“Thi?!” Lăng Mộc cũng nhớ tới chuyện này, không ngờ tới bất tri bất giác, vậy mà đã lâu như vậy rồi.
Khâu Chấn Dương chú ý tới thần sắc khó xử của Lăng Mộc, không khỏi hỏi: “Sao vậy? Em cũng không thích sao?”
Lăng Mộc nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ai sẽ thích chứ?”
Nghĩ nghĩ, lại trầm mặt nói tiếp: “Em sợ mình sẽ rớt môn.”
Làm một người luôn phải đi làm công nuôi gia đình qua ngày, thành tích của Lăng Mộc luôn rất kém cỏi. Trước kia là bởi vì ban ngày phải đi học, buổi tối phải làm công đến rạng sáng, ngủ không đủ nên hiệu suất học tập cũng giảm sút. Còn bây giờ, nền tảng không vững nên nhiều cái nghe không hiểu, nên thành tích càng ngày càng kém.
Cho nên Lăng Mộc thường cảm thán hình thức chiêu sinh của học viện Tinh Tế, nếu xét tuyển bằng hình thức viết lách đồ này kia, chắc chắn y không vào được học viện Tinh Tế.
“Rớt môn?” Khâu Chấn Dương khoa trương mà nhướng mày, hắn thật sự chưa từng nghĩ tới cái vấn đề này.
Dù sao thì ngoại trừ kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ, trên cơ bản không còn cách nào để kiểm tra trình độ học tập được, cho nên Khâu Chấn Dương cũng không rõ về trình độ của Lăng Mộc lắm. Bây giờ tức phụ nhi lại nói với mình y sợ rớt môn, Khâu Chấn Dương tất nhiên là……
Muốn hỗ trợ!
“Như vậy đi, em nhận được tài liệu ôn tập của lớp rồi đúng không? Em cứ xem qua một lần trước đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi anh, anh dạy cho em. Em yên tâm, có anh dạy, tuyệt đối không thành vấn đề!”
Lăng Mộc hồ nghi nhìn hắn, hiển nhiên không tin.
“Ngay cả lão công của mình em cũng không tin sao? Anh chính là học bá, là học bá hàng đầu đấy có biết không! Có anh ở đây, em qua môn không khó đâu!” Khâu Chấn Dương ngạo nghễ mà ngửa đầu, chỉ là với tư thế nằm hiện tại của hắn, căn bản nhìn không ra cáo cái gì khác biệt.
Từ sau khi ở bên nhau, Lăng Mộc đối Khâu Chấn Dương lúc nào cũng xưng hô loạn cũng không còn để ý nhiều nữa rồi, cái gì lão công lão bà, dù sao chỉ cần không ai nghe thấy, mặc hắn kêu như thế nào cũng được. Lăng Mộc tuy rằng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng mấy cái đó vẫn có thể chấp nhận được, chính là đôi khi sẽ cảm thấy thẹn thôi…
Thấy thời gian vẫn còn sớm, chắc Chu Thấm vẫn còn ở sân bay, Lăng Mộc dứt khoát ở luôn trong phòng Khâu Chấn Dương bắt đầu ôn tập.
Đa số tài liệu ôn tập đều ở trong đầu cuối, y vừa nhìn, vừa có gì không hiểu thì hỏi hắn thủ, kết quả Khâu Chấn Dương vậy mà thật sự giải qua cho y một lần, không sai chỗ nào. Lúc này, Lăng Mộc cuối cùng cũng tin hắn, bắt đầu vui sướиɠ mà ôn tập.
Bất tri bất giác, đã hơn một giờ trôi qua, hai người cuối cùng cũng nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến.
Lăng Mộc đột nhiên đứng dậy, bộ dáng có chút khẩn trương: “Em xuống dưới xem sao.”
Khâu Chấn Dương thấy y khẩn trương đến mức giương mặt căng thẳng, không khỏi bật cười: “Không cần khẩn trương, ông bà ngoại rất dễ gần.”
“Ân.” Lăng Mộc gật gật đầu, nhưng thời điểm đi ra ngoài vẫn rất cứng nhắc.
Thời điểm xuống lầu, Chu Thấm vừa lúc đưa người vào, lập tức giới thiệu nói: “Mẹ, đây là Lăng Mộc, tiểu Mộc a, đây là ông bà ngoại của Chấn Dương, còn vị kia là bà nội của tiểu Cẩm.”
