Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 50: Nếu em không nhìn rõ tương lai, anh sẽ thắp sáng tương lai cho em

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lăng Mộc đi rất nhanh, nên y hoàn toàn không nghe thấy những lời mắng chửi của Nhạc Cẩm sau lưng y.

Sau khi đến nhà chính, y trực vào phòng bếp, chuẩn bị giúp Khâu Chấn Dương làm cơm trưa.

“Ai ai ai, em đừng vào đây!” Khâu Chấn Dương đang làm bò bít tết, khóe mắt nhìn thấy thân ảnh của Lăng Mộc, lập tức khẩn trương mà quay đầu bảo y dừng lại.

Lăng Mộc nhướng mày: “Hở.”

Khâu Chấn Dương tức giận mà nói: “Em không nhớ bây giờ thân thể của em vẫn chưa tốt hay sao? Không gian bếp rất nhỏ, lỡ như em dựa vào anh gần quá lại thấy không thoải mái thì sao bây giờ?”

Bây giờ hắn đang toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho thân thể của Lăng Mộc a, thật sự rất lo lắng!

Quét mắt một vòng nhìn không gian phòng bếp, Lăng Mộc vô ngữ mà đi đến bên cạnh bồn rửa, cúi đầu vừa rửa rau vừa nói: “Nơi này không gian rất lớn, cửa sổ vẫn đang mở, không cần phải cẩn thận như vậy. Anh cứ làm đi, em giúp anh rửa rau rồi dọn dẹp chút xong sẽ ra ngoài.”

Dù sao cũng đang rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đi ra ngoài nói không chừng còn phải gặp cái tên quỷ đáng ghét kia, còn không bằng lượn lờ trong bếp còn vui hơn.

Khâu Chấn Dương đứng cách đó không xa nhìn y, thử thăm dò hỏi: “Có phải tên Nhạc Cẩm làm em khó chịu không? Mộc Mộc a, em yên tâm,tình cảm của anh giành cho em có thiên địa chúng giám! Anh không có bất cứ cái gì liên quan đến chuyện tình cảm với hắn cả, cho dù là trước kia, anh cũng chỉ xem hắn như em trai thôi! Huống hồ anh và hắn đã rất lâu rồi không gặp, lần này kể cả chuyện hắn đến đây anh cũng không biết!”

Bây giờ Khâu Chấn Dương thật hận chết cái giả thiết vạn nhân mê của vai chính công! Khiến hắn bây giờ như đang ngồi trên đống lửa, như ngồi đống than, còn không thể ôm Lăng Mộc mà dỗ giành cho thật tốt, thật là lo lắng a!

Lăng Mộc nghe hắn nói một đống lời giải thích, y thật sự rất buồn cười.

Cũng chỉ là một tên Nhạc Cẩm mà thôi, không có gì ghê gớm.

Chỉ có điều, thái độ lúc này của Khâu Chấn Dương không tồi, khiến y rất hài lòng.

“Được rồi, nhanh nấu cơm đi.” Lăng Mộc đem đồ đã rửa sạch, tất cả đều cẩn thận bày ra dĩa, sau đó đặt một bên rồi đi ra ngoài. Dù sao thì y dùng dao cắt thức ăn không thạo lắm, về chuyện nấu ăn cũng chả giúp gì được nhiều, thôi thì đi ra ngoài ngồi thì tốt hơn.

Lăng Mộc vừa đến ngồi xuống trên sô pha, Khâu Chấn Dương liền tung ta tung tăng bưng trái cây lên, đặt trên bàn trà trước mặt y

“Em ăn ít trái cây đi, đồ ăn sắp xong rồi.”

“Ân.”

Nhìn Khâu Chấn Dương một lần nữa quay lại phòng bếp, Lăng Mộc dùng nĩa xiên một miếng trái cây cho vào trong miệng.

Nước từ trái cây thơm ngọt như tràn khắp khắp trong miệng, trượt xuống cổ họng, vừa đỡ đói vừa kí©h thí©ɧ vị giác, vừa sảng khoái vừa vui sướиɠ.

Y cảm thấy mình thay đổi rất nhiều, dường như y trở nên, càng lúc càng tự nhiên tiếp nhận tất cả những gì Khâu Chấn Dương làm cho y. Lăng Mộc chậm rãi ý thức được, từ khi bọn họ ở chung ký túc xá cho đến bây giờ, Khâu Chấn Dương gần như luôn làm hết tất cả mọi thứ.

