Chương 52: Cảnh cáo

Thời điểm rời khỏi tòa nhà cơ giáp, thì cũng đã đến bốn giờ chiều rồi.

Khâu Chấn Dương đưa chai nước mới mua cho Lăng Mộc, hai người tiếp tục đi dọc theo hai bên đường về nhà. Khâu gia cách nơi này không xa, đi tầm hai mươi phút là về đến nhà rồi.

“Vui không?” Khâu Chấn Dương mở nắp, trước khi uống còn không quên liếc mắt nhìn Lăng Mộc một cái.

“Ân.” Lăng Mộc không chút do dự gật đầu, ngay sau đó hỏi, “Ngày mai còn có thể đến nữa không?”

Y thật sự rất thích cơ giáp, thích loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào trong chiến đấu này!

Khâu Chấn Dương ra vẻ tự hỏi một chút, khó xử mà lắc đầu: “Không được, ngày mai ông bà ngoại của anh đến rồi, cần ở bên cạnh tâm sự nói chuyện gì đó một chút, dù sao cũng không thể để họ ở nhà rồi chúng ta đi đánh lẻ được.”

Thấy rõ sự mất mát trên khuôn mặt Lăng Mộc, Khâu Chấn Dương bật cười một tiếng: “Ngày mai không được, nhưng hôm kia thì được a. Yên tâm đi, trước khi về lại trường, anh khẳng định sẽ để em chơi cho đã nghiền.”

Có lời hứa hẹn của Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc phía trước vẫn còn cảm thấy mất mát tức khắc tan thành mây khói, trên đường trở về còn không ngừng hỏi Khâu Chấn Dương những chuyện liên quan đến chiến đấu cơ giáp, muốn học càng nhiều kỹ xảo chiến đấu từ hắn.

Thời điểm hai người về nhà, Chu Thấm cũng đã đưa Lăng Đang về đến nhà.

Lăng Đang trên người ăn mặc một bộ váy bồng màu hồng, tóc cũng được Chu Thấm mang đi tiệm cắt tóc xử lý một chút, khuôn mặt vốn điềm mỹ tú lệ sau khi sửa soạn lại một chút, liền giống hệt như một tiểu công chúa, đáng yêu đến mức khiến cho Chu Thấm ôm vào trong ngực hoài không muốn buông ra.

“Anh ơi! Dì Thấm mua váy cho em này, rất đẹp a!” Lăng Đang cao hứng muốn chạy về phía Lăng Mộc khoe chiếc váy của mình một chút, Chu Thấm thấy thế thì miễn cưỡng đặt bé con xuống, trên mặt vẫn luôn nở một nụ cười thương hiệu của một người mẹ hiền từ.

Có trời mới biết Chu Thấm muốn có con gái biết bao nhiêu! Hai đứa con trai của bà lúc còn nhỏ thật sự rất đáng yêu, nhưng lớn hơn một chút thì lại không còn làm cũng với mẹ nưac, khiến cho tình mẹ lan tràn của Chu Thấm không còn biết để đi đây. Bây giờ có Lăng Đang đáng yêu như vậy, bà thật sự không thể không thích a!

Dù sao sau này Lăng Mộc chính là người Khâu gia, Lăng Đang cũng liền trở thành con gái của bà rồi, ha ha!

“Chiều nay hai đứa đi đâu vậy, Lăng Mộc vẫn chưa khỏe hẳn, Chấn Dương con cũng cần để ý chút đi a.” Chu Thấm vừa nói vừa bất mãn mà nhìn con trai của mình.

Khâu Chấn Dương oan uổng: “Mẹ, nếu nói là lo lắng cho Lăng Mộc, con chắc chắn là người lo lắng nhất! Cho dù có dẫn em ấy ra ngoài, con cũng sẽ cẩn thật, tuyệt đối không để cho người khác tới gần em ấy!”

Chu Thấm hồ nghi mà nhìn hắn, còn nhìn Lăng Mộc muốn chứng thực: “Nó có làm như vậy không?”

“Dạ, vâng.”

Có Lăng Mộc làm chứng, Khâu Chấn Dương lập tức kiêu ngạo: “Mẹ xem đi! Hôn thê của con, có có thể không thương sao? Con…”

Lời còn chưa nói xong, liền có người từ trên lầu chạy xuống, trực tiếp cắt ngang lời Khâu Chấn Dương định nói: “Dương ca! Dương ca! Chiều nay anh đi đâu vậy, không phải nói chỉ ra ngoài đi dạo thôi sao, sao lâu như vậy mới về? Đã vậy em còn không liên lạc được với anh, làm em lo muốn chết!”

Nhạc Cẩm không coi ai ra gì mà chạy đến trước mặt Khâu Chấn Dương, cắn môi lo lắng nhìn hắn.

Chu Thấm nhướng mày, đứng bên cạnh không lên tiếng. Lăng Mộc rũ rũ mắt, nói hai câu với Chu Thấm liền dắt Lăng Mộc lên lầu.

“Ta chỉ ra ngoài đi dạo thôi, còn ngươi không liên lạc được với ta… chắc là do đầu cuối không hiện thông báo.” Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc lên lầu, muốn đuổi theo, nhưng Nhạc Cẩm lại ngăn không cho hắn đi. Lúc này, Lăng Mộc đã dắt Lăng Đang lên lầu hai, rất nhanh liền truyền đến tiếng đóng cửa.

“Dương ca, cho dù có như thế nào, thì anh cũng nên nói cho em một tiếng chứ, hại em lo lắng muốn chết…”

Khâu Chấn Dương cảm thấy thực không thể hiểu được: “Ta đã bao nhiêu tuổi rồi, đi ra ngoài chơi mà thôi, có cái gì mà phải lo lắng? Mẹ của ta còn chưa cảm thấy lo lắng đâu. Ta nói này Nhạc Cẩm, chẳng lẽ ngươi là đang bước vào thời kỳ tiền mãn kinh đấy à? Vậy thì không tốt đâu, ngươi vẫn còn trẻ, bước vào thời kỳ tiền mãn kinh sớm như vậy chắc chắn có vấn đề, ngày mai đến bệnh viện xem sao đi.”

Nhạc Cẩm tất nhiên không liên lạc được với hắn rồi, hắn còn chưa lôi cậu ra ta khỏi danh sách đen đâu, làm sao mà nhận được thông báo chứ.

Chu Thấm nghe con mình nói lung tung, trong lòng cũng đã hiểu rõ chút chút, thấy Nhạc Cẩm bị nói đến mức sắc mặt xanh mét, cười giảng hòa nói: “Được rồi Chấn Dương, nói lung tung cái gì vậy. Con đi lên nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa chuẩn bị ăn cơm, có cơm mẹ sẽ gọi con.”

“Vâng, vậy con đi trước.” Khâu Chấn Dương dưới chân như nổi gió, chạy thật nhanh.

Nhạc Cẩm không cam lòng mà nhìn Khâu Chấn Dương trốn đi, chỉ có thể cười nói với Chu Thấm: “Dì Thấm, cảm ơn dì đã chuẩn bị sẵn phòng ở cho con, con rất thích.”

Chu Thấm cười xua xua tay: “Ai da, cái đứa nhỏ này, khách khí như vậy làm gì. Lúc còn nhỏ Chấn Dương đến chỗ ông bà ngoại ở cũng nhờ con chăm sóc nó nhiều, nên đây là điều nên làm.”

Là chủ mẫu Khâu gia, Chu Thấm rất chú ý đến lễ nghi. Tuy có thể nhìn ra con trai mình không thích Nhạc Cẩm, nhưng người ta cũng đã ngàn dặm xa xôi đến làm khách, vẫn lên cố gắng hết sức thể hiện ta phong thái của chủ nhà.

“Tối nay con muốn ăn gì, để ta nói với đầu bếp.”

Nhạc Cẩm cười nói: “Không cần phiền toái vậy đâu dì, con không kén ăn, cứ để đầu bếp làm gì cũng được.”

“Con đừng khách khí nha, cứ coi như đang ở nhà mình.” Chu Thấm đưa hắn đến phòng khách ngồi xuống, hai người vui sướиɠ mà trò chuyện.

Tối nay Khâu Chương cùng Khâu Hạo Lân không trở về, bọn họ rất bận, cũng không phải ngày nào cũng có thể về nhà.

