Chuyện sau đó của Lâm Vũ Hàm, cũng coi như khiến tất cả mọi người đều vui vẻ.
Thời điểm tên gia hỏa này được đưa từ trong cơ giáp ra, trên người toàn là máu, trực tiếp bị lão sư phòng y tế đưa đến bệnh viện gần nhất để cấp cứu. Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng một chân không giữ được, sau này chỉ có thể sử dụng chân giả thôi.
Ngoài ra, bởi vì có lão sư giám sát cùng không ít học sinh làm chứng, Lâm gia căn bản không thể tìm Khâu Chấn Dương đòi bồi thường. Dù sao thì cách làm của Lâm Vũ Hàm ngay cả khi là đang ở thủ đô tinh Thủ Đô Tinh cũng là phạm pháp, cũng chính bởi vì không làm những người khác bị thương, Lâm Vũ Hàm lại mất đi một chân, cho nên trường học đại phát từ bi không truy cứu, chỉ đuổi học hắn là thôi.
Cứ nghĩ rằng chuyện phiền toái đến đây chắc cũng kết thúc, ai ngờ hai ngày sau, Đổng Thu Lan vậy mà lại tìm đến trường.
Từ sau khai giảng, Lăng Mộc vẫn luôn không không liên lạc với mẹ mình.
Đối với người mẹ này y đã thất vọng đến tột đỉnh, mẹ y cũng không thích đứa con trai lạnh như băng này của mình, bởi vậy Lăng Mộc nghĩ rằng cho đến trước kỳ nghỉ động sẽ không gặp lại mẹ mình.
Sau khi nhận được điện thoại, Lăng Mộc xin nghỉ ở tiệm trà sữa, Đổng Thu Lan bị bảo vệ trường ngăn ở cửa không cho tiến vào, bởi vậy gọi điện thoại bảo Lăng Mộc đến đón mình.
Trước cổng trường đang có một người phụ nữ trang điểm đậm đứng đó, hơn bốn mươi tuổi vẫn mặc một bộ váy hồng liền áo màu hồng phấn, cố ý vô tình mà mang theo ánh mắt quyến rũ nhìn người khác, cười rộ lên thực câu nhân. Ánh mắt của hai tên bảo vệ bên cạnh không khỏi dừng trên người bà, người sau không những không có gì là không cao hứng, ngược lại còn nhướng mày với bọn họ vài cái, mười phần nhộn nhạo.
Lăng Mộc đứng cách cổng trường không xa thì dừng lại, nắm tay gắt gao nắm chặt, sắc mặt dị thường tái nhợt.
Sau khi cha qua đời, mẹ vì lấy lòng nam nhân có tiền, tự trang điểm cho mình thành hoa hòe lộng lẫy. Bà thích tiền của những nam nhân đó, yêu quyền thế địa vị của bọn họn, vì lòng hư vinh mà bán đứng tự tôn, thậm chí không tiếc hy sinh hạnh phúc của con mình!
Hít một hơi thật sâu, Lăng Mộc áp chế lửa giận nơi đáy lòng, lạnh mắt đi đến chỗ nữ nhân kia.
Đổng Thu Lan vừa rồi còn cười, nhìn lên thấy biểu tình của con mình, tươi cười trên lập tức biến mất: “Thái độ này của mày là sao? Mẹ tới gặp mà mày không vui sao? Rốt cuộc thì tao sinh ra con hay sinh ra quỷ đòi nợ vậy không biết, thấy mặt mày đã thấy không vui rồi!”
“Bà đặc biệt đến đây để mắng ta sao? Nếu là như thế, vậy bà mắng đi, mắng xong thì đi đi.” Lăng Mộc đối mặt với một người mẹ như vậy đã sớm chết lặng, y biết Đổng Thu Lan đến tìm mình nhất định là có mục đích gì đó, trước kia, mỗi lần bà lời ngon tiếng ngọt với y, đều vì muốn lừa gạt lấy đi số tiền mà Lăng Mộc cực khổ đi làm công kiếm được.
Nghĩ đến mục đích mình đi chuyến này, biểu tình Đổng Thu Lan cứng đờ một chút, vuốt vuốt tóc mình: “Đây không phải mà nơi để nói chuyện, đưa tao đến ký túc xá của mày đi. Lại nói, mày làm con trai cũng thật không xứng chức, cũng chưa bao giờ dẫn mẹ mình tới trường xem như thế nào, a, cho rằng mình được tuyển vào học viện Tinh Tế thì lợi hại lắm sao? Thật buồn cười.”
