, ngươi thì xứng à?” Lăng Mộc thật sự không có tâm tình tiếp tục, trực tiếp hừ lạnh một tiếng rời đi.

Trình An An trong mắt y là một người đầu óc không tình thường lắm, quá tự tin, lại quá mẫn cảm, nhìn như thông minh, thật ra là gϊếŧ địch một nghìn tổn thương mình tám trăm, căn bản không chiếm được chỗ tốt.

Thời điểm quay trở lại bàn dài, liền nhìn thấy Khâu Chấn Dương đối diện với đống đồ ăn làm ra biểu tình muốn nôn.

Lăng Mộc: “…”

“A xin lỗi, cái kia, cái này thật kinh khủng quá.” Khâu Chấn Dương run sợ trả lại dĩa thức ăn cho phục vụ, nhanh chóng kéo Lăng Mộc ra ngoài hít thở không khí, “Trời ơi món điểm tâm kia kinh khủng quá, thật là… Làm sao những ngươi khác có thể ăn được nhỉ? Anh thấy bọn họ còn ăn ngon miệng như vậy”

Lăng Mộc vô ngữ nhìn hắn: “Trừ bỏ những công thức anh đưa cho đầu bếp ra, những thứ khác đều có hương bị như vậy.”

Khâu Chấn Dương bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Đình viện có không ít người, bởi vì nơi này là nơi bố trí tổ chức tiệc, cho nên đình viện còn có một cái rất bể bơi lớn. Đã gần thu rồi, bây giờ lại là buổi tối, nhiệt độ nước trong đó có chút thấp, cho nên không ai xuống bơi cả.

Khâu Chấn Dương nắm tay Lăng Mộc tản bộ bên cạnh hồ bơi, những người tụ tập bên này hầu hết là người trẻ tuổi, nhìn thấy Khâu Chấn Dương liền lập tức chào hỏi: “Nhị thiếu, đây là Omega của cậu sao?”

Tuy chưa chính thức tuyên bố, nhưng đêm nay Khâu Chấn Dương vẫn luôn mang người này theo bên người, quan hệ đã quá rõ ràng.

Để ý thấy có nhiều người xung quanh tò mò nhìn mình, Khâu Chấn Dương nhếch miệng cười: “Đúng vậy, đợi thêm một thời gian nữa ta sẽ chính thức tuyên bố, mọi người cứ chờ đi.”

Mặc dù Lăng Mộc có chút câu nệ, nhưng vẫn nỗ lực phối hợp với Khâu Chấn Dương, nở nụ cười cứng ngắc với mọi ngươi.

Những lời Trình An An nói hoặc nhiều hoặc ít vẫn có ảnh hưởng đến y, Lăng Mộc cảm nhận được độ hoan nghênh của Khâu Chấn Dương. Y cuối cùng cũng hiểu được, trong tình yêu, không nên lùi bước, Khâu Chấn Dương lớn mật tuyên bố tình yêu của bọn họ, y cũng không nên rụt rè nữa.

Y muốn phấn đấu, để trở thành người xứng đôi với hắn!

Mọi người đều chúc mừng Khâu Chấn Dương, mừng hắn đã tìm được Omega thuộc về mình. Mặc kệ những người đó nghĩ gì trong lòng, nhưng thời khắc này, Lăng Mộc mới chân chính cảm nhận được niềm vui được chúc phúc.

“Cảm ơn.” Lăng Mộc nói cảm ơn với những người chúc y, tươi cười càng tự nhiên hơn, giương mặt phủ băng sương bao nhiêu năm dường như đang tan ra, ấm áp đến mức khiến cho Khâu Chấn Dương hận không thể hôn y trước mặt mọi người.

“Hôm nay em thật ngoan.” Đợi đến khi mọi người nói chuyện với nhau không còn quá để ý đến bọn họ nữa, Khâu Chấn Dương nghiêng đầu nhìn Lăng Mộc, ánh mắt sủng nịch.

Lăng Mộc ho nhẹ một tiếng: “Anh không thích?”

“Sao có thể chứ! Trước kia anh đã thích, huống chi là hiện tại? Em vì anh làm nhiều như vậy, anh cũng chỉ biết vui vẻ thôi.” Khâu Chấn Dương nắm tay y nhẹ nhàng vuốt ve, khóe miệng cong lên một độ cong ngọt ngào.

“Thật chờ mong thời điểm lên toà, anh thật sự rất nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dáng những kẻ làm tổn tưởng thương em bị trả thù sẽ như thế nào, bộ dáng bọn họ khóc lên chắc tuyệt lắm?” Tâm tình Khâu Chấn Dương rất tốt, nghĩ đến những điều này tâm tình càng tốt hơn.

Những lời này có chút biếи ŧɦái, Lăng Mộc cười ra tiếng.

Đúng vậy, sao có thể không cao hứng chứ?

Lại đi thêm một lúc, cơn buồn nôn từ những món điểm tâm đó của Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng đỡ hơn nhiều, chuẩn bị mang Lăng Mộc quay trở lại bên trong. Chỉ có điều bọn họ còn chưa kịp đi, liền nghe thấy chỗ bể bơi “Ào” một tiếng, có người rơi xuống nước.

