“Tiểu tử con con hôm nay ăn mặc rất được nha!”
Vì để chúc mừng sinh nhật cháu trai nhỏ, ông nội Khâu Đình cùng bà nội Hạ Nhã đã tới Khâu gia từ sớm.
Khâu Đình là nguyên soái vinh dự Liên Bang, thân cường thể kiện, không giận tự uy, sau khi về hưu vẫn luôn cùng vợ sống ở nông thôn, nhưng vẫn luôn giữ liên lạc với người nhà.
“Hôm nay có nhiều người tới như vậy, nếu con không mặc đẹp chút, không phải khiến cho nhà ta mất mặt sao?” Khâu Chấn Dương ôm ông nội một cái, lại giúp bà nội cởi mũ xuống đưa cho quản gia, vuốt vuốt mái tóc đã bạc một nửa của bà.
“Bà nội sao không nhuộm tóc? Tuy bây giờ cũng rất đẹp, nhưng nhuộm màu khác trông sẽ có sức sống hơn nhiều.” Khâu Chấn Dương nhìn tóc bạc của bà mà đau lòng, hắn bây giờ đã hoàn toàn đem mình trở thành một phần tử của Khâu gia, đối mặt với những người thân đáng yêu này, cảm tình càng thêm sâu.
Hạ Nhã là một nữ nhân sinh ra trong một gia đình bình thường, dịu dàng hiền lành không tranh không đoạt, cũng may là ông nội chung tình, yêu thương bà hơn nửa đời.
Ông bà ngoại lúc này cũng từ trên lầu đi xuống, nhiệt tình chào đón hai vị thông gia.
“Dương Dương nói đúng, ngày mai ta liền mang bà đi nhuộm tóc, hình như bây giờ màu đỏ nâu đang rất thịnh hành, hai chúng ta cùng nhuộm đi, sau đó lại đi dạo phố đi.”
Quan hệ giữa bà ngoại và bà nội rất tốt, mỗi lần gặp nhau đều không khác gì chị em, hoàn toàn ném ông nội và ông ngoại qua một bên. Chỉ có điều bọn họ cũng có thứ để giải trí, kết bạn đi câu cá hoặc là leo núi đều là lựa chọn không tồi.
“Dương Dương con lên xem tiểu Mộc sao rồi, lát nữa sẽ có người tới, nhớ dẫn hắn đi đón khách nữa.” Bà ngoại rất có hảo cảm với Lăng Mộc, hơn nữa nhìn ra được Khâu Chấn Dương thật sư rất thích, bởi vậy cũng xem Lăng Mộc thành cháu dâu luôn rồi.
Thấy Khâu Chấn Dương ngay lập tức chạy lên lầu, bà còn cười rồi chia sẻ chuyện của Lăng Mộc cho Khâu Đình cùng Hạ Nhã nghe.
“Lăng Mộc, em chuẩn bị xong chưa?” Khâu Chấn Dương gõ cửa phòng Lăng Mộc, thuận tiện nhìn thời gian trên đầu cuối.
Cửa được kéo ra từ bên trong, Lăng Mộc có chút thất bại mà cầm một cái cà vạt đứng bên trong cánh cửa, đầu cuối trên cổ tay vẫn đang phát video hướng dẫn thắt cà vạt.
“Em không đeo được cà vạt sao? Để anh dạy em.” Khâu Chấn Dương đi vào đóng cửa lại, để Lăng Mộc đứng trước người mình, sau đó lấy cà vạt trong tay y qua rồi bắt đầu thắt cho y. Điểm này hắn thật sự có sơ suất, trước đó mua cà vạt về, nhưng quên không dạy cho Lăng Mộc nên thắt như thế nào.
“Từ bên này vòng qua, sau đó buộc chặt… Được rồi, rất đẹp trai!” Khâu Chấn Dương thắt xong cà vạt cho y, thuận tiện cười hì hì khen y. Hắn đẩy người đến trước gương, nhìn trong gương, hỏi, “Thế nào, có phải cảm thấy hôm nay mình rất rạng rỡ không?”
Lăng Mộc vô ngữ mà liếc mắt nhìn hắn trong gương một cái: “Nói cái gì vậy.”
Y không cảm thấy mình rạng rỡ, mà tự cảm thấy có chút lạ. Lăng Mộc chưa từng mặc đồ trang trọng như vậy, cũng chưa từng tham gia cuộc tụ hội có nhiều người thượng lưu đến hội họp như vậy. Tuy không nói ra, nhưng kỳ thật trong lòng y rất khẩn trương.
