Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thành Vai Chính A Sau Đem Pháo Hôi O Khiêng Chạy

Chương 46: Ta sẽ băm cái chân thứ ba của ngươi ra

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi vì tình huống của Lăng Mộc có chút đặc thù, Khâu Chấn Dương đặc biệt gọi điện thoại về nhà nhờ mẹ điều một hộ sĩ Beta đến đây.

Thời điểm hộ sĩ đến cũng là lúc Lăng Đang vừa tỉnh, Khâu Hạo Lân đã trở về quân bộ trước, Khâu Chấn Dương đứng ở kia đang nhờ hộ sĩ tên Tiểu Tình kia chăm sóc Lăng Mộc giúp, còn mình thì đến bên cạnh Lăng Đang.

“Anh của em làm sao vậy?” Lăng Đang lo lắng mà quay đầu nhìn anh trai đang hôm mê của mình, rõ ràng mình cũng rất mệt, nhưng lại không muốn dời mắt đi.

Khâu Chấn Dương nhẹ nhàng sờ sờ dỉnh đầu của bé con, ôn nhu nói: “Anh của em không có chuyện gì cả, chỉ là đang nghỉ ngơi thôi, Lăng Đang cũng nhắm mắt nghỉ ngơi đi, chờ đến khi em tỉnh lại, anh trai em cũng sẽ tỉnh lại cùng nói chuyện với em.”

Một thời gian dài ở chung, Lăng Đang sinh ra cảm giác tín nhiệm cùng ỷ lại với Khâu Chấn Dương, vừa nghe hắn nói như vậy, mi mắt cũng dần nặng trĩu.

Chỉ có điều chỉ cần Lăng Đang nhắm mắt lại, sẽ nhớ lại cảnh sau khi mình bị mẹ đưa đến Lâm gia mắng mỏ một trận, sau đó lại bị Lâm Vũ Hàm phái bảo tiêu đến đem mình cột vào trên cây, không ngừng thả vào trong nước.

Mi mắt Lăng Đang kịch liệt run rẩy, tay lộ ra bên ngoài đặt trên chăn gắt gao nắm chặt, bộ dáng cực kỳ sợ hãi.

Khâu Chấn Dương lập tức nắm lấy tay bé: “Lăng Đang, Lăng Đang? Đừng sợ, bây giờ đã không sao nữa rồi, anh sẽ không để cho tên cặn bã kia làm hại đến em thêm một lần nào nữa!”

Trong giọng nói ấm áp của Khâu Chấn Dương lộ ra sự mạnh mẽ cùng bao dung, vô hình trung trấn an được Lăng Đang. Tay nhỏ chậm rãi buông ra, biểu tình cũng không còn khẩn trương như lúc đầu, dần dần thả lỏng. Vốn cũng đã cực kỳ mệt mỏi cung lập tức chìm vào trong giấc ngủ, Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người Lâm gia đó thật ghê tớm, vậy mà có thể nhẫn tâm ra tay với một đứa trẻ mười mấy tuổi như vậy, điều này sẽ gây ra bóng ma tâm lý rất nghiêm trọng! Cũng không biết Lăng Đang phải mất bao lâu mới có thể quên đi được những đau xót đó, hy vọng sẽ không lâu lắm.

Tương đối thất sách chính là, mãi cho đến sáng ngày hôm sau Lăng Mộc vẫn chưa tỉnh lại, cũng may Lăng Đang rất ngoan ngoãn, sau khi có thể xuống giường liền chạy đến ngồi bên mép giường của Lăng Mộc. Khâu Chấn Dương lo lắng cho sức khỏe của Lăng Đang, nên mình cùng Tiểu Tình đẩy hai chiếc giường lại gần nhau, như vậy Lăng Đang có thể ngủ gần anh trai của mình hơn một chút.

Khâu Chấn Dương đã hỏi qua bác sĩ, vẫn chưa tỉnh là do vấn đề về tin tức tố thôi, nhưng chắc cũng sắp tỉnh lại rồi.

Quả nhiên, choạng vạng chiều hôm đó, Lăng Mộc tỉnh lại.

“Thế nào rồi?” Khâu Chấn Dương không dám đứng gần y, đứng cách giường bệnh của Lăng Mộc nửa thước, bảo Tiểu Tình đi gọi bác sĩ lại đây.

“Cũng khá tốt, chính là có chút đói.” Lăng Mộc sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần lại khá tốt, còn có thể đem Lăng Đang ôm vào trong lòng ngực.

