Chương 44: Tuyệt giao

Dù sao cũng thứ quan trọng nhất của nam nhân, lúc này Lâm Vũ Hàm cũng không dám tiếp tục chọc giận Khâu Chấn Dương.

Bên kia, Lăng Mộc không thể nào cởi được sợi dây đó, nhìn em gái mình nhắm mắt dường như đã bất tỉnh, chỉ có thể nhìn về phía Khâu Chấn Dương nôn nóng hô to: “Dụng cụ điều khiển!”

Khâu Chấn Dương nghe tiếng lập tức đem dụng cụ điều khiển trong tay Lâm Vũ Hàm lấy qua, ấn nút thả Lăng Đang xuống.

Hắn đạp xe lăn của Lâm Vũ Hàm khiến cho xe lăn ngã xuống, sau đó chạy về phía Lăng Mộc bên kia, nhíu mày hỏi: “Lăng Đang thế nào rồi?”

“Không ổn, em ấy ngất rồi!”

Lăng Mộc lập tức bắt đầu sơ cứu, ôm eo và bụng, để nằm ngửa ra, đầu rũ xuống, lại vỗ vỗ sau lưng. Lăng Đang phun ra rất nhiều nước, tuy rằng hô hấp vẫn rất yếu nhưng ít ra vẫn đang dần hồi phục lại, Lăng Mộc lại để cho bé nằm thẳng ra đất, tiến hành hồi sức tim phổi, nhưng mà Lăng Đang vẫn luôn không tỉnh lại.

Nước mắt Lăng Mộc lại rơi, chỉ cảm thấy trời đất u ám, như hỏng mất mà ôm lấy em gái mình, ý đồ dùng chính nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cơ thể lạnh như băng của em ấy.

Khâu Chấn Dương cúi xuống đè lại bả vai Lăng Mộc: “Nước đã nôn ra rồi, bước quan trọng nhất em đã làm rất tốt, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đưa Lăng Đang vào bệnh viện, Lăng Mộc, em phải bình tĩnh.”

Lăng Mộc hồng mắt ngẩng đầu nhìn hắn, nghẹn ngào gật gật đầu, lau nước mắt nỗ lực ổn định cảm xúc.

Đột nhiên nghĩ đến đội thân vệ của cha, hình như trong đó có người hiểu y lý, Khâu Chấn Dương cúi xuống bế Lăng Đang lên, chuẩn bị mang bé con đi trước rồi nói sau.

“Cẩn thận!”

Ngay tại thời khắc Khâu Chấn Dương ôm Lăng Đang đứng lên, Lăng Mộc đột nhiên kêu lên sợ hãi! Khâu Chấn Dương chỉ cảm thấy sau lưng có người chạy tới, nhưng hắn đang ôm Lăng Đang nên không thể làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lăng Mộc vọt đến phía sau lưng mình.

“Mẹ kiếp, cái thứ gì vậy!”

Lăng Mộc chỉ nhìn thấy tên bảo tiêu bị đánh cho mặt mũi bầm dập đang cầm thứ gì đấy muốn chạy đến đâm Khâu Chấn Dương, theo bản năng cho rằng đó là con dao nhỏ, dưới tình thế cấp bách trực tiếp dùng tay chắn. Ai biết thứ tên bảo tiêu kia cầm là một cái ống tiêm nhỏ, trực tiếp cắm thẳng vào cánh tay duỗi ra của Lăng Mộc, toàn bộ chất lỏng trong đó đều được đẩy vào.

Đợi khi Khâu Chấn Dương quay đầu lại thì nhìn thấy một màn này, trái tim như sắp ngừng đập.

Hắn không biết chất lỏng kia là thứ gì, nhưng chắc chắn là có vấn đề!

Lăng Mộc nhấc chân đá một cái, tên bảo tiêu kia vốn dĩ chính là nỏ mạnh hết đà, trực tiếp bị đá ngất đi. Thấy thế, Lăng Mộc không khỏi có chút hối hận, sớm biết vậy lúc đấy nên đưa chân ra đá một cái thôi là xong rồi, lúc ấy đầu óc nóng lên, chỉ nghĩ không thể để cho Khâu Chấn Dương bị thương được, thân thể nhanh hơn não.

Khâu Chấn Dương đầy lo lắng nhìn Lăng Mộc, lại không có cách nào buông Lăng Đang trong ngược ra, chỉ có thể cắn răng căm tức nhìn Lâm Vũ Hàm ngã khỏi xe lắn nằm trên đất cách đó không xa: “Mày đã làm cái gì!”

Tên bảo tiêu kia rõ ràng nhận được chỉ thị của Lâm Vũ Hàm, chỉ sợ thuốc kia đã được chuẩn bị từ sớm rồi.