Tuy rằng dựa vào tiền công mình đi làm có thể chi trả được phần giường ở của trường, nhưng thật ra kể từ khi mọi người ở chung với nhau, rất nhiều chuyện đều được Khâu Chấn Dương lẳng lặng làm xong mà không nói gì cả.

Càng đừng nói đến công việc trong tiệm trà sữa, vỗn dĩ cửa hàng kinh doanh đông như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối Khâu Chấn Dương chỉ tuyển một mình y làm nhân viên, hơn nữa ngoại trừ ít ngày đầu, còn lại đều có người máy phục vụ cả, nhưng hắn lại trả lương cho mình rất cao.

Tất cả mọi thứ, đều vì thiếu niên này mà từ từ thay đổi.

Hắn vẫn luôn, luôn chăm sóc mình và Lăng Đang.

Động tác nhai trái cây của Lăng Mộc càng lúc càng chậm, nuốt miếng trái cây cuối cùng trong miệng xuống, Lăng Mộc liếʍ liếʍ nước trái cây còn lưu trên môi, đứng dậy đi vào bếp.

Lúc này bò bít tết cũng sắp xong rồi, Khâu Chấn Dương ngân nga, nhìn chằm chằm vào trong nồi.

Lăng Mộc tay ôm ngực dựa vào cạnh cửa, tầm mắt nhìn theo bóng lưng Khâu Chấn Dương đang lắc lư, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Khâu Chấn…”

“Dương ca, anh đang làm gì trong đấy vậy? Thơm quá đi!”

Những lời ấp ủ trong lòng đang định nói ra lại nghẹn trở về, Lăng Mộc nhíu mày, không vui nhìn người phía sau đang đi tới.

Khâu Chấn Dương vừa nghe thấy tiếng Lăng Mộc liền quay nhìn lại, kết quả lại không nghe được gì, trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của Nhạc Cẩm, nói với Lăng Mộc: “Vừa rồi em định nói gì vậy?”

Nhạc Cẩm vẫn tươi cười như cũ, lé mắt nhìn Lăng Mộc, người sau bị nhìn đến ghê tởm, bực bội mà “Chặc” một tiếng, xoay người đi về phòng khách: “Không có gì, anh nấu ăn tiếp đi.”

Khâu Chấn Dương trong lòng căng thẳng, xong rồi, Lăng Mộc đang không vui rồi.

“Dương ca a, anh đang làm cái gì vậy? Đây là lần đầu tiên em ngửi được mùi thơm như vậy!” Lăng Mộc vừa đi, Nhạc Cẩm ngay lập tức vào bếp, đến bên cạnh Khâu Chấn Dương nhìn nồi trong tay hắn, kinh ngạc nói, “Dương ca, anh nấu cơm sao? Em cứ tưởng rằng anh nói đi nấu cơm là đi dặn đầu bếp làm thôi chứ, anh học nấu ăn từ lúc nào vậy?”

Chọc Tiểu Mộc Mộc không cao hứng, cảm xúc của Khâu Chấn Dương trong nháy mắt cũng tụt dóc không phanh, lạnh lẽo nói: “Không lâu lắm.”

Nhạc Cẩm đến gần hắn hơn một chút, khoác tay Khâu Chấn Dương. Hắn cố ý xuất ra một ít tin tức tố, mùi hương ngọt nị hòa lẫn với cả mùi thịt.

“…”

Tay Khâu Chấn Dương hơi sững lại, không dấu vết mà lui ra một chút, thuận tiện nghiêng người qua mở cửa rổi, còn ra vẻ vô tội mà hỏi Nhạc Cẩm: “Ngươi có ngửi thấy có mùi gì đó rất khó ngửi hay không?”

“Hả?” Nhạc Cẩm sửng sốt, há miệng thở dốc.

“Không ngửi thấy sao? Mùi thật sự rất nồng, rất khó chịu.” Nói rồi, Khâu Chấn Dương còn làm ra biểu tình ghét bỏ, giơ tay vẫy vẫy không khí trước mặt.

Tình huống này khiến cho Nhạc Cẩm trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào cho đúng, mà Khâu Chấn Dương cũng không chờ hắn phản ứng, trực tiếp kinh hô: “A, xong rồi xong rồi, bò bít tết hình như chiên quá tay rồi…”

Hắn vội vàng bưng dĩa tới, một hồi luống cuống tay chân, khiến cho Nhạc Cẩm vốn đang muốn nói chuyện với hắn cũng bị cắt ngang, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà nhìn Khâu Chấn Dương bưng hai dĩa đồ ăn ra ngoài.