Hai người quay đầu nhìn lại, có người rơi xuống khiến nước văng tung tóe, căn bản thấy không rõ đó là ai. Nhìn thì có vẻ, người này hình như không biết bơi.

Khâu Chấn Dương nhìn xung quanh, bởi vì quản gia sơ sẩy, bên bể bơi không có nhân viên cứu hộ đứng chờ, nhân viên phục vụ lại vừa vào bếp bưng đồ, không ai có thể xuống nước cứu người.

Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của mình, Khâu Chấn Dương không muốn xảy ra chuyện, trực tiếp cởϊ áσ khoác ngoài tây trang đưa cho Lăng Mộc, nhảy vào trong bể nơi, bơi về phía người kia.

Lăng Mộc ôm quần áo qua đi, lo lắng nhìn, đột nhiên chú ý đến người đứng bên cạnh chỗ người rơi xuống nước.

Là Lâm Nặc.

Trên mặt Lâm Nặc mang theo vẻ hoảng loạn, nhưng lại giả vờ như không có gì, miệng còn mắng một câu: “Ngay cả bơi cũng không biết, có tư cách gì vào Lâm gia, phế vật!”

Bàn tay ôm quần áo của Lăng Mộc nắm thật chặt, hình như y đoán được người rơi xuống nước là ai rồi.

Quả nhiên, đợi sau khi Khâu Chấn Dương đem người cứu lên, lập tức phát hiện người rơi xuống nước là Trình An An.

Khâu Chấn Dương ngồi dưới đất há miệng thở dốc, sau đó vuốt tóc ra phía sau, nước trong bể bơi khiến quần áo hắn bị ước, phác họa lên đường cong hoàn mỹ mờ mờ ảo ảo, khiến cho Omega vây xem phải đỏ mặt.

“Không sao chứ?” Lăng Mộc ôm quần áo lại đây, đang muốn ngồi xổm xuống xem, kết quả Trình An An vừa được vớt lên đột nhiên nhào về phía Khâu Chấn Dương.

Khâu Chấn Dương không hề phòng đột nhiên bị ôm chặt cổ, thân thể nhỏ yếu chui vào trong lòng hắn.

“Quả nhiên, anh vẫn luôn lo lắng cho em, đúng không?”

Tiếng khóc nức nở vang lên, người xung quanh nhất thời dại ra, không ít người lén châm chọc nhìn Lăng Mộc.

Lời này, thực sự quá ái muội.

Chỉ có điều Lăng Mộc còn chưa kịp phản ứng, Khâu Chấn Dương đã đem người đẩy ra.

“Đầu ngươi bị vào nước đấy à?” Khâu Chấn Dương như phát cuồng, lập tức nhảy dựng lên phủi phủi ngực cùng cổ, như muốn phủi rơi thứ gì đó không sạch sẽ vậy.

Lúc này quản gia đã nghe tin mà đến, nhìn thiếu gia cả người ướt đẫm, vội vàng nói: “Thiếu gia nhanh chóng đi thay đồ đi, buổi tối lạnh, cẩn thận bị cảm lạnh!”

Quản gia không quen biết Trình An An, bởi vậy cũng khách khí mà nói: “Vị khách nhân cũng đi theo ta đi, ta sẽ chuẩn bị quần áo sạch cho cậu.”

Trình An An chà xát cánh tay, nhu nhược đáng thương mà nhìn về phía Khâu Chấn Dương.

Người sau không nhìn cậu ta, ngược lại đang ảo não vắt nước trên người, nói với Lăng Mộc: “Chờ khi thay quần áo xong lại ôm em một cái được không? Sau này sẽ không làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy nữa.”

Ngụ ý là, hắn hối hận vì không nhìn rõ người mà đã nhảy xuống, có quỷ mới biết đó là Trình An An.

Lăng Mộc liếc mắt nhìn Trình An An dường như đang rất lạnh đứng đó, tầm mắt hai người chạm vào nhau, tạo ra ánh lửa vô hình. Lăng Mộc bĩu môi, trực tiếp đi lên ôm Khâu Chấn Dương: “Muốn ôm liền ôm, không ai bắt anh phải chờ.”

Khâu Chấn Dương sửng sốt một chút, đỉnh đầu như lập tức có bong bóng màu hồng bay lên.

Má ơi, Tiểu Mộc Mộc thật tốt quá đi!

Hắn hưng phấn giơ tay lên, đang muốn ôm lại, Lăng Mộc buông tay ra, đẩy đẩy ngực hắn: “Đi thay quần áo đi, em chờ anh.”

“Vậy quần áo của em…” Lúc nãy Lăng Mộc ôm hắn, trên quần áo cũng có dính nước.

“Không sao, lát nữa đi thay, anh đi đi.”

Gió đêm nhẹ thổi, đúng là có chút lạnh, Khâu Chấn Dương gật gật đầu, nghe lời mà đi theo quản gia. Trình An An đi theo phía sau Khâu Chấn Dương, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Lăng Mộc một cái.

Ánh mắt kia, sắc bén mà tà ác, lộ ra điên cuồng đen tối.