Lâm Vũ Hàm gian nan mà quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mày cảm thấy, thứ mà tao vốn dĩ chuẩn bị cho mày sẽ là cái gì? Khâu Chấn Dương, mày hẳn sẽ không không biết, tao hận đến mức không thể gϊếŧ chết mày đúng không?”

Con ngươi của Khâu Chấn Dương thoáng chốc đỏ lên, máu trong cơ thể như sục sôi: “Đầu óc mày có vấn đề sao Lâm Vũ Hàm? Đắc tội Khâu gia, mày cảm thấy cuộc sống sau này sẽ tốt hơn sao?”

Ánh mắt Lâm Vũ Hàm tối sầm lại không nói lời nào, tình trạng bây giờ là do nhiều chuyện tích tụ mà thành, lúc đầu hắn chỉ muốn tìm Khâu Chấn Dương gây phiền phức một chút thôi, mượn cơ hội so đấu cơ giáp để nghiền áp Khâu Chấn Dương, mượn chuyện này để có được sự tín nhiệm của cha. Nhưng đến cuối cùng, ngay cả khi đã sử dụng vũ khí hạng nặng, nhưng vẫn không thể đánh bại Khâu Chấn Dương, ngược lại còn mất đi một chân!

Vận mệnh luôn vô hình trung thay đổi, hắn càng lúc lún càng sâu, cũng càng ngày càng điên cuồng, đã không có đường lui!

Trong lòng Khâu Chấn Dương ôm Lăng Đang, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Lăng Mộc, hận mình không có ba đầu sáu tay, cẩn thận kiểm tra tình hình của Lăng Mộc như thế nào.

“Ta không sao, chúng ta đi trước đi.” Lăng Mộc không cảm thấy có gì khác thường, đẩy Khâu Chấn Dương đi, bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải cứu Lăng Đang.

Cũng may lúc này Khâu Hạo Lân cũng đã tới hậu viện, Khâu Chấn Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đưa Lăng Đang cho anh trai mình. Nói sơ qua tình hình của Lăng Đang, Khâu Hạo Lân không nói hai lời liền đi ra ngoài, Khâu Chấn Dương dắt tay Lăng Mộc, xem xét cẩn thận từ trên xuống dưới.

“Nếu có chỗ nào không thoải mái, lập tức phải nói cho ta biết!” Tuy rằng bây giờ nhìn như không có việc gì, nhưng trong lòng Khâu Chấn Dương vẫn không yên tâm, vừa dắt tay người ta đi vừa dặn dò, “Đợi lát nữa đến bệnh viện em cũng làm kiểu tra luôn, bên Lăng Đang bên kia có anh trai của ta trông chứng, cần phải biết rõ cái thứ vừa rồi là cái gì.”

Không nhận được đáp án từ Lâm Vũ Hàm, chỉ có thể tự mình đi kiểm tra vậy.

Trước khi rời đi, Khâu Chấn Dương âm trầm mà liếc mắt nhìn Lâm Vũ Hàm một cái: “Bây giờ tao không rảnh tính sổ với mày, nhưng nếu Lăng Mộc xảy ra chuyện gì, thì cho dù có đuổi tới địa ngục, ta cũng sẽ không bỏ qua cho mày!”

Thời điểm đoàn người đi ngang qua phòng khách, Ông Thuyên còn muốn ngăn cản, Khâu Chấn Dương trực tiếp phóng thích tin tức tố, bà ta lập tức mặt trắng bệch lùi lại.

Vốn dĩ thời điểm đến thế giới này, Khâu Chấn Dương cũng không thích sử dụng tin tức tố nhằm khống chế để đạt được mục đích của mình. Loại phương thức dựa vào ưu thế tự nhiên này để áp chế người khác, không khỏi quá mức thô lỗ.

Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy, thời điểm đối mặt với những kẻ ngu ngốc, đem tin tức tố ra nói chuyện là hiệu quả nhất, tiết kiệm sức lực và thời gian, quả thực dùng tốt biết bao!

Không có gì ngăn trở, bọn họ thuận lợi đi ra cửa, chỉ là mới vừa bước một bước ra cửa Lâm gia, liền vừa vặn đυ.ng phải Lâm Chí Viễn.

“Lăng Mộc, mày đang làm cái gì vậy hả!” Đi phía sau Lâm Chí Viễn là Đổng Thu Lan, bà ta trừng lớn hai mắt, căm tức nhìn Lăng Mộc, giống như y đã làm chuyện tội ác tày trời gì đó vậy, “Mày muốn đi đâu? Đây mới là nơi mà mày nên ở!”

Lăng Mộc siết chặt tay, trong mắt nổi lên tơ máy, nhìn Lăng Đang đang nằm trong lòng ngược của Khâu Hạo Lân: “Nơi nên ở? Bà nói là nơi này sao? A, nơi này từ trước cho đến nay chính là địa ngục, chẳng qua là nơi ăn thịt người không nhả xương! Mà bà, cũng căn bản không xứng nói với ta những lời đó!”