“Bảo bối nhi, đến giờ ăn rồi.” Khâu Chấn Dương bưng đồ ăn đặt lên bàn, sau đó gọi Lăng Mộc đến ăn.

Cái kiểu xưng hô ngọt ngấy này, Lăng Mộc không thích, mày vừa nhăn lại, liền thấy Nhạc Cẩm vẻ mặt như vừa ăn phải cứt chó đi theo sau lưng Khâu Chấn Dương. Lăng Mộc nhướng mày, đột nhiên cảm thấy, cái loại xưng hô này cũng không đáng ghét lắm.

Khâu Chấn Dương đã đặt phần ăn của Lăng Mộc một bên cho y, còn mình thì đến chỗ xa nhất bên kia mà ngổi xuống.

Nhạc Cẩm lúc này cũng bước tới, thấy Lăng Mộc cùng Khâu Chấn Dương đều đã bắt đầu ăn, cắn môi dưới nói: “Dương ca, anh không chuẩn bị một phần cho em sao?”

Khâu Chấn Dương ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, bừng tỉnh nói: “Ngươi vẫn chưa ăn sao? Ta còn tưởng rằng trước khi ngươi đến đây đã ăn rồi, vậy ngươi muốn ăn gì, để ta bảo đầu bếp làm cho ngươi.”

Lăng Mộc vừa nhai thịt bò thơm mềm vừa nhìn Nhạc Cẩm, để xem xem hắn muốn chơi cái trò gì.

“Nhưng mà em muốn, muốn ăn món mà Dương ca làm…” Ánh mắt Nhạc Cẩm nhìn phần thịt trong dĩa của Khâu Chấn Dương, vẻ mặt ghen tị nói, “Dương ca nấu món đó nhìn có vẻ rất ngon a, thật thơm quá.”

Lăng Mộc trợn trắng mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.

Khâu Chấn Dương quả thực phiền đến mức không thể phiền hơn, hắn cũng đã cho gia hỏa này chút mặt mũi rồi, nhưng sao có người này vẫn không biết xấu hổ như vậy? Nhìn cái dáng vẻ này có lẽ hắn cần phải tìm thời gian nói thật rõ ràng mới được, miễn cho sau này cái người này còn tiếp túc làm phiền hắn cùng Lăng Mộc, như thế sẽ bị sét đánh đấy có biết không.

“Nấu cơm rất phiền phức a, ta cũng đói đến mức không còn sức để làm rồi, ngươi ăn tạm gì đó đi.” Khâu Chấn Dương vẫy tay gọi quản gia đến, bảo Nhạc Cẩm tự nói bản thân muốn ăn cái gì.

Thân là một Alpha sao có thể chỉ vì đói bụng mà không còn chút sức lực nào được chứ? Khâu Chấn Dương đây chỉ muốn từ chối mà thôi, Nhạc Cẩm thiếu chút nữa cắn vỡ cả răng, quản gia phải gọi hắn ba lần hắn mới giật mình nghe rõ.

Thực ra thì Nhạc Cẩm đã ăn rồi, nhưng vì thấy Khâu Chấn Dương vậy mà có thể đích thân chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Mộc, trong lòng ghen ghét khó chịu, cho nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng không nghĩ tới, Khâu Chấn Dương sẽ không nể nang gì mà cự tuyệt như vậy!

Nhạc Cẩm biết mình nôn nóng trở về lần này tìm Khâu Chấn Dương sẽ không thuận lợi, nhưng không nghĩ tới sẽ khó đến như vậy. Hắn đã xem nhẹ trình độ để ý mà Khâu Chấn Dương dành cho tên kia, càng đánh giá ảnh hưởng của mình với Khâu Chấn Dương quá cao. Tình cảm lúc nhỏ, cũng chỉ là tình cảm lúc nhỏ mà thôi.

Nhưng cho dù như thế, Nhạc Cẩm cũng không muốn từ bỏ!

“Cứ như vậy đi, làm phiền ngài rồi.” Hắn rất tự nhiên mà thể hiện ra một bộ dáng khéo léo, cho dù là tư thế hay phong thái, đều đã được tính toán cẩn thận. Phảng phất như hắn đã bắt đầu dung nhập vào Khâu gia, bắt đầu trở thành người trong gia đình hào môn mà vô số người hâm mộ này.

Khâu Chấn Dương nhìn mà buồn nôn, nhanh chóng cúi đầu ăn xong phần của mình.