“Đừng lo lắng, tối nay em cứ đi theo anh là được, còn lại cứ giao cho anh.” Khâu Chấn Dương nhìn ra tâm tư của Lăng Mộc, lập tức vỗ vỗ vai y. Thật ra thì trong lòng hắn cũng rất khẩn trương, dù sao thì hắn cũng chỉ có ký ức của nguyên thân thôi, chưa từng có kinh nghiệm thực tế.
Sau khi vuốt phẳng nếp gấp trên vai Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương đưa tay đến: “Nào, cùng ta cùng nhau xuống đón khách thôi.”
Lăng Mộc nhìn bàn tay đang duỗi ra về phía mình, tay kia rộng lớn thon dài, đã từng không ít lần ôm mình vào trong lòng, ấm áp, mạnh mẽ. Y cười khẽ một tiếng, đặt tay mình vào tay Khâu Chấn Dương, để hắn dắt ra khỏi phòng.
7 giờ tối, biệt thự Khâu gia đã tụ tập đầy đủ người đến dự tiệc.
Bọn họ đến để chúc mừng Khâu Chấn Dương tròn mười chín tuổi, đồng thời nắm lấy cơ hội kết giao. Ở đây không chỉ có các đại lão trong quân bộ, mà còn có người cầm quyền của năm tập đoàn kinh tế lớn nhất Liên Bang, ai cũng muốn móc nối quan hệ, nhiều bằng hữu nhiều con đường phát triển.
Lăng Mộc đi theo Khâu Chấn Dương một đường chào hỏi, bởi vì không giỏi ăn nói, để giảm bớt xấu hổ nên uống hơi nhiều rượu, gương mặt đỏ rực, nhưng biểu tình vẫn nghiêm túc, loại phản ứng trái ngược này đáng yêu đến mức khiến cho Khâu Chấn Dương luôn thất thần, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm y.
“Đây là cháu ngoại nhỏ của bà đúng không, không tồi, khí phách hăng hái, rất có khí khái của bà hồi trẻ.” Không biết từ khi nào mà bà ngoại đã đến đây cùng một nam nhân, nam nhân kia tuổi tác không nhỏ, tóc trên đầu đã bạc, nhưng tinh thần quắc thước, ánh mắt như ưng, vừa thấy liền biết không phải người đơn giản.
Khâu Chấn Dương không cần nghĩ nhiều, liền nhận ra người này chính là người cần quyền của Lâm gia, tập đoàn tài chính lớn thứ ba Liên Bang, Lâm lão gia tử.
“Chào Lâm gia gia.” Khâu Chấn Dương vẫn duy trì nụ cười khéo léo chào hỏi, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán.
Bà ngoại liếc mắt nhìn nhau với Khâu Chấn Dương, nhấp một ngụm rượu nói: “Lâm lão đầu, hai tập đoàn chúng ta cũng có không ít hạng mục hợp tác chung, vốn tưởng rằng quan hệ cũng tính không tồi, chỉ tiếc là… Hình như cũng chỉ là mộng tưởng của ta thôi?”
Về chuyện xảy ra ở chỗ Lâm Chí Viễn, bà ngoại đã hoàn toàn nắm được tình hình, bây giờ mang Lâm lão đầu đến đây, là để phụ trợ cho kế hoạch của Khâu Chấn Dương.
Quả nhiên, sau khi nghe Ninh Vân nói xong, ánh mắt Lâm lão đầu tử khẽ biến, hiển nhiên cũng biết một chút chuyện.
“Chuyện mà cái tên bất hiếu kia gây ra, ta cũng coi như có nghe thấy, Ninh đổng, thật sự ngại quá, là ta dạy dỗ không tốt, làm cho bọn họ gây chuyện lung tung.” Lâm lão gia tử là người có tầm nhìn xa, ông cùng đệ nhất tập đoàn tài chính có không ít hạng mục hợp tác chung, Ninh Vân có thể không sao cả, nhưng bọn họ không đủ khả năng để xé rách mặt.
Ninh Vân đặt ly rượu trong tay vào mâm của người phục vụ vừa đi ngang qua, tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng: “Ông xin lỗi ta có ích gì, chịu tổn thương chính là cháu ngoại cùng cháu ngoại dâu, bọn họ lo lễ nghĩa, không đi quấy rầy trưởng bối như ông, nhưng bây giờ có ta ở đây, dù sao cũng phải vì bọn nhỏ đòi chút công đạo.”
Lâm lão gia tử ha ha cười một tiếng: “Đương nhiên rồi, tiểu bằng hữu, có điều kiện gì cứ nói ra, chuyện có thể làm được tuyệt đối không thoái thác.”
Khóe miệng Khâu Chấn Dương cong lên, đối mặt với một trưởng bối mạnh hơn mình về khí thế không ít, không chút sợ hãi, nói: “Kỳ thật cũng không có yêu cầu gì, chính là hy vọng khi ta dùng con đường hợp pháp đòi lại quyền lợi cho mình, Lâm gia gia có thể không nhúng tay vào, như vậy là đủ rồi.”