Đổng Thu Lan nhìn theo mắt y, liền nhìn thấy thảm trạng của Lăng Đang, trong lòng cả kinh.

Nhưng cũng chỉ cả kinh mà thôi.

“Mày nói nhảm cái gì vậy, tao là mẹ mày, là người sinh ra nuôi nấng mày, mày như vậy sẽ bị người khác chỉ trích đấy có biết hay không!” Đổng Thu Lan thật sự rất hổi hận, vốn dĩ bà ta muốn lấy Lăng Đang làm lợi thế để áp chế Lăng Mộc, khiến y phải thỏa hiệp, ai biết chuyện lại nháo loạn đến cái tình trạng này? Bây giờ ngay cả Khâu Hạo Lân cũng ra mặt, còn mang theo nhiều người như vậy, thật khiến người khác đau đầu.

“Sao cũng được, dù sao ta cũng không quan tâm.” Lăng Mộc cười lạnh một tiếng, “Từ nay về sau, bà không còn là mẹ của ta nữa, cũng không còn là mẹ của Lăng Đang nữa. Ân dưỡng dục của bà, sau này ta nhất định trả, còn lại, sẽ không còn nửa phần quan hệ với bà nữa.”

“Mày…” Đổng Thu Lan nghẹn ở cổ, bà ta thật sự tức đến muốn thóa mạ Lăng Mộc một trận, nhưng đang ở trước mặt đám người Khâu Hạo Lân, lại không thể nói ra, chỉ có thể khẩn trương mà nhìn về phía Lâm Chí Viễn.

Lâm Chí Viễn là thương nhân rất chú ý đến phong thái, cho dù dưới loại tình huống như thế cũng có thể bảo trì nụ cười khéo léo.

“Khâu Hạo Lân trung tướng, Khâu Chấn Dương thiếu gia, Lâm gia chúng ta chỉ muốn một lòng giao hảo với mọi người.” Lâm Chí Viễn liếc mắt nhìn Lăng Đang đang nằm trong ngực anh, hít một hơi thật sâu, “Nhưng thật sự rât xin lỗi, là do chúng ta sơ sẩy khiến cho con bé bị thương, chúng ta nguyện ý gánh vác hết mọi chi phí, sau đó để các hộ dĩ chuyên nghiệp đến chăm sóc con bé, hy vọng mọi người có thể tha thứ cho chúng ta.”

Biểu tình của Lâm Chí Viễn thành khẩn, nhưng trong tâm lại tức giận như một ngọn núi lửa đang phun trào.

Ông ta chỉ bảo Đổng Thu Lan thuyết phục Lăng Mộc, chứ không phải là đắc tội Khâu gia a! Bây giờ thì tốt rồi, người chưa thuyết phục được, khiến cho quan hệ với Khâu gia trở nên căng thẳng như vậy, nữ nhân này được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Tuy rằng Lâm Chí Viễn cũng mượn chuyện này xác nhận được quan hệ giữa Khâu Chấn Dương cùng Lăng Mộc là gì, nhưng bây giờ nếu muốn Đổng Thu Lan lại lấy lòng đi thuyết phục Lăng Mộc, sợ đã khó càng thêm khó!

Vì để có thể leo lên được thuyền lớn Khâu gia này, có thể nói là Lâm Chí Viễn đã trả giá rất nhiều, thậm chí ngay cả chuyện hai đứa con của mình cũng bỏ qua, không đáng suy xét. Bây giờ mọi chuyện lại nháo đến mức này, những tức giận trước đó nín nhịn lại thì vứt đi đâu?

“Chi phí thì không cần, chăm sóc cũng không cần, người của Khâu gia chúng ta, tất nhiên chúng ta tự chăm sóc được.” Khâu Chấn Dương không che giấu xa cách cùng khinh thường của mình một chút nào, ý chán ghét lộ ra rõ ràng, “Ngài là trưởng bối, lời nói ra thật hoa mỹ, hiểu rõ đạo lý hơn chúng ta, có một số việc, cũng không cần nói thẳng ra, Lâm thúc thúc, hẹn gặp lại, không cần tiễn.”

Khâu Hạo Lân cứ mặc em trai mình tùy ý thích làm gì thì làm, bộ dáng sủng đệ mười phần.

Mấy người không khách khí rời đi, chiến sĩ xếp hàng chỉnh tề theo sát phía sau, khí thế hừng hực.

Mắt thấy bọn họ đã đi xa, biểu tình khách khí trên mặt Lâm Chí Viễn cũng biến mất, xoay người trực tiếp giáng cho Đổng Thu Lan một cái bạt tai. Sức lực của một Alpha trung niên là rất lớn, mặt Đổng Thu Lan lập tức sưng lên, thậm chí còn gãy cả một cái răng, máu theo khóe miệng chảy xuống.