Lăng Mộc tất cung tất kính mà chào hỏi với ba người: “Chào mọi người!”
Ninh Vân cùng Chu Kỳ liếc mắt nhìn nhau một cái, người trước cười bước qua nắm lấy tay Lăng Mộc: “Tiểu Mộc đúng không. Lớn lên nhìn thật cá tính! Nghe Chu Thấm nói Chấn Dương rất thích con, tên tiểu tử kia tuy rằng hỗn, nhưng khi đã thích ai rồi sẽ rất nghiêm túc, khiến cho người làm bà ngoại ta đây cũng rất yên tâm.”
Chu Kỳ từ phía sau đi tới, còn có chút tiếc nuối nói: “Chu Thấm đợi đến khi chúng ta xuống tinh hạm với nói cho chúng ta biết, khiến cho chúng ta đều không kịp mua lễ vật, đợi sau này chúng ta sẽ bù lại cho con.”
Lăng Mộc thụ sủng nhược kinh, lập tức khước từ nói: “Không cần không cần, ông ngoại bà ngoại, thật sự không cần, không cần phiền toái như vậy!”
Mặt y đỏ lên, quẫn bách bất kham, muốn cự tuyệt nhưng không dám thẳng thừng, rất là khó xử.
Chu Thấm cùng Lăng Mộc ở chung hai ngày nên cũng tương đối hiểu y, nhanh chóng cản cha mẹ nhìn lại: “Ai nha được rồi được rồi, tiểu Mộc da mặt mỏng, hai người cũng đừng cố chấp nữa. Chấn Dương vẫn còn đang nằm trên lầu đấy, mọi người đi xem một chút đi.”
Nghe vậy, Ninh Vân cùng Chu Kỳ ái tôn đều chạy nhanh lên lầu.
“Dì Trương, mời qua bên này, đã chuẩn bị tốt phòng cho ngài rồi.” Chu Thấm đứng lại muốn dẫn đường cho bà Trương.
Trên đường trở về mẹ bà đã nói, bà nội Trương có ý muốn gả Nhạc Cẩm qua, lúc này tới đây cũng chỉ là muốn tác hợp cho bọn trẻ, cho nên mới thỉnh cầu Ninh Vân đưa bà tới đây cùng, nhưng bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người tên là Lăng Mộc, trong lòng bà nội Trương thật sự sự rất khó chịu.
Sau khi Ninh Vân cùng Chu Kỳ vừa rời đi, bà liền bắt đầu xỏ xiên Lăng Mộc.
“Ai da, đây là người mà tiểu tử Chấn Dương coi trọng sao? Sao có thể cao như vậy chứ, nhìn không giống Omega chút nào cả…” Bà nội Trương vừa nói vừa nhìn Lăng Mộc với vẻ mặt ghét bỏ rất rõ ràng.
Lăng Mộc liếc nhìn bà một cái, không nói chuyện.
Trong lòng Chu Thấm có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì: “Ta nghe Chấn Dương nói từ nhỏ Tiểu Mộc đã có thói quen rèn luyện mỗi ngày, có thể cao lên là chuyện tốt mà.”
“Tốt chỗ nào, nếu đã là Omega thì phải giống tiểu Cẩm nhà ta mới đúng, diện mạo tốt khí độ tốt, như vậy mới có thể xứng đôi với tiểu tử nhà ngươi.” Bà nội Trương là người ít học, nói chuyện thô bỉ, chói tai đến cực điểm, không giống Nhạc Cẩm chuyên môn chăm chỉ học lễ nghi.
Nhạc Cẩm đứng một bên ngoan ngoãn mà đỡ cánh tay bà nội mình, còn xấu hổ nói: “Bà nội, bà nói cái gì vậy a, con cũng chỉ bình thường mà thôi.”
Chu Thấm nghe bọn họ nói chuyện, trong nháy mắt ánh mắt lạnh xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Dì Trương, tàu xe mệt nhọc, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi thì tốt hơn. Tiểu Cẩm cũng ở cạnh bà nội nhiều hơn một chút, bà lớn tuổi rồi, bay đường dài sẽ dễ mệt mỏi.”