Lời này nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng Lâm lão gia tử ở trên thương trường lâu năm, trực giác nhạy bén, cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp. Trên mặt duy trì nụ cười hiền từ không nói gì, ánh mắt lại lóe tinh quang.
Ông nhìn về đứa con riêng thứ ba mà Lâm Chí Viễn vừa mới đem về đứng cách đó không xa, lờ mờ nhận ra điều gì đó. Rõ ràng Lâm Chí Viễn cùng Khâu gia đã nháo đến cỡ đó rồi, vậy mà bây giờ vẫn mời bọn họ, chắc chắn đang có âm mưu gì đó.
Ninh Vân thấy thế lập tức mở miệng, vẻ mặt khinh thường: “Sao vậy, lời vừa nói ra không quá mấy giây? Không phải ông định muốn bội ước, muốn nhúng tay vào chuyện của bọn tiểu bối đấy chứ? Thái độ này của ông, khác xa với lúc cùng ta nói chuyện về dự án.”
Thương nhân trọng lợi, Lâm lão gia tử cơ hồ lập tức đưa ra quyết định.
Lâm Chí Viễn cũng không có quá nhiều chỗ đứng trong lòng ông, hai anh trai của ông ta còn ưu tú hơn rất nhiều, hơn nữa cái đứa cháu Lâm Vũ Hàm không nên thân này, Lâm lão gia tử gần như không có kỳ vọng gì với bọn họ. Bây giờ bọn họ gây ra chuyện, dây ngay vào Khâu gia, Lâm lão gia tử vì bảo toàn toàn bộ lợi ích của Lâm gia, chỉ có thể đưa ra quyết định.
Nói đến cùng, ông chỉ cần một đứa con ưu tú để kế thừa gia nghiệp Lâm gia, Lâm Chí Viễn bị loại, cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“Ai nha Ninh đổng, ta tuổi lớn, tư duy không còn nhanh nhạy, nói chuyện chậm một chút cũng không được sao? Ha ha ha, tiểu bằng hữu yên tâm, chuyện đó ta đảm bảo sẽ không nhúng tay vào, được không?”
Khâu Chấn Dương nhếch miệng cười: “Vậy cảm ơn Lâm gia gia.”
Sau đó Lâm lão gia tử cứ giao cho bà ngoại, Khâu Chấn Dương đưa Lăng Mộc đi tìm Khâu Hạo Lân.
“Anh, chuyện chuẩn bị đến đâu rồi?” Khâu Chấn Dương cứ thế đem Khâu Hạo Lân vào một góc, Lăng Mộc vẫn luôn ngơ ngác đi theo hắn, có chút không hiểu Khâu Chấn Dương đang làm gì.
Khâu Hạo Lân nhìn tin trên đầu cuối, làm cái thủ thế “OK” với Khâu Chấn Dương.
“Tổng cục an ninh Liên Bang đã nhận được tin tức, đang trên đường chạy tới nhà Lâm Chí Viễn.”
“Được, có tin tức gì nhớ báo ngay cho em.” Khâu Chấn Dương cùng lão ca chạm tay, lại lần nữa mang Lăng Mộc rời đi.
Đáy lòng Lăng Mộc càng thêm tò mò, thừa dịp Khâu Chấn Dương dẫn y đến bàn dài lấy điểm tâm, không khỏi thấp giọng hỏi: “Anh làm cái gì vậy? Sao đột nhiên nhắc tới Lâm gia?”
Khâu Chấn Dương gắp một miếng điểm tâm nhìn không tồi vào dĩa, đưa cho Lăng Mộc, sau khi y nhận lấy mới nói: “Lần trước lúc Lâm Vũ Hàm so đấu cùng anh, em còn nhớ hắn ta đã sử dụng vũ khí cấm không?”
Lăng Mộc mím môi gật đầu, đương nhiên nhớ rõ rồi, thậm chí đến bây giờ khi nhớ lại cảnh tượng đó vẫn không kiềm được mà sợ hãi.
“Còn có chuyện hắn thương tổn đến Lăng Đang, tiêm loại thuốc đó vào người em, những chuyện đó, em còn nhớ rõ không.”
Lăng Mộc lại gật đầu, y hận thấu xương Lâm Vũ Hàm, làm sao có thể quên những chuyện đó được?
“Anh cũng còn nhớ rõ.” Khâu Chấn Dương chỉnh lại cà vạt đang xiên xẹo của y, mắt hơi rũ, giọng nhẹ nhàng chầm chậm, “Sở dĩ anh vẫn luôn chưa tính sổ với Lâm Vũ Hàm, là bởi vì, anh muốn một kích trí mạng, khiến cho hắn không thể xoay người được!”