Giờ phút này Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng có thể hoàn oàn yên tâm, sủng nịch mà cười nói: “Được, đợi lát nữa bác sĩ kiểm tra cho em xong, nếu bác sĩ cho phép ăn cơm thì ta sẽ đến phòng bếp bệnh viện làm cơm cho em ăn.”

Hắn không nỡ để cho Lăng Mộc ăn dịch dinh dưỡng hay là những đồ ăn khó ăn đó, tự mình nấu thì tốt hơn.

Lăng Đang ngoan ngoãn mà chui đầu vào bên cạnh người Lăng Mộc, cũng may bé con là Beta, nếu không lúc này chắc chắn không thể đến gần anh trai mình như thế được.

Sau khi bác sĩ đến làm kiểm tra cho Lăng Mộc, xác định tất cả đều bình thường, Khâu Chấn Dương cũng hỏi có thể ăn cơm được hay không, sau khi xác định câu trả lời là được thì nhờ tiểu Tình chăm sóc cho hai người họ, còn mình thì đến phòng bếp của bệnh viện.

Tiểu Tình là một Beta nói rất nhiều, bây giờ thiếu gia đi rồi, cũng ít đi một phần câu nệ, cười nói với Lăng Mộc: “Ta tên là Tiểu Tình, Lăng Mộc thiếu gia cùng Chấn Dương thiếu gia có quan hệ thật tốt a, vậy mà thiếu gia lại đích thân đi làm cơm cho cậu~ chỉ có điền, hình như ta chưa từng nghe có ai nói Chấn Dương thiếu gia có thể nấu ăn a?”

Lăng Mộc có chút xấu hổ: “Ta không phải là thiếu gia gì cả, cô gọi ta là Lăng Mộc là được rồi. Tay nghề nấu ăn của Khâu Chấn Dương cũng không tệ lắm, khá tốt.”

“A, vậy ta cứ gọi cậu là Lăng Mộc ha ~ cái kia, ta có thể hỏi quan hệ giữa cậu và Khâu thiếu gia là gì không?” Tiểu Tình tò mò nhìn Lăng Mộc, tuy biết y là Omega, nhưng bởi vì diện mạo quá mức giống Beta, khiến cho Tiểu Tình không kiềm chế được có chút thân thiết, lá gan cũng lớn một ít.

“Chúng ta, không có quan hệ gì cả, có thể có quan hệ gì chứ?” Lăng Mộc sờ sờ đầu Lăng Đang, người sau tò mò mà ngẩng đầu nhìn y.

Tiểu Tình ý vị thâm trường mà “Nga” một tiếng, đứng dậy giúp Lăng Mộc kéo lại tấm chăn mỏng bị rơi xuống, giống như vô tình nói: “Nhưng theo như những gì ta thấy, chắc chẳn Chấn Dương thiếu gia rất thích cậu, đêm qua vì muốn đợi cậu tỉnh, kiên quyết muốn ở bên cạnh cậu, trực tiếp ngủ trên sô pha. Chỉ có điều cậu ấy cao quá, nửa đêm không cẩn thận ngã xuống rất nhiều lần, kêu lên rất thảm.”

Tiểu Tình miêu tả sinh động như thật, cự kỳ sống động. Lăng Mộc tưởng tượng theo lời nàng nói một chút, khóe miệng không khống chế được mà cong lên.

“Cậu cười rộ lên thật là đẹp a!” Tiểu Tình vẫn luôn quan sát biểu tình của y kinh hỉ nói, “Cậu phải cười nhiều hơn a, thiếu gia nhất định cũng thực thích nhìn thấy cậu cười, bởi vì thời điểm thiếu gia nhìn cậu ngủ, trong ánh mắt đều tràn đầy yêu thích đấy a.”

Lăng Mộc đỏ mặt, khóe miệng hơi câu lên một chút rồi lại thu liễm, ho nhẹ một tiếng ra vẻ lãnh đạm: “Ai cần hắn thích.”

Tiểu Tình chớp chớp mắt, nhún vai, trong lòng lại thầm nói: Thiếu gia thật khổ a, lại thích một Omega khẩu thị tâm phi như vậy nha ~

Sợ Lăng Mộc đói bụng, Khâu Chấn Dương chỉ đơn giản nấu cháo cùng một ít đồ ăn kèm rồi trở về. Thời điểm ở phòng bếp hắn suýt chút nữa bị người khác vây xem không thoát thân được, bởi vì cháo quá thơm, còn có mấy đầu bếp cũng lại gần xin Khâu Chấn Dương một chén, chia nhau ăn.

Thời điểm mở cửa ra, Tiểu Tình đang chơi cùng với Lăng Đang, Lăng Mộc đang dựa vào đầu giường nhìn ra ngoài cửa sổ, sườn mặt đường cong rõ ràng bị ánh hoàng hôn bên ngoài chiếu vào hiện lên vẻ nhu hòa, ngay cả lông tơ thật mịn trên mặt cũng có thể lờ mờ nhìn thấy được.

Chỉ nhìn thôi, Khâu Chấn Dương cảm thấy lòng mình như có thứ gì đó được lập đầy.

“Nào, ăn cơm thôi.”

Khâu Chấn Dương có Tiểu Tình giúp đỡ đưa cháo và đồ ăn kèm lên trên bàn ăn trên giường bệnh của Lăng Mộc, mọi người quây quần cùng nhau ăn. Khâu Chấn Dương ngồi cách Lăng Mộc xa nhất, nhưng vẫn luôn nhìn y.

Lúc đầu cùng ăn chung với thiếu gia khiến Tiểu Tình có chút e ngại, nhưng sau khi ăn cháo của Khâu Chấn Dương làm ra, đôi mắt nàng tỏa sáng như ánh sao trời.

“Trời ạ, thiếu gia, cái này ngon quá đi, là cậu làm thật sao?” Thức ăn của Khâu gia rất tốt, đám người hầu đều có thể tự do lựa chọn dùng dịch dinh dưỡng hay đồ ăn bình thường, nhưng Tiểu Tình chưa bao giờ ăn qua thứ gì ngon như vậy! Rõ ràng nhìn qua trông giống như một mớ hỗn độn thôi mà!

Khâu Chấn Dương cười khẽ: “Không phải ta làm còn có thể là ai? Ăn nhanh lên đi, kẻo để lâu lát nữa sẽ nguội.”

Sau khi nghe xong, Tiểu Tình vẻ mặt thỏa mãn mà vùi đầu ăn cháo.

Sau khi ăn xong, Tiểu Tình thu dọn chén đũa, sau đó đem đồ về trả cho phòng bếp. Khâu Chấn Dương dò hỏi ý kiến của Lăng Mộc một chút, có muốn cùng mình trở về Khâu gia dưỡng bệnh hay không.

“Bệnh viện nhiều người, hiệu quả cách âm cũng không tốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến nghỉ ngơi của em cùng Lăng Đang.” Ánh mắt Khâu Chấn Dương khi nói tràn đầy chân thành.

Lăng Mộc có chút do dự, cái này tính làm sao đây? Vô duyên vô cớ đến nhà người khác dưỡng bệnh, ai rồi cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên a?

Khâu Chấn Dương rất hiểu Lăng Mộc, vừa thấy y nhíu mày liền biết gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì.

“Lăng Đang a, vừa rồi anh quên dặn Tiểu Tình đi mua một chút trái cây về, em có thể tìm cô ấy nói giúp anh một chút được không?” Khâu Chấn Dương mỉm cười nhìn về phía Lăng Đang. Bây giờ bé con đã có thể xuống giường, không chạy không nhảy thì không có gì vấn đề, đi nhiều một chút còn có thể rèn luyện cơ thể.

Lăng Mộc nhướng mày, nhìn về phía em gái ruột của mình, người sau khờ dại nhìn Khâu Chấn Dương, khinh thường nói: “Khâu ca ca không biết gọi điện thoại sao?”

Khâu Chấn Dương:…

Đại gia à, nếu bây giờ em không đi ra ngoài, làm sao anh có thể cùng anh trai của em liên hệ tình cảm được a?

Khâu Chấn Dương cắn chặt răng, cứng đờ mà cười: “Cái kia a, Lăng Đang này, em cứ đi tìm Tiểu Tình rồi đi cùng cô ấy luôn đi, nhìn xem có muốn ăn loại trái cây nào hay không, chọn cái em thích nhiều chút. A còn có, cái anh em thích cũng mua nhiều một chút, mấy cái này không thể nói rõ qua điện thoại được.”

Lăng Đang bừng tỉnh gật gật đầu, cao hứng mà mặc giày nhỏ vào, lại bị Khâu Chấn Dương tóm đến mặc cho một chiếc áo khoác nhỏ nữa, đi ra ngoài tìm Tiểu Tình tỷ tỷ.

Cuối cùng thì Tiểu ác ma cũng đuổi đi được rồi, Khâu Chấn Dương lại lần nữa quay đầu nhìn Lăng Mộc: “Em thích ta rồi đúng không.”

“!!!”Lăng Mộc sửng rốt nhìn lại, có chút hoảng hốt.