Lăng Mộc không muốn mang Đổng Thu Lan đến ký túc xá, lúc này Lăng Đang vẫn đang làm bài tập, bởi vì từ sau khai giảng tới nay có Khâu Chấn Dương cung phụng ăn ngon uống tốt, còn thường xuyên vui đùa cùng bé, bé con đã cởi mở vui vẻ hơn trước rất nhiều, Lăng Mộc không muốn nữ nhân này đến phá hỏng tâm tình của em gái mình.
Nhận ra Lăng Mộc không muốn, Đổng Thu Lan nổi giận.
“Nha, cánh cứng rồi, ngay cả ký túc xá cũng không muốn mang mẹ mày đi xem?” Đổng Thu Lan thực tế không có kinh nghiệm giáo dục con cái, giận lên thì chỉ biết lớn tiếng, cho dù đang trước mặt đám đông cũng chẳng nể mặt ai.
Lăng Mộc thật sự không muốn để bà phá hoại cuộc sống trong trường của mình, chỉ có thể cắn răng xoay người dẫn đường.
Đổng Thu Lan lúc này mới vừa lòng, lắc mắc mông được bao trong vạt vát, bước đi phong tình vạn chủng theo phía sau Lăng Mộc.
“Mày kiếm đâu ra tiền mà có thể ở được ký túc xá tốt như vậy? Phí ăn ở của học viện Tinh Tế đắt hơn những trường khác không ít đúng không?” Bước vào ký túc xá, Đổng Thu Lan liền bắt đầu đi loanh quanh, hồ nghi nhìn về phía Lăng Mộc.
Lăng Mộc không trả lời, hai tay ôm ngực dựa vào tường, hờ hững mà nhìn bà: “Có chuyện gì thì mau nói đi.”
Y không muốn để Đổng Thu Lan ở trong ký túc xá nhiều thêm một phút một giây nào, nơi này tràn ngập dấu vết sinh hoạt của y cũng Khâu Chấn Dương còn có cả em gái nữa, y hoàn toàn không muốn bị mẹ mình phá hư.
Đổng Thu Lan bĩu môi, ngồi xuống ghế sô pha: “Không thể cho tao một chén nước sao? Tao mang giày cao gót đi từ cổng trường đến đây, sớm khát rồi có được không.”
Lăng Mộc cắn chặt răng, xoay người vào bếp rót một chén nước rồi mang đến, đặt trước mặt bà.
Sau khi uống xong nủa chén nước, Đổng Thu Lan cuối cùng cũng bắt đầu nói ra ý đồ của mình mà mình đến đây: “Là như thế này, Lâm thúc thúc của mày nói muốn đưa chúng ta về ở, muốn cho tao danh phận Nhị phu nhân, còn nói sẽ công khai thân phận người thừa kế của mày cùng Lăng Đang.”
Cười nhạo một tiếng, Lăng Mộc khinh thường cực kỳ.
Đổng Thu Lan không để ý đến y, chỉ chăm chăm nói: “Nhưng có điều kiện, chính là muốn mày cùng Khâu Chấn Dương phải hoàn toàn xác nhận quan hệ, hơn nữa còn phải đem chứng cứ đưa cho hắn.”
“Bà, nằm, mơ!”
Lăng Mộc hung ác gằn từng chữ một, trong mắt một mạt màu đỏ tươi, cho thấy tâm trạng của y bây giờ kém đến thế nào.
Hắn sao có thể làm theo những gì Đổng Thu Lan mong muốn chứ? Lâm gia chính là cái động ăn thịt người không đáy, một khi lợi dụng xong liền sẽ ăn tươi nuốt sống bọn họ! Lăng Mộc không có khả năng lại quay trở về vực sâu đáng sợ kia, càng không cho phép em gái mình cũng bị mang đi!
“Thằng nhóc này, đầu óc có vấn đề rồi đúng không? Trở thành người thừa kế của Lâm gia a, đây là bánh từ trên trời rơi xuống, vậy mà mày lại không muốn?” Đổng Thu Lan cũng nổi giận, bà không hiểu chuyện tốt như vậy, tại sao Lăng Mộc lại cự tuyệt.