Ông Thuyên đứng một bên nhìn, tâm tình sung sướиɠ hẳn lên.

“Chí Viễn, anh, sao anh lại làm như vậy với em!” Bị đánh trước mặt tình địch, Đổng Thu Lan tức khắc vừa ủy khuất lại vừa khó chịu, “Vì anh, em còn náo loạn tuyệt giao với cả con trai! Lăng Đang trở thành như vậy, cũng không phải do em làm, dù anh muốn trách, cũng không thể đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu em, em vẫn luôn ở bên cạnh anh mà!”

Lâm Chí Viễn nặng nề hừ một tiếng: “Ở bên cạnh ta? Ta thấy ngươi hẳn làm gián điệp do hai người anh kia của ta gửi đến đúng không! Ta bảo ngươi đi khuyên Lăng Mộc, chứ không bảo ngươi đi đắc tội hắn, càng chưa nói phải đem Lăng Đang đưa về đây!”

Vừa rồi thấy tình hình của Lăng Đang như vậy, Lâm Chí Viễn liền biết chuyện này chắc chắn là do con trai mình làm ra. Thằng nhóc kia ngậm thìa vàng mà lớn lên, lại bị mẹ hắn cưng chiều thành hư, luôn là một bộ thái độ cuồng vọng tự đại không coi ai ra, lần này còn phạm phải đại sai lầm ngập trời như vậy. Nhưng hắn dù sao cũng là người thừa kế của Lâm Chí Viễn, bây giờ còn mất đi một chân, người làm cho cho dù như vậy có tức giận nhiều đến đâu cũng chỉ có thế áp xuống, Đổng Thu Lan tất nhiên trở thành kẻ để trút giận.

“Em đâu còn cách nào khác, hắn căn bản không nghe em…” Đổng Thu Lan lã chã rơi lệ, bộ dạng mười phần ủy khuất. Nàng biết lợi dụng ưu thế về ngoại hình của mình như thế nào, đến bây giờ vẫn còn muốn khơi dậy sự thương tiếc của Lâm Chí Viễn.

Nhưng lần này bà tính sai rồi, hoặc có thể nói, thời điểm Lâm Chí Viễn xem Lăng Mộc như là mục tiêu, Đổng Thu Lan liền không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa.

Không có Lăng Mộc làm lợi thế, Đổng Thu Lan trong mắt Lâm Chí Viễn, bất quá cũng chỉ là một Omega có vẻ bề ngoài tương đối xinh đẹp lại ngốc nghếch mà thôi.

Một Omega như vậy, dựa vào tài phú của ông chỉ cần quơ tay là có thể vớt được cả nắm, ai hiếm lạ loại này?

“Đem bà ta nhốt dưới tầng hầm ngầm đi.” Lâm Chí Viễn chán ghét mà lấy khăn trong túi ra, xoa xoa bàn tay vừa rồi đánh Đổng Thu Lan, giống như sợ mình vừa đυ.ng phải thứ gì không sạch sẽ vậy.

Khóe miệng Ông Thuyên giơ lên một nụ cười thỏa mãn quỷ dị, nói với người hầu bên cạnh: “Còn thất thần làm cái gì, đưa người đi đi, đen đủi.”

Đổng Thu Lan không bao giờ có thể ngờ tới, sau khi Lâm Chí Viễn trở mặt sẽ là dáng vẻ này. Bà thất thần trong nháy mắt, khủng hoảng mà đi về phía Lâm Chí Viễn, muốn giữ chặt cánh tay ông ta. Nhưng nửa đường đã bị hai người hầu Beta giữ chặt lại, trực tiếp kéo về phía hành lang bên cạnh, chuẩn bị đem người nhốt vào tầng hầm ngầm.

“Chí Viễn, Lâm Chí Viễn! Ông không thể đối xử với ta như vậy được! Con trai ta bây giờ ở bên cạnh Khâu Chấn Dương, sau này ta chính là người Khâu gia, ngươi không thể đối xử với ta như vậy được!” Đổng Thu Lan điên cuồng gào rống, ra sức giãy giụa trốn thoát. Bà đá chân xuống đất, cố gắng để không bị kéo đi, nhưng ngoại trừ ánh mắt đắc ý khinh thường của Ông Thuyên, Lâm Chí Viễn căn bản không để ý tới, thậm chí bực bội mà cởϊ áσ khoác treo trên tay, đi về phía biệt thự.

Chỉ còn lại tiếng thét chói tai nghẹn ngào của Đổng Thu Lan, cũng rất nhanh đã bị nhốt vào tầng hầm ngầm tối tăm không thấy ánh mặt trời, bị cánh cửa nặng nề chặn lại.