Y vừa muốn mở miệng, đã bị Khâu Chấn Dương giơ tay lên ngăn cản: “Nghĩ kỹ rồi hẵng nói. Lăng Mộc, nghĩ lại thời điểm em giúp ta ngăn một mũi thuốc phá hủy tin tức tố đó Lâm gia, thật sự giúp ta với tư cách là bạn bè sao?”

Lăng Mộc có chút không biết phải làm sao, lúng túng bối rồi nhìn Khâu Chấn Dương.

Y muốn phủ nhận, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen như màn trời đêm kia của Khâu Chấn Dương, lời phủ nhận không thể nói nên lời.

Ngay cả chính y cũng không biết, lúc ấy, có phải lúc đó y làm vậy là do có yếu tố khác nữa hay không?

Khâu Chấn Dương khẽ thở dài một tiếng: “Đừng cự tuyện nữa có được không? Thời gian chúng ta quen nhau không đủ dài, nhưng những chuyện mà chúng ta cùng trải qua cũng đủ để thành lập nên tín nhiệm và tình cảm. Đời người muốn tìm được một người đối đãi chân thành với mình thật sự không dễ dàng, ta tự nhận thấy nếu trở thành bạn lỡ, ta cũng là một ứng cử viên không tệ, em thật sự không thể suy nghĩ kỹ hơn một chút sao?”

Lăng Mộc mím môi, đâu chỉ là không tệ a, cái tên Khâu Chấn Dương này, mặc kệ là gia thế bối cảnh, hay là bề ngoài tính cách, đều là tồn tại mà nhóm Omega xua như xua vịt. Mỗi lần học khóa cơ sử, Omega trong ban đều đang thảo luận về Alpha, mà Khâu Chấn Dương lại được thảo luận nhiều nhất, rõ ràng hắn chính là đối tượng lý tưởng của đại đa số Omega.

Nghĩ nghĩ, trong lòng Lăng Mộc bắt đầu cảm thấy thật bực bội.

Từ trước cho đến nay y không thải là người thích dây dưa không rõ ràng, nhưng đối với chuyện của Khâu Chấn Dương, cũng muốn ra sức khước từ rất nhiều lần. Hoặc là đồng ý, hoặc là cự tuyệt, hoặc là tới gần, hoặc là rời xa, không phải là chuyện rất đơn giản sao?

Y thực chán ghét mình do dự như vậy!

“Đệt!”

(Nguyên văn là ‘靠’, thật sự không biết dịch như thế nào mới đúng, ai biết chỉ tui với nha)

Lăng Mộc đột nhiên chửi bậy một câu, khiến cho Khâu Chấn Dương sợ tới mức giật mình một cái, “Loảng xoảng” một tiếng đứng lên, chân còn đυ.ng vào ghết, đau đến mức nhe răng trợn mắt.

“Khâu Chấn Dương ta nói cho ngươi biết, nếu sau này ngươi dám làm chuyện có lỗi với ta, ta tuyệt đối sẽ thẳng tay băm cái chân thứ ba của ngươi ra!” Lăng Mộc hung tợn mà uy hϊếp Khâu Chấn Dương, gương mặt lại đỏ lên như một quả táo chín, đáng yêu cực kỳ.

Khi nghe được những lời này, lúc đầu Khâu Chấn Dương có chút sửng sốt, sau đó lại nở một nụ cười rạng rỡ.

“Được!”

Đôi mắt hắn sáng như sao trời, tràn đầy vui mừng cùng tình ý, tất cả những vui sướиɠ này như muốn hóa thành thực thể. Quá mức hưng phấn vô tình khiến cho tin tức tố tràn ra trong vô thức, hoan hô nhảy nhót mãnh liệt nhào đến phía y, muốn chạm vào y, muốn ôm lấy y.

“Ngô!” Lăng Mộc đột nhiên cắn môi hô nhỏ một tiếng, giơ tay che lại tuyến thể, mày gắt gao nhăn chặt

“Lăng Mộc? A, tin tức tố của ta! Chặc, đợi lát nữa ta lại vào!” Khâu Chấn Dương đang trì độn cuối cùng cũng nhận ra tin tức tố của mình đang tràn ra, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài, trước khi ra khoải cửa còn điều chỉnh cảm biến không khí trên cửa, để thanh lọc lại tin tức tố có trong không khí.

Sau khi đóng cửa lại, Khâu Chấn Dương dựa lưng vào ván cửa hít một hơi thật sâu.

Đứng đứng, hắn lại bắt đầu cúi đầu cười, miệng cười vui vẻ không khép lại được.

Thật tốt quá a ~
« Chương TrướcChương Tiếp »