Trên bàn ăn Nhạc Cẩm vẫn luôn cố gắng không ngừng tìm đề tài, Khâu Chấn Dương không để ý, chỉ có Chu Thấm nói chuyện với Nhạc Cẩm. Một bữa cơm, mỗi người đều có tâm tư khác nhau, không có chút vui vẻ nào.

Chu Thấm có thói quen ngủ sớm, ăn cơm xong thì ngồi trong phòng khách một lát rồi về phòng.

Khâu Chấn Dương ngồi dưới lầu với Lăng Mộc cùng Lăng Đang, Lăng Đang mỗi ngày đều muốn xem phim hoạt hình, họ cũng đã quen ở cạnh nhau rồi.

“Dương ca, anh có thể ra đây một chút không, em có chuyện muốn nói với anh.” Nhạc Cẩm nhịn nửa ngày, lúc này thật vất vả mới có cơ hội, rất nhiên sẽ không bỏ qua.

Khâu Chấn Dương có chút không vui: “Có chuyện gì thì nói ở đây đi, bên ngoài nóng như vậy, còn có muỗi, đi là ngoài làm gì.”

Hắn có cảm giác Nhạc Cẩm gọi hắn ra ngoài chắc chắn không có chuyện gì tốt, dứt khoát cự tuyệt.

Lúc này Lăng Mộc còn ở đây, tên gia hỏa Nhạc Cẩm một chút nhãn lực cũng không có sao? Đương nhiên, nếu hắn ta cố ý thì lại là một chuyện khác.

Khâu Chấn Dương chỉ cảm thấy con đường phía trước của mình nhấp nhô, đào hoa của nguyên thân a, tất cả đều biến thành tai họa của hắn. Vai chính thụ của nguyên tác thì không nói, còn có Lâm Nặc Lâm gia, đã trở thành đối tượng trả thù của Khâu Chấn Dương, bây giờ còn có cả thanh mai trúc mã của nguyên thân muốn nhúng tay vào, sau này còn không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu người nữa, hắn thật sự rất mệt a!

“Thực xin lỗi a Dương ca, em chỉ muốn nhờ anh tìm giúp em ghim cài áo mà lúc nhỏ anh tặng cho em.” Nhạc Cẩm liếc mắt nhìn Lăng Mộc một cái, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đổi phương, đáy mắt hiện lên nét trào phúng, “Hôm nay nó rơi trong hoa viên, Lăng Mộc lúc ấy cũng thấy đúng không?”

Khâu Chấn Dương nhướng mày, sao Lăng Mộc cũng có liên quan trong chuyện này?

Đối diện với tầm mắt nghi hoặc của Khâu Chấn Dương, Lăng Mộc nhàn nhạt nói: “Nga, bị ta ném vào trong hồ nước rồi.”

Ngữ khí bình thản, giống như y chỉ đang ném rác vào trong thùng rác vậy, điềm đó thật hiển nhiên.

Khâu Chấn Dương nhịn không được giật giật khóe miệng, ở chỗ Nhạc Cẩm không nhìn thấy giớ ngón tay cái với Lăng Mộc. Không hổ là tức phụ nhi của ta, thủ đoạn thật cao minh a! Tuy rằng Lăng Mộc không xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng Khâu Chấn Dương bắt đầu cảnh giác, lần sau tuyệt đối không thể để Lăng Mộc cùng Nhạc Cẩm ở chung một chỗ, nếu không nói không chừng tên kia sẽ làm ra chuyện gì đó.

Nhạc Cẩm vốn tưởng rằng sau khi Lăng Mộc thừa nhận, Khâu Chấn Dương sẽ an ủi hắn, kết quả người sau không những không chỉ trích Lăng Mộc, ngược lại chất vấn mình: “Vậy chiều nay ngươi làm gì mà không gọi người tới vớt? Bây giờ tìm ta làm gì, để buổi tốt ra ngoài hồ cho bị muỗn đốt à?”

Nhạc Cẩm: “……”

Hắn cũng muốn chiều đi vớt! Nhưng Khâu Chấn Dương lại không có đó, vậy hắn gọi người vớt thì có ích gì! Vậy thì uất ức của hắn phải chịu không phải công cốc rồi sao!