Lăng Mộc tức giận nói: “Bà còn nhớ nhớ lúc trước kia ta cùng Lăng Đang theo bà đến Lâm gia, bọn họ dùng thái độ gì đối xử với chúng ta không? Bọn họ nói mà là kỹ nữ, nói ta cùng Lăng Đang là tạp chủng, dùng mọi cách để sai sử nhục nhã chúng ta, những điều đó mà đã quên hết rồi sao?”
Đổng Thu Lan lại không để bụng: “Người khác cũng chỉ lắm mồm vài câu mà thôi, có gì đáng để ý đâu? Còn nữa, kia đều là quá khứ rồi, chỉ cần mày làm theo yêu cầu của Lâm Chí Viễn, đến lúc đó mày chính là người thừa kế của Lâm gia, bọn họ nịnh hót mày còn không kịp, ai dám tìm mày gây phiền toái?”
Lăng Mộc hừ lạnh: “Người khác không dám, Lâm Nặc cùng Lâm Vũ Hàm thì sao? Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít bởi vì ta, một người bị đình chỉ học, một người chẳng những bị đuổi học, còn mất đi một chân. Kiêu ngạo như bọn họ, sao có thể bỏ qua cho chúng ta, bà có thể dùng đầu để suy nghĩ không vậy?”
Về chuyện của Lâm Nặc cùng Lâm Vũ Hàm, Đổng Thu Lan đương nhiên có biết. Cũng chính là bởi vì chuyện của Lâm Vũ Hàm, mà mới kéo dài thời gian đợi tới hôm nay mới tìm đến Lăng Mộc. Lâm Chí Viễn bên kia đã cùng mà nói qua, chỉ cần Lăng Mộc có thể đáp ứng điều kiện của hắn, tất cả mọi chuyện đều có thể tha thứ.
“Đó không phải những chuyện mày cần quan tâm, mày chỉ cần làm theo những gì tao nói là được.” Đổng Thu Lan đứng lên trịnh thượng nhìn y, “Tao nói cho mày biết, mày là do tao sinh ra, Lăng Đang cũng là do tao sinh ra, nếu ngươi dám không đồng ý, tao lập tức sẽ chơi chết nó, để xem mày còn dám ngoan cố nữa không!”
Lăng Mộc tức giận đến mức tay không ngừng run lên, y không dám tin mà trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt này, tiếng nói đè nén đến mức suýt lạc cả giọng: “Bà vẫn còn là người sao? Bà vẫn còn là một người làm mẹ sao?! Lăng Đang là con gái ruột của ngươi đấy, sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy!”
Đổng Thu Lan đã từ lâu có mộng tưởng có thể danh chính ngôn thuận trở thành Nhị phu nhân của Lâm gia, lúc này sớm đã mất đi lý trí: “Con gái ruột thì làm sao? Chỉ vì sinh ra chúng mày, cho nên không có nam nhân có tiền nào muốn tao! Bây giờ Lâm Chí Viễn chịu vươn tay, hắn hứa cho tao hết thả những gì mà tao muốn, của cải, quyền lợi, cái gì cần có đều có… Tại sao chỉ vì lời của mày mà không cần chứ!”
Dưới sự mệt mỏi là thất vọng tột độ, Lăng Mộc hiểu, y vẫn luôn mong chờ một chút gì đó từ mẹ mình, chờ đợi bà có thể nhận ra trách nhiệm người làm mẹ của mình.
Nhưng hiện tại y đã giác ngộ, có những tháng này, những tình cảm, không bao giờ có thể quay lại được.
Tâm Lăng Mộc hoàn toàn lạnh đi, y biết, mình sau này sẽ không còn mẹ nữa.
“Bà cút đi.” Ba từ trong miệng thốt ra như tiếng thở dài, Lăng Mộc lau mặt, cả người như tê dại.
Đổng Thu Lan không biết con trai mình đang nghĩ gì, thấy Lăng Mộc rơi nước mắt chỉ càng thêm tức giận: “Rớt hai giọt nước mắt như nướ© ŧıểυ ngựa đấy cho ai xem? Tao trăm cay ngàn đắng sinh ra hai anh em chúng mày, mày báo đáp tao như vậy sao? Lăng Mộc, nếu hôm nay mày không đáp ứng, tao sẽ không đi!”
Nói xong, Đổng Thu Lan nặng nề đi về sô pha ngồi xuống, bắt chéo chân, hạ quyết tâm không đi.