Cùng với Lâm Vũ Hàm, còn có ân oán giữa Lâm gia, Khâu Chấn Dương vẫn luôn cố nhịn. Không phải là hắn không muốn báo thù, mà hắn muốn tìm thời cơ tốt nhất, cho một nhà Lâm Chí Viễn một kích trí mạng.
Dù sao thì Lâm gia có Lâm lão gia tử tọa trấn, nếu là tùy tiện ra tay, Lâm lão gia tử nói không chừng sẽ nhúng tay vào. Mà bây giờ có bà ngoại làm bước quyết định, có áp lực từ đệ nhất tập đoàn tài chính, khiến Lâm lão gia tử chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, như vậy, khi Khâu Chấn Dương ra tay sẽ thuận tiện lợi hơn rất nhiều.
“Anh vẫn luôn lên kế hoạch cho chuyện này sao?” Lăng Mộc có chút kinh ngạc, bởi vì trong khoảng thời gian này, Khâu Chấn Dương chưa từng nói qua với y về chuyện này. Đột nhiên trong lòng có chút bất mãn, không vui khi bị Khâu Chấn Dương loại trừ ra bên ngoài.
Khâu Chấn Dương rất nhanh đã nắm bắt được cảm xúc của y, nắm lấy bàn tay đang bưng đồ ăn của Lăng Mộc: “Anh không nói với em là vì trước đó có kỳ thi, không muốn em nhọc lòng vì những việc này, hơn nữa bây giờ nói ra cũng đâu có muộn mà đúng không? Tất cả mọi hành động đêm nay mới chính thức bắt đầu, em yên tâm, thêm mấy ngày nữa, mọi thứ sẽ khác.”
Lý do hắn mời Lâm Chí Viễn tới tham gia tiệc sinh nhật của mình, là để cho những công tố viên đó dễ dàng tiến vào Lâm gia, tìm kiếm những hàng cấm mà Lâm Vũ Hàm đã dùng. Những thứ kia không dễ dàng có được, nhưng nhìn hắn sử dụng thuần thục như vậy, rõ ràng không chỉ có một hai món. Nếu Lâm Chí Viễn ở nhà, có thể sẽ gây cản trở cho công tố viên, bởi vậy Khâu Chấn Dương mới phái người đưa thϊếp mời qua.
Còn đối với chuyện Lâm Chí Viễn có tới hay không, hắn căn bản không cần phải lo.
Cha và hai anh của Lâm Chí Viễn đều tới, nếu ông ta không ngu, tuyệt đối sẽ đến. Chỉ có điều Khâu Chấn Dương không nghĩ tới Lâm Chí Viễn sẽ đem Trình An An đến, Lâm Nặc đến là chuyện mà hắn đã lường trước. Còn Lâm Vũ Hàm, Lâm Chí Viễn tuyệt đối sẽ không để hắn tới, tới để khiến Khâu Chấn Dương ngứa mắt sao?
Lăng Mộc nghe giải thích xong thì trong lòng dễ chịu một chút, y đem dĩa đồ ăn đặt vào trong tay Khâu Chấn Dương, chà xát gương mặt đỏ bừng: “Em đi tranh toilet, sẽ quay lại liền.”
Sau khi đến toilet rửa mặt xong, đầu Lăng Mộc thanh tỉnh hơn không ít.
Y lấy khăn giấy lau lau mặt, nhớ lại những gì Khâu Chấn Dương vừa nói với y.
“Lăng Mộc.”
Đang lúc xuất thần, từ phía sao vang lên tiếng gọi. Lăng Mộc nhìn qua gương, phát hiện Trình An An đang đứng phía sau y.
Cậu ta mặc một bộ tây trang rất quen mắt, cùng nhãn hiệu với bộ Lăng Mộc đang mặt trên người, hiển nhiên là ngày đó sau khi Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc rời đi, Trình An An cũng mua đồ trong cửa hàng kia.
“Có chuyện gì?” Đối mặt với Trình An An, thái độ của Lăng Mộc luôn rất không tốt.
Trình An An cười một tiếng, biểu tình một chút bất đắc dĩ: “Vì sao ngươi lại có ác ý lớn với ta như vậy?”
Lăng Mộc đem khăn giấy ném vào thùng rác, xoay người đối mặt với cậu ta: “Giả vờ như thế vui không, không phải ngươi rất chán ghét ta sao.”
Nụ cười Trình An An hơi cứng lại, sau đó cũng biến mất hắn: “Đúng vậy, ta chán ghét ngươi, ngươi biết rõ Chấn Dương vì để chọc giận ta mới ở bên ngươi, vậy thì tại sao ngươi vẫn còn muốn nhảy vào?”