Chờ đến khi cơm của Nhạc Cẩm được đưa lên, Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc cũng vừa lúc ăn xong.

Hai người đứng dậy rời đi, Khâu Chấn Dương còn không quên quay đầu lại dặn dò: “Ngươi cứ từ từ mà ăn, chúng ta đi ra ngoài tản bộ tiêu thực đây.”

“Ai, Dương ca!”

Nhạc Cẩm bị bỏ lại như vậy.

Ngươi đến thì cứ đến đi, chẳng lẽ bọn ta không đi được sao.

Biệt thực Khâu gia nằm trong một tiểu khu xa hoa, phong cảnh đẹp, cũng rất yên tĩnh, cho dù chỉ đang đi dạo trong tiểu khu cũng đã rất thư thái.

Hai người đi hai bên đường, chậm rì rì, cũng được coi là rất nhàn nhã.

“Sao anh không vào quân bộ như Khâu Hạo Lân trung tướng?” Lăng Mộc nhìn ngắm phong cảnh xung quanh, thuận miệng hỏi.

Khâu Hạo Lân lúc mười sáu tuổi đã theo Khâu Chương vào quân hộ rồi, bắt đầu học tập chiến đấu bằng cơ giáp. Nhưng Khâu Chấn Dương lại không tiếp tục truyền thống gia tộc, mà lại đi học như bao đứa trẻ bình thường khác.

Khâu Chấn Dương tay đút túi quần, đi theo từng bước chân của Lăng Mộc, ngửa đầu nhìn không trung, nói: “Bởi vì trước đây anh không thích cơ giáp, hơn nữa, chiếu đấu cơ giáp chân chính cần phải có tinh thần lực điều khiển, mặc dù anh có tinh thần lực cấp S, khi điều khiển cơ giáp sẽ dễ dàng và mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng cũng chính vì vậy, cũng rất dễ sinh ra bạo động. Không để cho anh đến quân bộ, cũng là điều mà cha mẹ đã cân nhắc cả rồi.”

Alpha có tinh thần lực đỉnh cấp đều rất mạnh, mà tinh thần lực của Khâu Chấn Dương lại càng cưỡng hãn hơn, chính vì vậy cũng sẽ càng có nhiều hạn chế hơn.

Lăng Mộc quay đầu nhìn hắn, có chút ngoài ý muốn.

Đây là lần đầu tiên hắn nói đến chuyện này, tuy rằng đây cũng chả phải điều bí mật gì, nhưng dù sao cũng không phải ai cũng có tiếp xúc với phương diện này, quân bộ cũng sẽ không để tin tức như vậy truyền ra ngoài, cho nên bên ngoài biết về những điều này rất ít.

Dù sao thì Khâu Chấn Dương cũng được sinh ra trong quân đoàn thế gia, cho nên biết về những chuyện đó rất rõ.

“Nếu anh không thích cơ giáp, vậy anh muốn tạo ra cái trò chơi kia làm gì?” Lăng Mộc đột nhiên nghĩ đến trước đó Khâu Chấn Dương có nói với mình về cái trò chơi cơ giáp kia, tức khắc nghi hoặc hỏi. Theo như tình huống của Khâu Chấn Dương, hắn đi mở một chuỗi của hàng chắc chắn kiếm được nhiều tiền hơn mà?

Ngay cả đối với tiệm trà sữa trong trường, buôn bán thật sự rất tốt.

Mấy ngày nay tuy rằng bọn họ không ở trong trường, nhưng Trác Hàng cùng Viên Thần Vũ đều giúp hắn mở cửa hàng, hai người bọn họ nhìn số tiền kiếm được mà sợ ngây người.

“Trước kia đúng là không thích a, nhưng bây giờ thì khác.” Khâu Chấn Dương mò tìm gì đó trong túi, móc ra hai viên kẹo, ném cho Lăng Mộc một viên.

Người sau tay mắt lanh lẹ tiếp được, lột vỏ kẹo ra rồi ném vào trong miệng.

“Bởi vì người anh thích thích, cho nên anh muốn tạo cho hắn một môi trường thật tốt, để hắn có thể phát triển giá trị bản thân của mình.”

Mùi kẹo ngọt ngào lan tràn trong miệng, Lăng Mộc quay đầu nhìn qua, đối diện với đôi mắt mang ý cười của Khâu Chấn Dương.

“Nếu em không nhìn rõ tương lai, anh sẽ thắp sáng tương lai cho em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »