Chương 43: Mày muốn đυ.ng vào người của tao? Đã hỏi qua tao đã đồng ý hay không chưa sao!

Ba đài phi hành khí đậu trước khu biệt thự chính của Lâm gia, Lâm gia là gia tộc xí nghiệp điển hình, ngay cả chỗ ở cũng mua riêng một mảnh đất, xây thành mấy tòa biệt thự, khi con cháu lập gia đình thì dọn sang biệt thực khác ở.

Thân là trung tướng Liên Bang, Khâu Hạo Lân chỉ cần đưa ra chứng minh thân phận, bảo vệ liền trực tiếp để cho họ đi vào.

Đây là đặc quyền của quan quân cấp cao Liên Bang, cũng đại biểu cho sự tín nhiệm cùng ủng hộ của toàn bộ Liên Bang đối với quân nhân. Đương nhiên, các quân quan cấp cao cũng sẽ nghiêm khắc tuân thủ quy định nghiêm ngặt, trừ phi gặp phải tình huống đặc thù.

“Nhà của Lâm Chí Viễn là căn thứ ba dãy thứ tư, chắc chắn vừa rồi ông ta đã nhận được tin chúng ta đến Lâm gia, chỉ sợ đang từ công ty chạy về.” Khâu Hạo Lân đi phía trước hai người, phía sau ba người là những quân nhân đội hình trật tự, khí thế ngút trời.

Bọn họ đồng loạt bước đi, âm thanh đều nhịp bước hấp dẫn không ít ánh mắt của những người ở những biệt thực khác nhìn ra xem. Nhưng lúc này đang là thời gian đi làm, những người còn ở nhà nếu không phải trẻ con chưa đến tuổi đi học, thì chính là bọn người hầu vâng vâng dạ dạ, cho dù kể cả có một hai nữ chủ nhân, cũng không dám tiến lên nói chuyện, chỉ tò mò mà nhìn xung quanh.

Chờ đến đoàn người đứng yên trước biệt thực của Lâm Chí Viễn, thông tin nội bộ bên trong Lâm gia nổ tung, đều đang dò hỏi tin tức.

“Chính là ở đây.”

Trước khi đến đây, Khâu Hạo Lân trong thời gian ngắn nhất đã thăm dò rõ ràng cấu trúc Lâm gia.

Lăng Mộc thần sắc ngưng trọng tiến lên, ấn xuống chuông cửa trên cánh cổng xa hoa.

Rất nhanh có người từ bên trong đi ra mở cửa, một người hầu Beta nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì giật mình, lắp bắp hỏi: “Xin, xin hỏi, các ngươi tìm ai?”

“Ta tìm Lăng Đang.” Lăng Mộc kiềm chế mong muốn mạnh mẽ lao vào tìm người, cố gắng giữ bình tĩnh. Nơi này là căn cứ Lâm gia, cho dù có hai anh em Khâu Chấn Dương chống lưng cho, y vẫn quyết định nếu có thể ít chọc phiền toái thì ít chọc một một chút, chỉ cần có thể đem Lăng Đang về là được.

“Chuyện này…” Người hầu kia lộ vẻ mặt xấu hổ, sợ hãi nhìn đám người sau lưng Lăng Mộc liếc mắt một cái, “Ta đi mời phu nhân, xin các vị chờ một lát.”

Cánh cửa trước mặt lần nữa đóng lại, vài phút sau, Ông Thuyên ăn mặc quần áo ở nhà tươi cười đi ra nghênh đón: “Nha, hôm nay là ngày gì vậy a, thế lại đem Khâu Hạo Lân trung tướng thổi tới đây? Hai anh em các cậu cũng thật là, trước khi tới báo ta một tiếng, làm hại ta bây giờ cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả, nếu chiêu đãi không chu toàn thỉnh thứ lỗi cho a!”

Khâu Hạo Lân mặt vô biểu tình đi vào nhà, Khâu Chấn Dương lôi kéo Lăng Mộc, nhếch môi ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Không sao đâu a di, dù sao chúng ta cũng không phải tới làm khách, không cần đâu.”

Nụ cười trên mặt Ông Thuyên cứng đờ, trong lòng lại thầm mắng Đổng Thu Lan một trận.

Đám chiến sĩ bên ngoài kia còn chưa đi vào, áp lực trong lòng Ông Thuyên cũng nhẹ bớt, sau khi để đám người hầu đi pha trà, Ông Thuyên ngồi trên sô pha nhìn Khâu Hạo Lân đang ngồi đối diện nói: “Khâu trung tướng gần đây thế nào rồi? Nghe nói một thời gian trước lúc đến tinh cầu R-34 thì gặp phải một cơn bão, cậu không sao chứ?”

“Đa tạ phu nhân quan tâm, hết thảy đều tốt.” Thời điểm Khâu Hạo Lân đối mặt với người ngoài đều nghiêm túc giống hết cha mình, bọn họ đều không giởi giao thiệp, cũng không cần phải đi giao thiệp.

Khâu Chấn Dương thấy Lăng Mộc từ sau khi vào nhà liền bắt đầu nhìn xung quanh, giống như là nếu không giữ chặt thì y sẽ lập tức chạy đi tìm Lăng Đang, nên dứt khoát nói thẳng: “Ông a di, nếu ôn chuyện thì không cần đâu, mục đích chúng ta tới lần này chắc hẳn ngài cũng biết. Em gái của Lăng Mộc là Lăng Đang ngày hôm nay bị mẹ y đưa đến Lâm gia, hai anh em bọn họ vẫn luôn như hình với bóng, đột nhiên tách ra khó tránh khỏi cảm xúc không tốt, cho nên nghĩ muốn Lăng Đang về nhà thì tốt hơn, vì vậy cũng không làm phiền nữa.”

Lăng Mộc mím môi không nói gì, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm Ông Thuyên.

“Cái này…” Ông Thuyên khó xử cười một tiếng, “Chuyện của Lăng Đang a, dù sao thì ta cũng không phải là mẹ của nó, cũng không thể tự làm chủ được, nếu không thì mọi người chờ chồng của ta về đi, để hắn nói chuyện với mấy người?”

Lăng Mộc không nhịn được: “Chúng ta không có nửa phần quan hệ gì với Lâm gia, vậy thì cần gì phải chờ Lâm Chí Viễn nói chuyện? Lăng Đang là em gái của ta, ta phải đón bé về ngay bây giờ!”

Dứt lời, trực tiếp đứng dậy chạy thẳng đến nhà kho.

Trước kia lúc ở lại Lâm gia, Lăng Mộc cùng Lăng Đang đều ở trong nhà kho, có đôi khi Đổng Thu Lan sẽ bò lên trên giường của Lâm Chí Viễn, có đôi khi không bò lên được thì ngủ cùng với bọn họ. Dựa theo tình hình này, Lăng Đang vô cùng có khả năng vẫn ở trong cái nhà khó kia.

Ông Thuyên đứng dậy muốn ngăn cản, nhưng Khâu Hạo Lân cũng đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng mà chặn đường bà ta.

Khâu Chấn Dương nhân cơ hội đi theo sau Lăng Mộc, mặc dù Ông Thuyên điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho những người hầu bên cạnh, nhưng Khâu Chấn Dương lại cố tình phát ra hơi thở cường thế của Alpha đỉnh cấp, khiến cho Beta dù không nhạy cảm với tin tức tố cũng cảm thấy khó chịu, căn bản không dám tiến lên ngăn cản.

“Khâu trung tướng, dù sao thì nơi này cũng Lâm gia của chúng ta, làm như vậy không tốt lắm nhỉ?” Tươi cười trên mặt Ông Thuyên cũng rút đi, lại nói cho dù như thế nào cũng là nhà của bọn họ, cứ mặc người khác tùy tiện như vật, thật sự có chút sốt ruột.

Nhưng Khâu Hạo Lân là ai? Hắn chính là trung tướng Liên Bang, có chiến công hiển hách, đối mặt với địch nhân mặt còn không đổi sắc, huống chi là kẻ hèn chủ mẫu Lâm gia?

“Ông phu nhân, trước khi đến đây ta đã điều tra qua, Đổng Thu Lan nữ sĩ cùng con gái của bà ta chưa nhập hộ tịch vào Lâm gia, bây giờ bọn họ ở lại đây cũng chỉ xem như là khách, muốn ở lại cứ ở lại, muốn đi thì đi. Lăng Mộc là anh trai của bé, có quyền đến đưa em gái của mình về. Nhưng còn mấy người, nếu Lăng Đang chỉ chứng mấy người có ác ý giữ lại hoặccó ý định bắt cóc, vậy hình thược của Lâm gia trong mắt công chúng, chỉ sợ… sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.”

Lâm gia là tập đoàn tài chính lớn thứ ba của Liên Bang, dựa vào kinh doanh để kiếm sống, để ý nhất đó chính là hình tượng công chúng. Nếu hình thượng công chúng bị hủy, đối với toàn bộ Lâm gia mà nói đó chính là đả kích khó có thể thừa nhận được!

Không khí trong phòng khách nháy mắt đông cứng lại, rõ ràng Khâu Hạo Lân không phóng xuất ra một chút tin tức tố nào, lại có thể khiến cho cả người Ông Thuyên cứng đờ, phảng phất như đang đặt mình trong hầm băng vậy.

Bên kia, Lăng Mộc chạy nhanh đến nhà kho, nhưng sau khi mở cửa, bên trong không một bóng người.

“Đây là… cặp sách của Lăng Đang !” Lăng Mộc đi vào cầm lấy cặp sách quen thuộc rơi trên đất, tay nắm chặt đến mức đốt ngón tay cũng trắng bệch.

“Đừng gấp, tìm lại một lần nữa xem, Lăng Đang nhất định đang ở Lâm gia.” Khâu Chấn Dương trấn an Lăng Mộc, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.

Thời điểm hai người đang chuẩn bị đến nơi khác tìm xem như thế nào, một tiếng thét thê lương nghẹn ngào từ sau cửa sổ truyền đến, trong thanh âm chứa đầy sợ hãi, nhưng trong nháy mắt đột nhiên bị thứ gì đó ngăn lại, đột nhiên im bặt, khiến người nghe cảm thấy sởn tóc gáy.

Mặt Lăng Mộc lập tức tái nhợt, không nói hai lời liền chạy ra khỏi nhà kho, hướng hậu viện chạy tới. Khâu Chấn Dương theo sát phía sau, lúc chạy ngay qua phòng khách còn cùng anh trai liếc mắt một cái, người sau hiểu ý gật gật đầu.

Thời điểm Lăng Mộc chạy đến hậu viện, y chỉ cảm thấy máu khắp người đang chảy ngược, cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng đang lan tràn.

Lăng Đang cả người đều là nước, khuôn mặt nhỏ trắng bệch bị treo trên một cành cây lớn vươn ra trên mặt hồ, một sợ dây thừng điện tử đang quấn quanh người bé, có thể dùng điều khiển từ xa điều chỉnh lên xuống, khống chế để thả bé con vào trong nước. Nước trong hồ không sâu, cũng chỉ cao bằng với một người trưởng thành mà thôi, nhưng đối với một học sinh tiểu học mà nói, đó hoàn toàn chính là địa ngục!

“Lăng Đang!!!” Tiếng rít gào tràn ngập tuyệt vọng cùng phẫn nộ, Lăng Mộc xông thẳng đến, liều mạng muốn chạy đến bên cạnh hồ, muốn bắt được em gái đang bị treo lơ lửng sắp chìm xuống hồ lần nữa.

Nhưng khi Lăng Mộc đến gần, sợi dây thừng kia liền “Vèo vèo” kéo lên trên, treo Lăng Đang trên cái độ cao mà y không thể với tới.

Lăng Đang không biết bị nhấn vào trong nước bao nhiêu lần, ý thức đã bắt đầu mơ hồ, bé con cảm giác được anh trai đã đến nên lúc này hét lên, dùng chút sức lực cuối cùng là lên tiếng cầu cứu.

Cuốc cùng cũng nghe thấy tiếng Lăng Mộc, bé con miễn cưỡng mở đôi mắt sưng đỏ, cánh môi cứng đờ nhẹ nhàng khép mở, phát ra một tiếng nói không rõ:

“Anh ơi…”

Lăng Mộc nghẹn nghào, phảng phất như nghe được âm thanh trái tim mình tan vỡ.

“M* nó, đồ súc sinh!” Khâu Chấn Dương theo sát phía sau nhìn thấy nhịn không được thóa mạ, tầm mắt đảo qua liền nhìn thấy Lâm Vũ Hàm đang ngồi xe lăn cách đó không xa. Sau khi cắt chân cũng khồn được có mấy ngày, nhưng nhìn hắn vẫn gầy đi không ít, trên mặt mang theo vẻ tái nhợt bệnh trạng, như quỷ hút máu vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ say, biểu tình âm trầm đến mức khiến người khác vừa nhìn vào đã thấy bất an.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, ánh mắt Lâm Vũ Hàm có chút điên cuồng, nở một nụ cười quỷ dị không bình thường: “A, cuối cùng thì chúng mày cũng đã tới, tao nhờ chúng mày lâu lắm rồi.”

“Thả người xuống.” Khâu Chấn Dương từng bước đi qua, hai Alpha bảo tiêu đứng sau Lâm Vũ Hàm tiêu lập tức tiến lên.

Lăng Mộc đứng phía dưới Lăng Đang không dám động, sợ mình vừa rời đi Lâm Vũ Hàm sẽ lại lần nữa nhấn người vào trong nước, chỉ có thể đứng tại chỗ hét lên: “Lâm Vũ Hàm mày là đồ khốn kiếp, mày có chuyện gì thì cứ nhằm vào tao, thả Lăng Đang ra!”

Lâm Vũ Hàm cười lên như bị bệnh thần kinh, anh mắt hắn nhìn Lăng Mộc thật khiến người khác phải buồn nôn: “Cứ nhằm vào mày? Sao, mày nguyện ý để tao làm à? Ha hả, có thể a! Chỉ cần mày ở đây cởi hết quần áo cầu xin tao thượng mày, tao sẽ thả con nhãi ranh kia xuống!”

Trước đây hắn từng có một đoạn thời gian mơ ước Lăng Mộc, nhưng vẫn luôn không thể tiếp cận được với con nhím này, sau đó y lại bị Lâm gia đuổi đi, dục vong của Lâm Vũ Hàm cũng biến mất. Bây giờ lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đầu liền tự động xuất hiện hình ảnh Lăng Mộc hai mắt rưng rưng nhưng vẫn không chịu thua mà trừng mắt nhìn hắn, chỉ cần nghĩ đến đó Lâm Vũ Hàm cảm thấy mình lập tức có thể cứng lên.

Nhưng vừa dứt lời, một cổ tin tức tố cường thế đến mức khiến cho hai bảo tiêu cũng phải dựng tóc gáy lập tức xông thẳng tới. Khâu Chấn Dương ra tay nhanh đến mức khó bắt kịp, dưới tình huống hai cái bảo tiêu bị tin tức tố áp chế căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị mấy quyền đánh ngã xuống đất.

Bọn họ đều là những cao thủ trong nhóm bảo tiêu của Lâm gia, kết quả lại bị một mao đầu tiểu tử đánh ngã, trong khoảnh khắc cảm thấy xấu hổ và giận dữ tới cực điểm, lập tức lại bò dậy nhào qua chỗ Khâu Chấn Dương. Lần này bọn họ có phòng bị, phóng thích ra tin tức tố của mình chống lại Khâu Chấn Dương, nắm đấm tung ra không chút nương tay.

Lăng Mộc nhìn Khâu Chấn Dương bị hai tên bảo tiêu vây quanh, trong lòng sốt ruột, nhưng lại không thể bỏ mặc Lăng Đang ở đây một mình. Y gấp đến độ trán đổ mồ hôi, chỉ có thể trèo lên cây đại thụ kia, muốn cởi dây thừng điện tử kia ra, thả Lăng Đang xuống.

Cũng khá may mắn là kỹ xảo chiến đấu của Khâu Chấn Dương tương đối hoàn hảo, đối mặt hai tên bảo tiêu cao to lực lưỡng, ra tay hung ác nhưng cũng không yếu thế. Khả năng quan sát của hắn còn nhạy bén hơn cả Khâu Hạo Lân rất nhiều, hơn nữa động tác linh hoạt điêu luyện, rất nhanh liền đem hai tên bảo tiêu kia lần lượt đánh ngã thêm một lần nữa.

Nhìn hai tên bảo tiêu mất đi sức chiến đấu, tươi cười trên mặt Lâm Vũ Hàm cuối cùng cũng biến mất.

“Mày cũng thật có bản lĩnh a Khâu Chấn Dương, cũng dám đến Lâm gia giương oai!”

Khâu Chấn Dương cười lạnh: “Bị mất một chân rồi, vẫn không học thông minh được? Miệng thối như vậy, nếu không để tao giúp mày bẻ luôn hai cái chân còn lại nhé?”

Hai cái còn lại, một cái là chân khỏe mạnh kia của Lâm Vũ Hàm, một cái chân khách còn lại là…

Mang theo ánh mắt lạnh băng chán ghét, Khâu Chấn Dương chậm rãi đi qua, nhấc chân đột nhiên dẫm lên ghế giữa hai chân Lâm Vũ Hàm: “Mày muốn đυ.ng vào người của tao? Đã hỏi qua tao đã đồng ý hay không chưa sao!”