Nhạc Cẩm tức giận đến không chịu đươc, Khâu Chấn Dương lúc này thật sự rất khác với lúc nhỏ, căn bản dầu muối không ăn! Mấy năm gần đây mình học bên kia, Nhạc Cẩm vẫn luôn là giáo hoa của trường, không biết có bao nhiêu nam sinh cưng phủng trong tay, làm gì có ai đối xử với hắn như cách Khâu Chấn Dương đối xử với hắn lúc này?

Thấy biểu tình nghiêm túc dò hỏi của Khâu Chấn Dương, Nhạc Cẩm trong khoảng thời gian ngắn không phân biệt được hắn không hiểu hay giả vờ không hiểu.

“Không cần Dương ca xuống, em tự mình xuống có được không? Anh đi cùng em không được sao?”

Nói nói, Nhạc Cẩm thật sự ủy khuất.

Hắn ngàn dặm xa xôi chạy đến Thủ Đô Tinh, chỉ vì muốn nối lại tiền duyên với Khâu Chấn Dương, chứ không phải vì một Lăng Mộc mà phát giận với Khâu Chấn Dương!

Tiếng khóc nức nở vang lên, Khâu Chấn Dương nghe thấy thì nhíu mày. Hắn muốn mặc kệ tên gia hỏa này, nhưng Nhạc Cẩm có quan hệ không tồi với ông bà ngoại, nếu thật sự khiến cho Nhạc Cẩm không vui, Khâu Chấn Dương lo lắng hắn sẽ nói lung tung trước mặt ông bà ngoại. Tuy rằng ông bà ngoài rất thương mình, nhưng ngại mặt mũi trưởng bối, chắc chắn sẽ không ngồi yên mà nhìn, nếu không sẽ khó ăn nói với hàng xóm.

Khâu Chấn Dương phiền muốn chết, cuối cùng vẫn đứng lên nói: “Được rồi, đi ra ngoài đi, ta cầm đèn cho ngươi.”

Nhạc Cẩm thấy thế nhanh chóng đuổi theo, khıêυ khí©h nhìn Lăng Mộc một cái.

Khâu Chấn Dương hình như cảm giác được, quay đầu lại làm mặt quỷ với Lăng Mộc mà để lại một câu: “Lát nữa em cùng Lăng Đang xem TV xong nhớ ăn trái cây, anh vừa gọt một ít để trong tủ lạnh đấy. Lát nữa ăn nhớ chừa một ít cho anh đấy, anh sẽ quay lại ngay.”

Khuôn mặt tuấn tú kia bởi vì dùng sức làm biểu tình mà có vẻ vặn vẹo, Lăng Mộc ghét bỏ mà nhíu mày, vẫy vẫy tay để hắn nhanh cút đi.

Trên đường đến haa viên, Khâu Chấn Dương còn tóm theo quản gia đi cùng, đáng thương cho Trưng thúc bị thiếu gia nhà mình xem như là công cụ hình người. Khâu Chấn Dương chủ yếu muốn tìm người trở thành nhân chứng cho mình, nếu Lăng Mộc không tin, còn có người có thể chứng minh hắn cái gì cũng chưa làm a!

Một đường không nói chuyện mà đi đến bên hồ nước, Khâu Chấn Dương bảo quản gia đem tất cả đèn trong hoa viên bật lên, chiếu cho hồ nước thành nơi sáng nhất.

“Được rồi, ngươi tìm đi.” Khâu Chấn Dương vung tay lên, một chút cũng không có ý muốn đi xuống hồ nước.

Nhạc Cẩm nhìn quản gia đứng bên cạnh hắn, muốn ông tránh đi một chút, nhưng Khâu Chấn Dương lại mở miệng bảo quản gia đứng bên cạnh coi chừng trước, khiến cho Nhạc Cẩm chết tâm.

Thấy vậy, Nhạc Cẩm cũng hiểu không thể bảo quản gia rời đi, chỉ có thể căng da đầu nói: “Dương ca, anh giúp em cầm quần áo đi, nếu không xuống nước không tiện lắm.”

Hắn lớn mật cởϊ áσ sơ mi ra, bên trong chỉ mặc một cái áo ba lỗ, mỏng đến gần như trong suốt. Nhạc Cẩm cố ý phát ra một ít mùi tin tức tố, lại lần nữa muốn dụ dỗ tên Alpha hàng đầu này.

Khâu Chấn Dương vẻ mặt đầy hắc tuyến, trực tiếp lùi ra sao mấy bước: “Đệt, ngươi thật lẳиɠ ɭơ a, hôm nay ngươi mặc quần áo của Phẩm Như sao? Trước mặt Alpha hai lần phát ra tin tức tố, Nhạc Cẩm, ta không phải nói ngươi, tật xấu này của ngươi nên đến bệnh viện xem đi.”

Một chút mặt mũi đều không cho, trực tiếp khiến cho Nhạc Cẩm khó chịu đến bùng nổ.

Hắn cứ nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được nữa, cắn răng đứng trước mặt Khâu Chấn Dương, ngẩng đầu hỏi hắn: “Dương ca, sao anh lại đối xử với em như vậy, em đã làm gì sai?”

Khâu Chấn Dương bóp mũi, đem quần áo Nhạc Cẩm mới vừa đưa cho hắn đẩy trở về: “Ngươi không làm gì sai cả.”

Mặt ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng trong lại đang điên cuồng hò hét: Ngươi cực kỳ sai! Ai mượn ngươi tới đây tìm ta! Ai mượn ngươi chọc hôn thê của ta không cao hứng! Ai mượn ngươi không có chuyện gì quấn lấy ta làm gì, thật phiền phức!

Nhạc Cẩm đuổi sát không bỏ: “Vậy sao Dương ca lại lãnh đạm với em như vậy? Lúc còn nhỏ anh đối xử với em rất tốt, còn nói muốn cưới em, chẳng lẽ những năm gần đây tất cả đều là do em tự mình đa tình sao?”

Khâu Chấn Dương thật tình cảm thấy chỉ số thông minh của tên pháo hôi này thật sự rất thấp, mù quáng thích nguyên thân, ngay cả một chút chủ kiến của mình cũng không có.

Nguyên thân tỏ rõ ràng mọi thứ như vậy chẳng lẽ ngươi không nhìn ra gì sao?

Hắn tuy rằng không nhớ trong nguyên tác Nhạc Cẩm có kết cục như thế nào, nhưng lúc ấy nguyên thân đã cùng Trình An An thành một cặp rồi, Nhạc Cẩm vẫn theo đuổi nguyên thân không bỏ như vậy, kết cục có thể nghĩ a, nhất định bị Trình An An chỉnh thảm!

Cũng chỉ có Lăng Mộc nhà hắn vừa đẹp vừa thiện lương, mới không thèm quan tâm đến Nhạc Cẩm.

Nhưng Lăng Mộc không thèm để ý, Khâu Chấn Dương cũng không thể lơi lỏng, những cái kiểu loạn thất bát tao này thật sự cần xử lý sạch sẽ triệt để một chút!

“Nhạc Cẩm, ta không biết nhiều năm như vậy ngươi có suy nghĩ gì, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi, từ trước đến nay, ta chưa từng thích ngươi.” Khâu Chấn Dương nói rất nghiêm túc, Trương thúc đứng bên cạnh xấu hổ mà ngẩng đầu nhìn trời, hận không thể trốn đi.

“Trước kia không có, bây giờ không có, sau này cũng không. Ta đã có Lăng Mộc, ta nhấn mạnh điều này với ngươi thêm một lần nữa, nếu ngươi vẫn còn tìm ta gây phiền toái, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa đâu.” Thời điểm Khâu Chấn Dương nghiêm túc vẫn rất dọa người, ngay cả Lăng Mộc cũng có cảm giác tim đập nhanh, càng đừng nói đến Nhạc Cẩm, mặt nhỏ tức khắc trắng bệch, bị dọa thảm.

Khâu Chấn Dương quay đầu lại dặn dò quản gia: “Trương thúc, lát nữa phiền ngươi đưa Nhạc Cẩm về phòng, ta về trước đây.”

Dứt lời, lạnh nhạt tiêu sái rời đi.