Dứt lời, trực tiếp tiêu sái mà quay đầu đi trước dẫn đường.
Lăng Mộc nhìn bọn họ rời đi, không đi theo, mà đi phòng Lăng Đang.
Nhân tiện sau khi Ninh Vân cùng Chu Kỳ đến phòng Khâu Chấn Dương, hai người cũng có chút dở khóc dở cười, vừa đau lòng vừa buồn cười.
Đợi đến khi Khâu Chấn Dương giải thích xong tình huống của mình bây giờ, hai vị lão nhân càng buồn cười.
“Ngươi tiểu tử này, luôn có những suy nghĩ xấu lung tung rối loạn, đáng đời!” Chu Kỳ tuy là thủ tịch dược tề sư dược tề thế gia, nhưng tính cách dí dỏm, chính là lão ngoan đồng, rất thích đem cháu trai của mình ra mà đùa giỡn.
Ninh Vân lập tức đánh ông một cái: “Đi đi đi, lão bất tử nhà ông, nhanh đi lấy một ít trái cây lên đây, không nghe thấy Dương Dương nói hôm nay còn chưa ăn gì sao? Để ta đút cho hắn một ít trái cây trước.”
Chu Kỳ bị vợ quản nghiêm, sau khi nghe xong nhanh chóng bưng một dĩa trái cây đã cắt sẵn lên. Ninh Vân dùng nĩa xiên trái cây đưa tới bên miệng Khâu Chấn Dương, nhìn hắn ăn.
Trong phòng một mảnh ấm áp.
“Dương Dương, con thật sự suy nghĩ kỹ chưa, thật sự là tiểu Mộc sao?” Bà ngoại muốn nghe cháu trai mình đích thân nói, bà muốn tự mình xác nhận một phen.
Khâu Chấn Dương biết chắc chắn họ đã gặp nhau rồi, gật gật đầu nói: “Vâng, sau này bà cứ đối xử với hắn như đối với con vậy, ta muốn cùng hắn đi kết đời này!”
Ông ngoại đứng một bên cười, còn trộm tặng cho Khâu Chấn Dương ngón tay cái.
Nghe được tiểu tôn tử nhà mình đích thân xác nhận, Ninh Vân hoàn toàn xác nhận, đút cho hắn một miếng trái cây: “Con yên tâm, ông bà ngoại thương nhất hai anh em cái con, tên tiểu tử anh trai con đến giờ vẫn còn chưa có dấu hiệu yêu đương, thật vất vả con mới chọn được người mình thích, ông bà ngoại tuyệt đối sẽ đối xử với hắn thật tốt.”
Lại nói tiếp, người Khâu gia đều rất tốt, họ luôn hướng vào bên trong, chưa bao giờ có chuyện chia đàng xẻ ghé vớ vẩn.
Khâu Chấn Dương lại ăn miếng trái cây bà ngoại đút cho, sau khi nuốt xong liền kêu ngừng: “Được rồi bà ngoại, con có chuyện muốn thương lượng, đợi lát nữa lại ăn.”
Bà ngoại vốn dĩ muốn đưa đến bên miệng Khâu Chấn Dương miếng trái cây nữa đành dừng lại, chuyển hướng đưa vào miệng mình. “Chuyện gì? Mấy người trẻ tuổi các con có chủ đề chung gì để nói sao?” Ninh Vân cười thực hiền từ, làm ra một bộ chăm chú lắng nghe.
Khâu Chấn Dương đem ý tưởng về trò chơi cơ giáp của mình nói cho bà ngoại nghe, đến chỗ không thể miêu tả ra được, liền gian nan mà nâng tay mở ra đầu cuối lên, mở ra bản thiết kế trước đó mình vẽ ra. Trước kia thời điểm đi làm đã phải tiếp túc với rất nhiều loại nghiệp vụ, hơn nữa bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, thực dễ dàng thông qua máy móc vẽ ra những gì có trong trí tưởng tượng của mình, vì vậy bản thiết kế của hắn cũng khá là rõ ràng.
“Đây…” Ninh Vân nhìn kỹ bản thiết kế của Khâu Chấn Dương, vừa nhìn vừa gật đầu, “Chấn Dương, ý tưởng của con rất tốt, trò chơi này ta cảm thấy không tồi.”
Khâu Chấn Dương cong khóe môi, tất nhiên rồi, trò chơi này là hắn kết hợp tinh hoa của thế giới cũ mà ra đấy, nếu nó còn không bằng những cái trò chơi hỗn loạn của thế giới này, thì hắn còn mặt mũi nào mà đưa ra?
Chu kỳ đứng một bên nhìn nhìn, phát hiện mình xem không hiểu, dứt khoát ra khỏi phòng, nhường chỗ cho hai người họ.
“Bà ngoại, con rất muốn tạo ra trò chơi này, nhưng nhân lực vật lực tài lực con đều không có, cho nên muốn được bà giúp đỡ, cùng nhau hoàn thành trò chơi này.” Khâu Chấn Dương nói ra mục đích cuối cùng của mình.
Muốn tạo ra trò chơi thực tế ảo như này, cái giá phải trả không hề nhỏ, Khâu gia tuy rằng có tiền, nhưng nếu muốn làm ra cái trò chơi này, chắc chắn không đủ để chống đỡ. Mà bà ngoại thân là người đứng đầu của đệ nhất tập đoàn tài chính Liên Bang, không biết cái gì nhiều, nhưng tiền lại rất nhiều! Chỉ cần bà chịu gật đầu, kế hoạch liền hoàn thành được một nửa.
Ninh Vân nghe xong cháu ngoại mình nói, tức khắc nở nụ cười: “Từ nhỏ đến lớn, con thì nhiều ý xấu, anh trai con luôn tuân theo quy củ, hai anh em quả thực khác nhau một trời một vựa!”
Trong mắt bà tràn đầy hồi ức.
“Con muốn làm như thế nào thì làm đi, sau này công ty cũng giao cho con, bây giờ coi như đang rèn luyện đi.” Ninh Vân sủng nịch mà nhìn Khâu Chấn Dương, đưa tay giúp hắn vén tóc ra khỏi mặt.
Tuy rằng bây giờ tuổi thọ của con người đã dài hơn rất nhiều, nhưng lại qua mười mấy năm nữa Ninh Vân cũng đến tuổi về hưu rồi. Đáng tiếc con gái của mình không thích kinh thương, con rể lại là nguyên soái, cháu ngoại lớn còn kế thừa gen cha hắn thích cơ giáp cùng chiến đấu, vội vàng bảo vệ quốc gia, nói đến nói đi, chỉ có Khâu Chấn Dương có thể kế thừa tập đoàn tài chính của bà.
Bởi vậy, Ninh Vân đem toàn bộ hy vọng đều đặt lên người Khâu Chấn Dương.
Bây giờ cháu ngoại nhỏ vậy mà chủ động muốn kinh thương, phát triển sự nghiệp của chính hắn, Ninh Vân nào có chuyện không ủng hộ?
“Lát nữa ta sẽ phái thư ký đến, để hắn đi theo con, con có bất cứ yêu cầu gì thì cứ việc nói với hắn. Bà ngoại không có gì, chính là là rất nhiều tiền và tài nguyên, con có khó khăn gì có thể tìm ta, đừng tự chống đỡ khó khăn, nhớ chưa?”
Bị những lời nói của bà ngoại làm cho cảm động, trong lúc nhất thời Khâu Chấn Dương lại cảm thấy biết ơn và hạnh phúc, hắn không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy!
Thấy Khâu Chấn Dương kích động, Ninh Vân tiếp tục dặn dò một câu: “Nếu có thất bại đi chăng nữa, cũng đừng khổ sở, mọi chuyện đều có lần đầu tiên, chỉ cần con thật sự nỗ lực, thì không sợ thất bại, luôn có cơ hội để bắt đầu lại từ đầu.”
Bà ngoại tận tình khuyên bảo, làm tâm lý cho cháu ngoại nhỏ của mình.
“Con biết rồi mà bà ngoại, bà cứ yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức!” Khâu Chấn Dương nhếch miệng cười, mặc kệ thế nào, hắn nhất định để cho toàn thế giới biết đến trò chơi này!
Mặc kệ thất bại bao nhiêu lần, hắn cũng sẽ tiếp tục làm, bởi vì đây chính là lễ vật tốt nhất hắn dành cho Lăng Mộc!
Bởi vì buổi sáng chậm trễ không ít thời gian, không bao lâu sau Ninh Vân được Chu Thấm mời đi ăn cơm trưa.
Khâu Chấn Dương tiếp tục đáng thương vô cùng mà nằm trong phòng một mình, đợi lát nữa bà ngoại đến đút cho hắn ăn.
Vốn cho rằng với những gì bà ngoại nói, Lăng Mộc chắc chắn sẽ không có tí ủy khuất nào, nhưng Khâu Chấn Dương không ngờ bà ngoại Trương cũng tới. Trong nguyên tác không có tình tiết này, bây giờ cốt truyện đã hoàn toàn bị hắn làm rối loạn, như con ngựa hoang thoát cương căn bản không bắt lại được.
Bữa trưa thật sự rất xấu hổ, chủ yếu là vì bà nội Trương vẫn luôn khen Nhạc Cẩm, còn hết lần này đến lần khác lén lúc xỏ viên Lăng Mộc vài câu.
“Nha, nghe nói tình hình trong nhà của Lăng Mộc không ra sao, mẫu thân còn làm tiểu tam đúng không?” không biết bà nội Trung lấy tin tức từ đâu, âm dương quái khí nói.
Tay Lăng Mộc gắp đồ ăn dừng một chút, không nói gì, tiếp tục gắp đồ ăn vào trong chén Lăng Đang.
Nhưng Lăng Đang lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn bà ta, ôm chén trong tay mà làm mặt quỷ với bà Trương.
“Ai da uy, đứa trẻ này sao lại không lễ phép như vậy chứ, còn làm mặt quỷ với người lớn nữa, thật là một chút gia giáo cũng không có.” Bà nội Trương bắt được cơ hội liền nói, một hai phải hạ thấp hai anh em Lăng Mộc.
Bà ngoại nhìn không nổi nữa, dằn mạnh chén xuống, liền phát ra thanh âm thanh thúy. Ninh Vân cũng không phải là lão thái thái bình thường, bà quản lý mọi chuyện từ lớn đến nhỏ của tập đoàn ài chính, thời điểm đối mặt với người ngoài thì khí tràng thật sự rất mạnh.
Bà nội Trương tuy rằng là hàng xóm với bà cũng vài thập niên rồi, có chút giao tình, cho nên lần này bà mới nể tình mà đưa bà Trương đến đây dự sinh nhật của cháu nội mình, nhưng như vậy không có nghĩa bà ta có quyền hạ thấp người Khâu gia!
Tiếng bà nội Trương im bặt, cũng thức thời mà không nói nữa.
Một bữa cơm một người có một tâm tư khác nhau, đợi sau khi ăn xong, Lăng Mộc trực tiếp đưa Lăng Đang về phòng.
“Anh ơi, bà kia là tốt hay xấu a.” Lăng Đang ngồi trên giường Lăng Mộc, trề môi, mặt nhỏ cũng nhăn lại.
Cho dù bé còn nhỏ, nhưng lời nói tốt hay xấu đều hiểu.
“Đừng quan tâm đến bà ta.” Lăng Mộc mở đầu cuối ra xem tài liệu ôn tập, cầm giấy bút bắt đầu tính toán trên bàn sách.
Lúc đầu khi cha vừa mới qua đời, những lời nói như vậy Lăng Mộc đã nghe qua quá nhiều rồi. Lúc đầu là nhóm thân thích châm chọc mỉa mai, sau đó lại có những ngươi không biết rõ chuyện gì đến chửi bới, Lăng Mộc đã trải qua quá nhiều, thế cho nên bây giờ cũng đã chết lặng.
Y sẽ không vì những lời đó đó mà đánh mất niềm tin vào cuộc sống, trước kia không, bây giờ càng không.
Thời gian một buổi trưa, gần như Lăng Mộc đều ở yên trong phòng, ngay cả Lăng Đang cũng không có tâm trạng.
Cũng may lúc chạng vạng Khâu Chấn Dương đã khỏe lại rồi, thời điểm bước ra khỏi phòng như trút được gánh nặng, trực tiếp chạy đi gõ cửa phòng Lăng Mộc.
“Tiểu Mộc Mộc, đang làm gì đó, nhanh ra đây chơi với anh a ~” Khâu Chấn Dương hô một tiếng, đột nhiên lại có cảm giác như mình đang dụ dỗ bắt cóc con nhà lành vậy.