Lăng Mộc không muốn nói chuyện với bà một chút nào, nhưng nghĩ lát nữa Khâu Chấn Dương sẽ về tới, không thể không đuổi người, đang muốn nói chuyện, từ cửa lại vang lên tiếng của Khâu Chấn Dương: “Vị a di này, bà là kẻ điên từ nơi nào đến vậy, bệnh viện tâm thần hôm nay nghỉ sao?”
Khâu Chấn Dương ngoài cười nhưng trong không cười mà đi vào, nhìn Lăng Mộc bi phẫn mà hốc mắt đỏ lên, trong lòng tê rần.
Lăng Mộc mà hắn nâng trong lòng bàn tay cũng sợ tan, vậy mà dễ dàng bị nữ nhân này tổn thương đến mức thương tích đầy mình, thật sự không thể tha thứ!
Đổng Thu Lan đã từng gặp Khâu Chấn Dương vài lần, đối với người có gia thế hiển hách, cho dù là tiểu bối, Đổng Thu Lan cũng không dám nói một câu nặng lời, lúc này chỉ có thể cười làm lành nói: “Khâu gia tiểu thiếu gia, sao cậu lại ở chỗ này a? Dì đây là đang, cùng thương lượng với Lăng Mộc một chút chuyện, đứa nhỏ giận dỗi với ta, chỉ một lát là ổn thôi.”
“Nhưng ta thấy chắc là không ổn được đâu.” Khâu Chấn Dương đi qua ôm eo Lăng Mộc, đem đầu y hắn dựa lên vai mình. Thiếu niên từ rước đến này vẫn luôn thật quật cường vừa được ôm vào lòng, tất cả ủy khuất đều tuôn ra, nhịn cũng nhịn không được, chỉ một lát sau bả vai của Khâu Chấn Dương đã ướt rồi.
Khâu Chấn Dương nắm chặt tay, trong lòng càng thêm chán ghét đối nữ nhân trước mặt này.
“Thân là một người mẹ, sau khi trượng phu qua đời không gánh vác trách nhiệm nuôi dạy con cái thì cũng thôi đi, thậm chí còn muốn đem con trai mình trở thành vật trai đổi, đổi lấy cái danh phu nhân trong chốn hào môn? A di à, bà không thấy xấu hổ à?”
Thật ra thì trước khi nhìn thấy Đổng Thu Lan, Khâu Chấn Dương đã có chuẩn bị tâm lý, cũng nghĩ tốt xấu gì thì cũng là mẹ của Lăng Mộc, sau này nếu gặp mặt thì cũng nên tôn trọng trưởng bối một chút. Nhưng vừa vào cửa đã nghe được những lời nói đó, khiến cho Khâu Chấn Dương không có chút hảo cảm nào đối với cái vị trưởng bối này, loại người này ngay cả chơi chết con gái mình cũng dám nói, căn bản không xứng để mình tôn trọng!
Đổng Thu Lan có thể nhìn ra được thái độ Khâu Chấn Dương đối với mình rất kém, bà rất muốn nổi nóng với Khâu Chấn Dương, nhưng vì ngại thân phận nên lại không dám, chỉ có thể lớn tiếng mắng Lăng Mộc:
“Cái thằng ranh con này, bây giờ còn học được cách núp sau lưng người khác cãi lại tao rồi đúng không? Mày nghe cho kỹ đây, chỉ có nghe lời tao mày mới sống tốt được, mới có thể không cần đi ra ngoài làm công, trải qua chộc sống cẩm y ngọc thực! Mày ngoan cố thì ngoan cố đi, nghĩ đến Lăng Đang đi, nó có thể theo chịu khổ cả đời với mày sao?”
Lăng Mộc phát ra một tiếng nức nở, y hận, muốn xé nát tất cả mọi thức! Bàn tay y nắm chặt sau lưng Khâu Chấn Dương không ngừng dùng sức, móng tay xuyên thủng lớn áo mỏng để hằn lên da những vết đỏ, phát tiết những khổ sở trong lòng khó mở lời giải bày.
Thường thì nỗi đau sâu sắc nhất, đều đến từ chính những người thân cận nhất.
“Sẽ không đâu.” Khâu Chấn Dương ánh mắt kiên định, lạnh băng nhìn chằm chằm Đổng Thu Lan, vì phẫn nộ mà không khống chế được tin tức tố đang từ từ khuếch tán ra bên ngoài, mạnh mẽ đến kinh người, “Ta sẽ không để cho Lăng Mộc cùng Lăng Đang phải chịu khổ, nửa đời sau của hai người bọn họ, ta nhận thầu.”